Phần 45: MA BẮT XE
Không thấy hình nhân đâu!
Vốn dĩ lúc Lưu Vân Ba đưa nó cho tôi, tôi cũng không lưu tâm lắm, ngày nào cũng để trong túi áo. Nhưng cái chính là giờ nghe tay bảo vệ kể lại, đồng thời không thấy hình nhân đâu, tôi như bị sét đánh ngang tai!
Vội hỏi tay bảo vệ: “Lão ca, năm đó bách quỷ khốc môn chính là vì cái hình nhân màu vàng kia?”
Anh ta suy nghĩ một hồi, rồi thấp giọng nói: “Năm đó chuyện xảy ra quá cấp bách, tôi chưa kịp hỏi người bạn kia, có điều chắc chắn nó có liên quan!”
Tiểu Lục tò mò: “Lão ca, lửa cháy mặt ông thành như vậy, người bạn của ông có bị gì không?”
“Sao có thể không bị gì, móc mắt chẳng phải vì cái mạng tôi sao? Người bạn già này, từ sau vụ hỏa hoạn thì chuyển đến sống luôn ở khu nhà, tôi cũng chưa gặp lại ông ta!”
Có vẻ Hoàn Tử Đầu đã tin tưởng, hỏi: “Người bạn già của anh thật là có bản lĩnh, ông ta tên gì, có dịp tôi đi bái phỏng một chút.”
Bảo vệ gật đầu: “Cũng tốt, nếu mấy người gặp ông ấy, đừng quên chuyển lời giúp tôi. Hỏi xem dạo này sống có ổn không, ông ta tên là Lưu Khánh Chúc!”
Tiểu Lục Và Hoàn Tử Đầu không khỏi kinh ngạc, hai mắt mở to. Hoàn Tử Đầu vỗ tay cái bốp, nói: “Hóa ra là lão Lưu à, chuyện lão thu phục cái đồng hồ ma ám sớm đã vang danh. Lần trước lão còn giúp tôi một lần.”
Bản thân thì đã sớm đoán được đó là lão Lưu nên nghe bảo vệ nói ra tên, tôi cũng không ngạc nhiên. Hàn huyên một chút chuyện năm đó xong, cho anh ta ít tiền, chúng tôi giải tán.
Trên đường về, Hoàn Tử Đầu nhận được điện thoại của bên khu kinh tế mới, nghe nói xảy ra chuyện, bèn vội vã chạy sang. Tôi bảo tiểu Lục về trước, còn mình vội đi 2386 Hoài Viễn tìm lão Lưu.
Sau khi biết sự thật về vụ hỏa hoạn thì chẳng còn gì đáng để nghi ngờ lão nữa, vì cứu người mà lão tự nguyện mất một con mắt. Chỉ bằng vào sự quảng đại vô tư này, bất kể ông ấy muốn làm gì, muốn thứ gì, nhất định tôi đều đưa ông ấy.
Nhưng cửa nhà lão Lưu khóa trái, ngoài cửa còn có mấy bịch rác, có vẻ đã lâu chưa về. Lão Lưu chân cẳng không đi xa được, lão sẽ đi đâu?
Sốt ruột, lo lắng, tôi quay trở lại ký túc, trên đường cứ nghĩ mãi về chuyện tay bảo vệ kể, bách quỷ khốc môn, tam thiên đoạn sinh! Hiện giờ không thấy hình nhân giấy đâu, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng đến nhà tìm lão Lưu, nhưng lão vẫn chưa thấy về. Cả ngày sống trong lo lắng, nhất là đến tối, chỉ sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc. Có lẽ do quá mẫn cảm, tôi cứ có cảm giác bản thân gặp nhiều chuyện lạ kỳ. Đầu tiên là mất chìa khóa xe, rồi nó được người ta nhặt ở wc nữ, những việc như vậy cứ liên tiếp xảy ra.
Thấy tinh thần tôi không được tốt, mấy hôm rồi tiểu Lục lái xe thay, cứ tan việc lại tìm tôi uống bia, dần dần tôi cũng bị có thói quen xấu, uống bia trước khi đi ngủ. Cứ hôm nào không có chất cồn là khó đi vào giấc ngủ được.
Đêm bay, tiểu Lục lái xe về, thấy trong phòng hết bia, vốn định an ủi tôi mai sẽ đi mua, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi, không đành lòng, cuối cùng vẫn nửa đêm ra ngoài mua bia.
Các siêu thị xung quanh đã đóng cửa hết, hai chúng tôi đi dạo trên phố, định sẽ đến một cửa hàng tiện lợi 24h cách khá xa công ty. Đêm nay không có ánh trăng, gió đêm phần phật, trời tối đen, tôi và tiểu Lục đứng co ro ven đường chờ mãi mà chẳng có cái taxi nào.
Đi bộ đến ngã tư phố Thiên Tân, chợt thấy phía đối diện có đôi nam nữ dắt theo một đứa nhỏ đang đứng chờ ở trạm xe bus. Tò mò nhìn họ chằm chằm, tôi hỏi tiểu Lục: “Tiểu Lục, theo tôi nhớ thì bên phó Thiên Tân này không có chuyến nửa đêm mà?”
Tiểu Lục gật đầu: “Trí nhớ anh thật chán, đâu chỉ riêng phố Thiên Tân, mà toàn bộ khu Tân Giang này chỉ có duy nhất chuyến hai chúng ta chạy là nửa đêm thôi!”
Nghiêng đầu nhìn một nhà ba người, nửa đêm nửa hôm đứng ở nhà chờ xe bus, không đợi xe thì làm gì. Thấy tôi cứ ngoái nhìn mãi, tiểu Lục cũng quay đầu, thắc mắc hỏi: “Sao thế, anh cứ ngoái đầu nhìn gì vậy?”
“Cậu xem, đối diện bên kia đường có ba người, đêm lạnh như thế, lại chẳng còn xe, họ đứng đó làm gì?”
Tiểu Lục nghi hoặc nhìn tôi rồi lại quay đầu nhìn nhà chờ, căng thẳng vỗ vai tôi: “Được rồi huynh đệ, kệ họ muốn làm gì thì làm, chúng ta đi thêm một đoạn, nếu không có taxi thì đi về!”
Tôi gật đầu, tiếp tục rảo bước. Đi thêm chừng 5 phút, tôi quay đầu lại quan sát xem có xe taxi nào không. Nhưng vừa quay lại thì tôi sợ đến choáng váng, sao một nhà ba người vẫn đứng phía đối diện thế kia???
Bắt đầu thấy hoảng, tôi bảo tiểu Lục: “Sao một nhà ba người kia vẫn ở phía sau đối diện thế. Chúng ta đã đi xa như vậy, theo lý thì phải khuất mắt rất lâu rồi chứ, tôi thấy có gì đó không ổn!”
Tiểu Lục không quay đầu, nói: “Không sao đâu huynh đệ, võ công của tôi anh biết mà, họ không dám cướp bóc gì đâu!”
Tôi hả một tiếng, nói: “Đầu cậu làm bằng đất sét à, ý tôi không phải họ là cướp, họ là…”
Lời còn chưa kịp nói xong, tiểu Lục đã cắt ngang: “Kể cả con mẹ nó là một nhà ba người hay 130 người, trước mặt Lục gia đây cũng không tính tiền!”
Từ lúc quên biết tiểu Lục đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta chửi tục, trước giờ đều là một người rất hiền lành chân chất. Nhưng không thể không nói, sự tự tin của cậu ta giúp tôi vững tâm lên khá nhiều.
Lại tiếp tục đi về phía trước, mấy lần tôi định quay đầu lại thì đều bị tiểu Lục túm chặt, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn!”
Đi như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường chẳng có một chiếc xe nào. Tôi nghĩ hay là giờ quay về ký túc, nhưng về bằng cách nào?
Đột nhiên có tiếng xe phía sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn. Thứ đập vào mắt khiến mồ hôi lạnh lập tức túa ra!
Một nhà ba người vốn đứng cách xa bên kia đường, giờ chỉ còn cách chúng tôi chưa đến 10m. Vẫn cái vẻ mặt thờ ơ như đang đứng chờ xe, tôi vội túm tiểu Lục, la lên: “Chạy!”
Thấy thần sắc tôi căng thẳng, cậu ta cũng chẳng hỏi có chuyện gì, vội chạy theo. Chạy một mạch sang con phố khác, hai chúng tôi dừng lại thở hồng hộc, cố trấn tĩnh lại, tôi cắn răng, quay đầu.
Suýt nữa thì sợ vỡ mật, một nhà ba người giờ chỉ còn cách tôi chưa đến 5m, đã có thể nhìn rõ gương mặt họ, trắng, trắng bệch!
Điều quái lạ là họ không để ý đến tôi, vẫn đứng đó như chờ xe ven đường, giống như chưa từng nhúc nhích. Tôi luống cuống chân tay, càng chạy càng gần, không bằng con mẹ nó quay ngược lại liều mạng.
Tiểu Lục hỏi tôi sao thế, tôi nghiến răng nói nhỏ: “Chưa đầy 5m!”
Tiểu Lục vẫn không quay đầu, túm tay tôi chạy tiếp, chạy thêm một lúc thì trùng hợp đến con hẻm nhỏ ở cửa Đông. Cậu ta không chút suy nghĩ, lôi tôi vào hẻm. Quán mì vẫn sáng đèn, hai chúng tôi thở dốc, mở cửa bước vào.
Ông chủ quán mì đứng ở quầy, thấy chúng tôi vào thì cười cười mang thực đơn ra. Sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: “Làm gì mà gấp gáp thế?”
Còn chưa hoàn hồn, tôi vội quay đầu nhìn, một nhà ba người đứng ngay ngoài cửa, đôi mắt chằm chằm nhìn tôi, nhưng không theo vào!
Hít sâu một hơi, tôi và tiểu Lục tìm chỗ ngồi xuống, có vẻ như cậu ta chẳng bị ảnh hưởng gì, thản nhiên gọi hai phần đồ ăn, hai chai bia và một tô mì.
Tức khí, tôi mắng: “Tiểu Lục, cậu cũng có tâm nhỉ, giờ còn muốn ăn? Ba người kia vẫn đứng ngoài cửa đấy!”
Không ngờ cậu ta cười ngây ngô: “Huynh đệ, anh thần hồn nát thần tính, chứ nãy giờ tôi có trông thấy gì đâu. Phối hợp diễn cho anh vui, cũng mệt rồi, phải bồi bổ chứ!”
Tôi giật mình: “Cậu nói gì? Cậu cũng quay đầu lại nhìn mà không thấy ba người họ? Sao lúc đó còn mắng chửi?”
Tiểu Lục lắc đầu: “Một bóng người cũng chẳng có. Thấy mấy hôm nay anh thần kinh căng thẳng, tôi mắng thế để anh có thêm can đảm thôi!”
Tôi nổi nóng, chỉ ra cửa, lớn tiếng: “Vừa rồi chỉ suýt nữa là họ dán mặt vào tôi, cậu lại không thấy? Giờ họ vẫn đứng ngoài kia kìa, cậu nhìn thử xem!”
Vừa nói, tôi cũng vừa quay ra phía cửa.
Chẳng có ai!
Đúng lúc đang kinh ngạc thì chủ quán mang mì với bia lên, đặt xuống bàn, nhìn tôi, nói: “Anh bạn trẻ này nói không giả đâu, tôi tin cậu!”
Tiểu Lục mỉa mai: “Ông chủ, ông tin ư?”
Đại thúc gật đầu, nhìn tôi, thấp giọng: “Cậu gặp phải ma bắt xe!”
Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn ông ta. Đại thúc tiếp tục cười nói: “Ma bắt xe, đừng có nhìn nhìn một cái, gần một chút!”
Hai hàng lông mày cau chặt lại, trước đây không suy xét đại thúc này là thứ gì, nhưng giờ những lời ông ta nói thật sự chuẩn xác. Đúng là mỗi lần quay đầu, khoảng cách lại gần thêm.
“Tôi đã nhìn mấy lần, đợi lát nữa trở về, chúng có đi theo nữa không?”
Ông chủ khui chai bia, cúi đầu nói: “Yên tâm, không sao đâu!”
Dứt lời liền đi vào trong bếp xào đồ ăn. Tôi chẳng ăn được gỉ, nhớ lại lời ông chủ nói, bán tín bán nghi mà uống hớp bia, rồi trơ mắt nhìn tiểu Lục ăn mì.
Ăn xong, tiểu Lục ợ hơi một cái, rồi cùng tôi quay về. Rất may ra đường thì gặp một chiếc taxi, hai chúng tôi thuận lợi về đến ký túc. Cuối cùng cũng có thể thở phào, một đêm kinh hồn này thật khiến lòng mình không yên, đang định đi vào trong sân thì đột nhiên phía sau có tiếng còi ô tô.
Quay đầu nhìn lại, một chiếc xe bus đang chạy về hướng này. Giờ này rồi, sao lại có xe bus? Đứng ở cổng nhìn, chiếc xe chạy lướt qua chỗ tôi, nhìn ánh đèn sáng, con số trên đầu xe làm tôi sợ hãi tột cùng.
Số 13!!!