Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Phần 4: 2386 ĐƯỜNG HOÀI VIỄN

Lời của lão Vũ vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Ba chữ Đường Hiện Sinh là chính miệng lão Đường nói cho tôi, không sai được. Vậy mà giờ lão Vũ lại bảo ông ta chính là tài xế đầu tiên của chuyến xe 13, đã chết 10 năm trước!

Nghĩ lại, tôi tới công ty mới hơn 1 năm, ngoại trừ tôi thì đúng là trước giờ chưa thấy lão Đường nói chuyện với đồng nghiệp. Những lúc chúng tôi nói chuyện với nhau, cũng chỉ có hai người.

Thường ngày những cuộc họp của công ty, cũng chưa từng có mặt lão Đường, ông ta luôn nói mình làm hậu cần sửa xe, không cần đi họp.

Vừa mới tối qua, tôi với lão Đường còn uống rượu tới sáng, nhớ lại cảnh tượng này tôi càng nghĩ càng thấy ớn, lông gáy dựng hết cả lên. Lão Vũ thấy tôi sững sờ, một lát nói: “Có phải tiểu tử nhà cậu không muốn nhận chuyến xe này, nên bịa chuyện đúng không?”





Tôi nuốt nước bọt, nghiêm túc hỏi lão Vũ: “Vũ ca, tôi không đùa với anh, Đường Hiện Sinh có thật là tài xế đầu tiên chết 10 năm trước không?”

Lão Vũ thở dài, cúi đầu rút điếu thuốc ra châm: “Lão đệ, 10 năm trước tôi còn chưa phải là đội trưởng, Đường Hiện Sinh là lái xe đồng nghiệp với tôi. Ban đầu công ty mở tuyến xe này cũng không ai tình nguyện lái, cuối cùng ông ta lại chủ động xin nhận, cũng là vì tăng thêm thu nhập. Ai ngờ chỉ một tháng liền xảy ra chuyện, người trên xe đều chết, đó là sự cố giao thông lớn nhất năm đó, tôi làm sao mà nhớ lầm được?”

Tôi nghe thế thì sợ hãi, tuy rằng lão Vũ đã uống rượu, nhưng tôi biết những lời này tuyệt đối không phải bịa chuyện, lời nói bắt đầu lắp bắp: “Vũ, Vũ ca, chuyến, chuyến xe 13 này tôi thật không dám lái, quá tà môn, tôi…”

Còn chưa nói hết, lão Vũ đã ngắt lời: “Tiểu Lý đừng nói nữa, là lão ca sai, nhưng tôi không có ý xấu, chỉ là thấy trong đội cậu trẻ tuổi nhất, dương khí vượng, chắc là có thể đảm đương tuyến này. Thôi, nếu cậu thật sự không muốn làm, ngày mai tôi sẽ báo cáo, tranh thủ tìm thuê một tài xế bên ngoài về lái.”

Nói câu này xong, có vẻ lão Vũ cũng không vui, rít một hơi thuốc, vỗ vỗ vai tôi nói: “Lão đệ, tôi thấy tinh thần cậu không được tốt đâu, mặc kệ chuyện lão Đường cậu nói có thật hay không, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày nữa lại đi làm.”

Tôi gật đầu không nói thêm gì, quay người đi về ký túc.

Lão Vũ có gọi gì đó phía sau, tôi cũng không đáp lại, hiện giờ tôi thật sự cần nghỉ ngơi.

Người trước giờ tôi vẫn cho rằng là bằng hữu tốt nhất lại không phải người. Trên thế giới này, ngoài lãnh đạo dối trá, đồng nghiệp ích kỷ, và một hồn ma đã chết 10 năm trước, tôi không có một người bạn thực sự nào.

Nghĩ tới đây, tôi không kìm lòng được mà rơi nước mắt, cảm thấy chính mình là một kẻ đáng thương, nhất thời chẳng còn thấy sợ hãi.

Về đến phòng, tôi như cái xác không hồn nằm xuống giường, quần áo giày cũng chẳng buồn cởi, nhìn hai chén rượu trên bàn, thở dài thườn thượt.

“Không biết kiếp trước mình làm gì nên tội, sao kiếp này chuyện gì cũng đổ lên đầu!”

Nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, thêm thắt vào cũng đủ làm một bộ phim. Nếu lão Đường là hồn ma, vậy lời nói của lão không phải sự thật. Tại sao ông ta lại muốn cho tôi biết tai nạn 10 năm trước?

Còn nữa, ông ta nói ba tài xế từng xảy ra chuyện, đều gặp bà lão quên sọt đồ ăn, vậy là có ý tứ gì?

Tôi suy nghĩ mà không khỏi cười khẩy, con ma này cũng thật nhàn rỗi, muốn giết người thì nhanh mẹ cho rồi, còn giả thần giả quỷ, chơi đùa vui vẻ?

Đang lúc hỷ nộ vô thường, chợt điện thoại tôi có tin nhắn, là Bạch Phàm gửi: “Lý Diệu, anh về tới nơi an toàn chưa?”

Giờ đã là 1h40 sáng, chắc là nghĩ tới tôi nên mới chưa ngủ. Đây cũng là thời điểm tôi yếu lòng nhất, đọc được tin nhắn này liền cảm thấy ấm áp, thế giới này liệu có tình yêu thực sự tồn tại?

Tôi nhắn đơn giản lại một câu: “Về an toàn, mau ngủ đi!”

Trả lời tin nhắn xong, tôi để điện thoại lên bàn chuẩn bị ngủ. Trong lúc lơ đãng, chợt phát hiện dưới cái chén lão Đường uống tối qua có một tờ giấy.

Tôi tò mò vươn người cầm tờ giấy lên đọc, trên đó có một địa chỉ: “Quận Tân Hải, 2386 đường Hoài Viễn, tìm Lưu Khánh Chúc, bảo ông ta giúp cậu.”

Đột nhiên tôi nhớ ra tối qua lão Đường nói có quen một cao nhân, muốn giới thiệu cho tôi.

Lưu Khánh Chúc này hẳn chính là vị tiên sinh có đạo hạnh kia. Tôi vo tờ giấy thành viên, ném vào thùng rác, mồm mắng: “Đi cái con mẹ ngươi, ma lại đi giới thiệu thầy bắt ma, ngươi định chơi ta đến bao giờ?”

Tuy ném tờ giấy vào sọt rác, nhưng địa chỉ trên đó tôi lại nhớ rõ, thầm nghĩ: “2386 Đường Hoài Viễn, mẹ ngươi, chuyến xe 13 ta lái, biển số chính là 2386, nào có chuyện trùng hợp như vậy!”

Đầu óc tôi hiện giờ là một mảng hỗn độn, chẳng muốn nghĩ gì nữa, nhắm mắt ngủ, nhưng lăn qua lộn lại, trong đầu toàn là lã Đường, cứ trằn trọc loáng cái đến sáng.

Tôi ngồi trên mép giường định đốt điếu thuốc, tay thò vào túi thì móc ra được một mẩu giấy nhăn nhúm, mở ra xem: “Con trai, ta nhìn thấy cậu bị thứ không sạch sẽ ám theo. Hai lần ngồi xe của cậu, cậu là người duy nhất cho ta hút thuốc trong xe, cậu là người tốt. Nếu muốn sống, hãy đến 2386 đường Hoài Viễn, tìm một ông già họ Lưu.”

Đây là một mẩu giấy để cuốn thuốc lá sợi, xem cái nội dung này hẳn là cụ ông hai hôm nay ngồi xe viết. Thực ra tôi luôn có cảm giác cụ ông này không xấu, nhưng trước đó bà lão kia nói, tôi cho rằng ông ấy không phải là người, sau này nghe Bạch Phàm chảo hỏi, tôi mới xác nhận đã trách oan người này.

“Nhưng sao vẫn là 2386 đường Hoài Viễn, là thế nào, thực sự có người họ Lưu này sao?”

Lòng tôi lầm bầm, nghĩ việc này càng ngày càng phức tạp, có câu trong nhà có người già như có bảo bối, cụ ông này sống đã lâu, hẳn biết nhiều điều, có thể nhìn ra tôi bị thứ không sạch sẽ bám, chắc là đáng tin.

Tôi châm thuốc, cẩn thận suy xét lại.

Cuối cùng, tôi quyết định tin cụ ông này, bất cứ giá nào, chờ trời sáng liền đi 2386 đường Hoài Viễn, gặp Lưu Khánh Chúc, là người hay quỷ tôi cũng phải làm rõ ràng mọi việc.

Trong lòng có chuyện, tuy thức trắng cả đêm nhưng cũng không thấy buồn ngủ. 6h sáng, mặt trời đã lên, tôi rửa mặt rồi đi vội ra cửa, ăn qua điểm tâm ven đường, sau đó đến thẳng 2386 đường Hoài Viễn.

Đường Hoài Viễn này là khu nhà nghèo lớn nhất thành phố, những căn nhà ở đây đều là những ống khói đã cả trăm tuổi, mặt tường bong tróc, trong tiểu khu rác rưởi bẩn thỉu khắp nơi.

Sống ở đây đa phần là người nơi khác đến làm việc, có những phòng chỉ 10m vuông mà chứa tới 7 – 8 người. Ngoài cổng tiểu khu có một ông già mặc áo ba lỗ trắng đang ngồi lim dim, tôi đi qua hỏi: “Bác, cho con hỏi thăm chút, bác có biết ai tên Lưu Khánh Chúc ở khu này không?”

Có vẻ tuổi tác đã cao, tai nghễnh ngãng, không nghe thấy tôi nói, vẫn phe phẩy cái quạt trong tay. Tôi tăng thêm âm lượng: “Bác, bác có biết Lưu Khánh Chúc không?”

Đột nhiên ông cụ mở mắt ra, tôi bị dọa sợ ngã bệt ra đất, hai tròng mắt ông cụ đã bị lòa, trắng dã.

Lúc này, một phụ nữ chừng 40 chạy tới gần, kéo tay tôi dậy, cười nói: “Ngại quá, cha tôi bị mù hơn chục năm nay rồi, làm cậu sợ hãi à?”

Tôi lắc đầu, hỏi chị ta: “Tôi tới đây tìm người, Lưu Khánh Chúc, chị có quen không?”

Chị ta nghe cái tên này thì thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười nói: “À, có quen. Lưu Khánh Chúc sống ở tiểu khu này, ông ấy là một tiên sinh đoán mệnh bắt quỷ, cậu tìm ông ấy chắc 8 phần là có chuyện nhờ vả?”

Nghe lời người phụ nữ này nói, tôi kinh ngạc, thật không ngờ Lưu Khánh Chúc nàu đúng là người có đạo hạnh. Tôi gật đầu: “Chị, ông ta sống ở nhà nào, chị có thể chỉ đường giùm tôi không?”

Người phụ nữ vỗ đùi một cái: “Ai cha, không may rồi, sáng nay thấy ông ấy ra cửa, nói là vào thành phố mua đồ, tối mới về.”

Tôi ừ một tiếng: “Vậy không có chuyện gì, rồi quay lại sau!”

Người phụ nữ gật đầu, quay người đỡ ông lão mù dậy, đi vào bên trong. Tôi trở lại ký túc, nghĩ xem có nên tin cụ ông hút thuốc này không, liền nhắn cho Bạch Phàm một tin.

“Bạch phàm, anh hỏi em cái này, ông cụ tối hôm qua trên xe, anh thấy em gọi là bác Lục, em có biết rõ về ông ấy không?”

Không mất nhiều thời gian để Bạch Phàm hồi âm: “Ông ấy là người cùng thôn, ở gần nhà em, có thể nói là nhìn thấy em lớn lên từ nhỏ, có chuyện gì à?”

Tôi đọc tin nhắn của Bạch Phàm, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy cụ ông này tin được, tối nay tôi sẽ đi gặp Lưu Khánh Chúc, rồi sáng mai tới thôn Đường Oa Tử hỏi thăm về cụ ông này một chút. Hiện giờ có vẻ chỉ ông ta mới giúp được tôi.

Loáng một cái trời đã tối, tôi liền bắt xe tới 2386 đường Hoài Viễn, nơi này tương đối hẻo lánh, chẳng có chỗ giải trí nào, tuy mới có 7h mà trên đường đã vắng tanh.

Lần nữa bước đến cổng tiểu khu, tôi cứ có cảm giác nó lộ ra một không khí khiến người ta áp lực.

Vừa định vào trong hỏi thăm một chút thì đột nhiên phát hiện, ông cụ ban sáng vẫn còn ngồi đây, chỉ có điều lúc này ông ta lại mở đôi mắt. Một đôi mắt trắng dã không có lòng đen, trời chưa tối hẳn, tuy nói đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng thấy cảnh này tôi vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Chợt người phụ nữ ban sáng không biết từ đâu lại đi ra, trông thấy tôi cười nói: “Tới rồi à, Lưu Khánh Chúc về rồi đấy, để tôi dẫn cậu đi.”

Tôi gật đầu, cứ cảm thấy người phụ nữ này có gì đó là lạ, nói đúng ra là nhiệt tình tới mức khó chịu. Tôi đi theo bà ta vào tiểu khu, lên lầu bằng cửa nhỏ mặt bên.

Cái tiểu khu này thực sự quá đủ rồi, cầu thang thắp sáng bằng bóng đèn sợi đốt, mờ mờ ảo ảo, gần như chẳng nhìn thấy bậc cầu thang. Ở đây rác nhiều như rơm, bốc mùi khó chịu, tôi bịt mũi đi theo, định hỏi tại sao không có ai dọn dẹp, nhưng thấy bà ta chỉ cúi đầu bước đi, như thể không vó ý định nói chuyện với tôi vậy.

Cứ như vậy đi lên tới tầng 8, đến một cánh cửa gỗ dãn đầy những tờ quảng cáo nhỏ, người phụ nữ lạnh lùng nói: “Đây là nhà Lưu Khánh Chúc, vào đi, tôi phải về trước.”

Sau đó bà ta tiếp tục đi lên lầu trên.

Tôi định gõ cửa thì điện thoại chợt rung một cái, là tin nhắn của Bạch Phàm: “À phải, không biết sao chiều nay bác Lục lại gọi điện cho em, nhờ chuyển lời, nói người ông ấy bảo anh tìm họ Lưu, tên là Lưu Vân Ba, còn nói ngàn vạn lần đừng tìm nhầm người.”

Tôi vừa mới đọc hết tin nhắn thì két một tiếng, cửa nhà Lưu Khánh Chúc mở ra!

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng