Phần 251: ĐOẠT MỆNH
Chẳng phải tiểu Lục đi núi hoang tìm Điền Loa ư, sao giờ đã quay về? Thấy tôi căng thẳng, bác bảo vệ cũng hoang mang: “Sao thế, 11h rồi, cậu ấy lái xe cũng là bình thường, sao cậu lại căng thẳng? Tiểu Lục hình như có gì đó không ổn, sắc mặt không được tốt lắm thì phải!”
Sắc mặt tiểu Lục không tốt thì nằm trong dự kiến, chắc chắn chuyến đi tìm Điền Loa đã vấp phải trắc trở, sắc mặt tốt mới là lạ. Nhưng ngàn tính vạn toán, tôi chỉ lo giấu chìa khóa của mình, chứ không ngờ tới đêm nay tiểu Lục lại đột nhiên trở về. Thật con mẹ nó quá trùng hợp!
Tiểu Lục ôm tâm trạng thất vọng não nề lái xe nguy hiểm thế nào chưa nói đến, mà cái chính là hôm nay 15 âm lịch, ngàu tai ương huyết sát của tôi. Mắng to một câu, trong lòng lạnh băng thì đúng lúc lão Quỷ và lão Vũ đến tìm. Thấy tôi không đúng, lão Quỷ lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Tôi nói tiểu Lục lái xe đi mất rồi, sắc mặt ông ta cũng liền rất khó coi, ai thán: “Ý trời khó đoán!”
Nhớ đến Quách Chế Phiến, tôi vội lấy điện thoại ra gọi, thật cảm ơn trời đất là đã có tiếng chuông.
“Alo, huynh đệ à!” Quách Chế Phiến nhàn nhã nói.
Tôi nào rảnh mà khách sáo, hoảng loạn la lên: “Anh đang ở đâu? Mặc kệ đang ở đâu cũng được, anh nghe cho kỹ đây. Đêm nay bất luận thế nào anh cũng đừng ra khỏi cửa, càng không được lên chuyến xe số 13!”
Tôi gần như gào lên, nhưng đầu dây bên kia Quách Chế Phiến cứ như không nghe thấy, hỏi: “Tôi mới về Sơn Tây đón cha mẹ qua nè. Anh nói gì sao tôi không nghe rõ?”
“Tôi nói là đêm nay anh đừng có đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng lên chiếc xe số 13!”
Quách Chế Phiến nghi hoặc đáp: “Sao lại không được ra ngoài, hiện giờ tôi đang ở bên ngoài rồi. Anh nói gì ấy nhỉ, phải rồi huynh đệ, tôi nói cho anh một chuyện. Cha mẹ tôi đã xem danh sách kia, thật giật mình, trên dánh sách có rất nhiều gia đình giống gia đình tôi, toàn bộ đều chết trong ba vụ tai nạn. Chỉ còn một số ít hậu bối đang sống, mà anh đoán xem, ngay cả Xuyến Xuyến ở đoàn phim, tình hình gia đình cô ấy cũng giống chúng tôi.”
Tôi hít sâu một hơi, lại còn có cả Xuyến Xuyến, vội tăng âm lượng, nói: “Đừng lên chuyến xe số 13!”
Trong điện thoại vang lên tiếng còi inh ỏi.
“Gì cơ, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, lát nữa tôi gọi lại cho nhé…”
“Tít… tít… tít…” còn chưa nói hết câu, đã không có tín hiệu.
Bấm gọi lại, không liên lạc được, tôi chửi một câu, chân tay bắt đầu luống cuống. Lão Quỷ thấy vậy thì bất an hỏi: “Sao thế, tìm được tiểu tử họ Quách rồi?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Ừ, anh ta về Sơn Tây đón cha mẹ đến, lần này là cả nhà đi cùng nhau. Quỷ bá bá, ông nói xem sao lại trung hợp như vậy chứ?”
Lão Quỷ nói: “Đêm nay một xe người khó toàn mạng, tôi đến tìm cậu là để đến đập nước ngồi chờ, không ngờ xe đã lái đi mất rồi. Mau tìm xe khác xem có thể bắt kịp trước khi xe số 13 đến đập không!”
Tôi nghe vậy liền gật đầu, bất chấp quy định của đội xe, quay về ký túc mượn chìa khóa đồng nghiệp, rồi bảo lão Vũ lái chiếc xe số 72 đuổi theo. Trên xe, tôi gọi điện cho Xuyến Xuyến, thật lạ là cô ấy cũng đang ở ngoài, giờ đã là hơn 11h đêm rồi mà.
“Xuyến Xuyến, cô nghe tôi nói, giờ mau về nhà đi, sau đó khóa cửa lại, ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ngàn vạn lần đừng lên chiếc xe bus số 13!”
Thấy tôi nghiêm túc, tuy trong lòng mơ hồ nhưng Xuyến Xuyến vẫn đáp ứng. Bà người nhà Quách Chế Phiến, cộng thêm Xuyến Xuyến, trước mắt chỉ biết được 4 người này đêm nay sẽ xảy ra chuyện, đương nhiên là còn có cả huynh đệ của tôi, tiểu Lục!
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đêm nay mạng người nguy hiểm, sinh tử của bọn họ như lông mày bén lửa. Lão Vũ lái rất nhanh, nhưng không biết do thiên mệnh khó cãi hay do tà ám quấy phá, rõ ràng 365 ngày trong năm, tuyến đường này rất thoáng đãng, vậy mà đêm nay lại kẹt xe!
Mặc dù đã vượt mấy đèn đỏ, nhưng lão Vũ cũng chẳng cách nào cho xe bay qua cả. Hiện giờ, đối với chúng tôi mà nói, mỗi một giây đều vô cùng quý giá, mẫn cảm nhìn một vòng, tôi nôn nóng hỏi: “Quỷ bá bá, xung quanh công ty tôi rất nắm rõ, tuyến đường này trước nay chưa từng kẹt xe, sao đêm nay lại đông như vậy. Ông thử nhìn xem có vấn đề gì không?”
Lão Quỷ nghe vậy cau mày, miệng lẩm bẩm gì đó, cắn đầu ngón tay chấm lên hai mắt, lập tức biến sắc, hoảng hốt hô: “Đúng là có tà môn!” Sau đó la lên với lão Vũ: “Tất cả đều là giả, lão đệ cứ cho xe chạy đi, trên đường không có cái xe nào đâu!”
Lão Vũ choáng váng quay đầu hỏi: “Giả?”
Thực ra nói cho cùng thì lão Vũ cũng là người của nhà nước, anh ta không trải qua nhiều chuyện như tôi, sợ anh ấy không nhẫn tâm, tôi vội lao tới ghế lái, tự mình cầm vô lăng.
Đạp mạnh chân ga liền mạch dứt khoát, tôi tông thẳng vào chiếc BMW trứo mặt. Rầm một tiếng vang lớn, chuyện quái đản đã xảy ra, tuy xe có hơi rung lắc, nhưng lại không hề bị cản trở tốc độ, tôi như đặt mình vào một trò chơi điện tử, cứ thế giữ nguyên chân ga, liều mạng xuyên thẳng qua đám ô tô chặn đường.
Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, nhưng xe vẫn chạy như bay, còn chưa đi được xa lắm thì đột ngột tôi giẫm phanh gấp. Mặt đường trước mắt chẳng hiểu sao lại bị lún, một cái hố sâu đen ngòm xuất hiện, căn bản không đi tiếp được.
Lão Quỷ với lão Vũ theo quán tính bị hất ra trước ngã lăn ra sàn xe, lão Quỷ bò dậy ra phía trứo nhìn rồi la lên: “Chạy tiếp!”
Trán tôi toát mồ hôi, lại là giả ư?
Con mẹ nó, tà ám tạo ảo giác trên đường!
Toàn thân tôi run lên, cắn chặt hàm răng, vừa định cho xe vọt qua cái hố thì chợt có tiếng chuông điện thoại. Giờ này đã là nửa đêm, rất ít khi có người gọi tới, mà lại còn là số của Thang Nghiêu.
Thời điểm then chốt này, nhất định phải có chuyện quan trọng, tôi ấn nút nghe, cỏn chưa mở mồm thì Thang Nghiêu đã nói: “Lý Diệu, anh nghe tôi nói, đêm nay Bạch Phàm gặp nguy hiểm. Chuyến xe 13 có chạy không?”
Sao đêm nay Bạch Phàm cũng gặp nguy? Tay tôi bắt đầu run lên.
“Có… nó bị lái đi rồi!”
“Ông chủ nơi, đêm nay bên kia sẽ hành động chung kết, Bạch Phàm bị liên lụy trong đó, nếu đêm nay xảy ra chuyện, nhất định cô ấy sẽ chết!”
Lòng tôi nhảy bộp một cái, hoảng loạn hỏi: “Vì sao lại như vậy? Tin có chuẩn không?”
“Chuẩn, tối qua sau khi đi gặp anh thì Bạch Phàm đến tìm tôi, nói mấy câu từ biệt rất quái lạ, anh cũng biết chuyện về bác Lục rồi đấy, tôi đoán nếu đêm nay thứ kia thu dọn tàn cục, tuyệt đối Bạch Phàm cũng là 1 nạn nhân!”
Nghe Thang Nghiêu nói mà tôi ngây ngốc, tại sao Bạch Phàm lại đến từ biệt cô ta, nàng biết đêm nay nguy hiểm, biết là ngày chết của mình ư? Vậy tối qua ngửa bài với tôi, chửi tôi là thằng ngốc, là cố ý làm tôi thất vọng, không quản nàng, tránh bị liên lụy sao?
Mồ hôi đã ướt sũng đầu tóc, tôi ngắt máy, không suy nghĩ nữa, đạp mạnh chân ga. Vút một tiếng, chiếc xe lao vọt qua cái hố, tiếp theo thì quang cảnh xung quanh ngày càng biến hóa, đột nhiên xuất hiện bức tường, đâm xuyên qua! Rồi lại đột nhiên xuất hiện từng đoàn người già trẻ qua đường, cũng lao qua luôn. Nhưng điều đáng sợ, đó là, không phải tất cả đều giả, trong những ảo giác đó có pha lẫn một ít sự thật.
Rầm một tiếng, xe khựng lại, tôi đã đâm phải thứ gì đó. Lão Quỷ la lên: “Tiểu tử, cậu đâm phải xe đỗ phía trước rồi!”
Trong mắt lão Quỷ, mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày, nhưng trong mắt tôi thì xung quanh thật giả lẫn lộn. Nín thở ngưng thần, tôi cố ép bản thân bình tĩnh lại, đã đi qua tuyến đường này vô số lần, chỗ nào có đường cắt, chỗ nào phải rẽ tôi nhớ rõ, sau khi tĩnh tâm, bèn quay đầu bảo lão Quỷ: “Quỷ bá bá, ông nhìn giúp tôi xe qua lại trên đường!”
Với kinh nghiệm tài xế lâu năm, tôi tưởng tượng ra trong đầu một tấm bản đồ, lão Quỷ đứng cạnh nhắc nhở vị trí nào có xe đang đi lại, tôi không lái bằng mắt mình nữa, mà dựa theo bản đồ tưởng tượng để đi.
Cũng may sự phối hợp của hai chúng tôi đã có hiệu quả, cả đường đi không phạm sai lầm nào nữa. Đi hết đoạn đường này thì những ảo giác cũng hoàn toàn biến mất, tối bắt đầu nhìn thấy đường phố trống trơn, cũng thấy được màn kinh hoàng trước mắt.
Ngay phía kia, chiếc xe số 13 đang đỗ ven đường, rất nhiều người xếp hàng lần lượt lên xe. Trong đám người xếp hàng đó, có Quách Chế Phiến, có Xuyến Xuyến, còn có cả Bạch Phàm.
Tôi điên cuồng bấm còi, nhưng họ đều giống nhau, tất cả ai cũng không cảm xúc, y hệt một đám người gỗ, chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng như không trông thấy bất kỳ sự vật nào vậy.
Không xong!!!
Tôi thầm mắng một câu, trong lúc đuổi tới nơi, đám người đã lên xe hết, bánh xe từ từ chuyển động. Sắp ra khỏi thành phố rồi, con đường ngoại thành không xa nữa là tới đập chứa nước Đường Oa Tử!
Lòng tôi hoảng loạn đến cực điểm, liều mạng đè tay lên vô lăng, tiếp tục tăng tốc. Cuối cùng thì cũng bắt kịp xe củ tiểu Lục, tôi gào lên qua cửa kính.
Nhưng tiểu Lục cũng chẳng khác gì các hành khách trên xe, mặt cậu ta vô cảm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, như một con rối không có linh hồn!
Lão Quỷ hét lên một tiếng: “Xem đây!”
Ông ta lôi một viên đá bọc vải vàng trong túi ra, chạy đến cửa sổ xe, ném thẳng sang xe đối diện. Choang một tiếng, cửa sổ xe số 13 vỡ toang, viên đá lao vào đập trúng người Quách Chế Phiến. Viên đá chạm vào, anh ta đột nhiên rùng mình một cái tỉnh lại. Thấy cả gia đình đang trên xe bus, Quách Chế Phiến sợ vãi đái ra quần, ngã bệt xuống sàn. Tôi chỉ vào khoang lái của tiểu Lục, la lên: “Dừng xe, bảo cậu ta dừng xe!”
Quách Chế Phiến hiểu ý tôi, cố gắng bò lên buồng lái. Lão Quỷ định ném tiếp mấy viên đá bọc vải vàng, nhưng đột nhiên tiểu Lục tăng tốc độ, nháy mắt chiếc xe vượt qua chúng tôi.
Giao lộ quẹo vào ngoại thành chỉ rộng đủ một xe chạy, tiểu Lục cho xe chạy vào trước, lòng tôi hoang mang, không ổn rồi!
Định tăng tốc vượt lên chặn đầu xe số 13, nhưng tiểu Lục cho xe chạy quá nhanh, nhất thời hai xe bám sát nhau trên đường. Cứ như vậy, sau một lúc giằng co thì tôi kinh hoàng nhận ra, bóng dáng đập chứa nước đang ở phía trước.
Tôi gào lên khản cả cổ, vừa tới gần đập, đúng như tôi dự đoán, chiếc xe số 13 đột ngột chuyển hướng, lao thẳng về phía hồ.
Lòng tôi như tro tàn, trơ mắt nhìn cả cái xe càng ngày càng gần hồ, chợt nghe Rầm một tiếng.
Giống như có ai đó bị xe tông phải bay ra ngoài, tôi nhìn xuyên qua cửa kính, người bị tông là Lưu Vân Ba!
Nhưng không vì vậy mà chiếc xe bus giảm tốc độ, đầu xe chỉ còn cách mặt nước trong gang tấc…