Phần 245: THỦ PHẠM THẢ ĐẠI HỌA
Lão Quỷ nói xong thì cười, nhìn tôi hỏi: “Thế nào, tên ba hoa kia có nhìn ra không?”
Tôi thật thà lắc đầu, ông ta cười càng vui vẻ hơn, quay đầu nói với lão Vũ: “Lão đệ thấy sao, tên ba hoa kia mà không thỉnh tổ sư gia hạ phàm chắc là xong luôn rồi? Ha ha ha!”
Tôi ái ngại đáp: “Không phải như vậy, Quỷ bá bá, chẳng qua là Đạo Điên nói khác với ông, anh ấy nói ở dưới bức tường màu đỏ kia có người chết!”
Lão Quỷ giật mình quay đầu nhìn bứ tường đổ sập, nét tươi cười trên gương mặt từ từ cứng lại, tuy ông ấy không nói, nhưng có thể thấy trong mắt ánh lên nét khó tin pha lẫn bội phục.
Kế tiếp chính là mấu chốt kiểm chứng lời vàng ngọc của hai vịd đại sư, tôi với lão Vũ và Quác Chế Phiến tìm ba cái xẻng, đến bên cái cống thối trước.
Tay nắm xẻng, tôi hỏi lão Quỷ: “Ở ngay bên dưới cống? Phải nhảy xuống đào ư?”
Lão Quỷ lắc đầu, chỉ vào bờ cống: “Đào sát mép là được, có rất nhiều!”
“Được rồi!” Tôi nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, bắt đầu đào.
Đêm hôm khuya khoắt, ở nơi hoang vu đã từng chết nhiều người mà đào cống tìm xác, có thể nói là vô cùng kích thích, tuy có lão Quỷ và Đạo Điên bên cạnh sẽ đảm bảo an toàn 100%, nhưng trong lòng tôi vẫn có vài phân sợ hãi.
Đào mấy nhát, Quách Chế Phiến vừa hất bùn, vừa thấp giọng hỏi tôi: “Huynh đệ, theo anh dưới cái cống này có xác chết thật sao?”
Thở hổn hển, tôi đáp: “Lão Quỷ có bản lĩnh rất cao, ông ấy nói có thì chắc chắn là có. Sao thế, anh sợ à?”
Quách Chế Phiến bĩu môi: “Ai da, tôi có thể không sợ sao, đêm khuya khoắt, nếu đào ra cẳng tay hay cẳng chân gì đó, sợ chết mất!”
Tôi cười ha hả: “Lấy đâu ra tay chân, chắc chắn đã chết lâu lắm rồi, chỉ còn xương thôi!”
Nghe tôi nói vậy Quách Chế Phiến mới thoáng an lòng, ba người chúng tôi hì hục đào đến 10p vẫn chỉ toàn là bùn với nước, một mảnh xương cũng chưa thấy đâu. Lão Vũ lau mồ hôi trán, cắm xẻng xuống đất quay đầu nhìn lão Quỷ, hậm hực nói: “Có cái mẹ gì đâu, lão huynh nhầm chỗ rồi chăng?”
Vừa dứt lời thì chợt mũi xẻng Quách Chế Phiến vang lên tiếng cách giòn tan, hình như đã chạm phải thứ gì đó. Chúng tôi soi đèn, căng thẳng nhìn xuống dưới hố, là một mảnh xương sườn!
Quách Chế Phiến chưa từng trông thấy xương người, la lên một tiếng ném cái xẻng đi, ngã lồn nhào, liên tục lui về phía sau. Lão Quỷ cười gượng, ý bảo tôi với lão Vũ tiếp tục đào xung quanh mảnh xương này. Tiếp sau đó gần như mỗi xẻng xúc lên một mảnh, chỉ chốc lát đã khai quật ra cả đống xương.
Nhìn đống xương trắng ởn bên bờ cống, thật sự làm người ta không rét mà run. Lão Vũ có tuổi, không đào nổi nữa, cau mày hỏi: “Sao lại có nhiều xương như vậy, tổng cộng cũng phải đến năm sáu người?”
Lão Quỷ cười ha hả: “Giờ mới chỉ là bên trên, nếu đào thêm xuống dưới thì còn nhiều nữa!”
Tôi vội xua tay: “Dừng đi, đừng đào nữa. Mực đích chúng ta tới đây cũng không phải là đào xương cốt. Số còn lại cứ báo cảnh sát đến đào đi.” Nói xong tôi chống xẻng nhảy ra khỏi hố.
Quách Chế Phiến run rẩy đi đến đằng sau lão Quỷ, cau mày nhìn cái hố, hỏi: “Quỷ tiên sinh, sao cái hố này nhiều xương cố như vậy, là tà ám ư?”
Lão Quỷ cười, gật gật đầu: “Chính là tà ám, ma đẩy tường giết người phụ trách là xảy ra sau chuyện này.”
Quách Chế Phiến bừng tỉnh đại ngộ, nét mặt bội phục, lão Quỷ quay đầu nói với tôi và lão Vũ: “Nghỉ ngơi một lát đi, rồi sang đào bức tường đỏ đằng kia xem!” Nói xong liền xoay người đi trước.
Tôi bảo lão Vũ: “Lão Vũ, anh nghỉ đi, để tôi đào chỗ bức tường cho.”
Lão Vũ gật đầu, tôi nhặt xẻng lên, đi tới bức tường. Đạo Điên nói dưới bức tường có người chết cũng không phải nói đùa, tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị trước tinh thần, bắt đầu vung xẻng đào.
Đạo Điên và lão Quỷ đứng hai bên, Quác Chế Phiến cũng đứng nhìn, lần này không cần đào sâu như ban nãy, mới chỉ vài phút tôi đã thấy không thích hợp. Đất bên dưới bức tường này vậy mà cũng đỏ như máu.
Quách Chế Phiến cúi đầu nhìn, mặt tái đi: “Đất này…”
Anh ta không dám nói nốt câu, nhưng ai nấy đều hiểu trong lòng, tôi đào tiếp, lại hất ra mấy đống đất. Càng ngày màu đất càng đỏ tươi, đỏ đế rợn người, mà tôi thì rõ ràng cảm giác được, càng ở dưới đất càng ướt, đến cuối cùng, đất còn có thể chảy ra từng giọt sền sệt màu đỏ.
Chất lỏng này màu giống hệt máu tươi!
Quách Chế Phiến trợn mắt nhìn, vỗ trán nói: “Con mẹ nó phía dưới có gì, mà lại đầy máu thế này?”
Từ lúc bắt đầu đào lên đống đất đỏ, sắc mặt lão quỷ càng ngày càng khó coi, trái lại, Đạo Điên thì vẫn khí định thần nhàn, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến. Thấy Đạo Điên không ngăn lại, tôi hít sâu một hơi, dùng sức đào tiếp. Bùn đất bên dưới càng ngày càng sền sệt, chỉ mấy xẻng, không biết đụng phải thứ gì mà xẻng không cắm sâu được nữa.
Tôi chỉnh vị trí, ấn mạnh rồi hất đất lên. “A” một tiếng, tôi hét, tay ném cái xẻng đi thật xa, một cánh tay người vừa bị mình đào lên!!
Cánh tay khác hẳn đống xương bên cái cống, nó có máu thịt đàng hoàng, máu vẫn chảy ròng ròng, xem có vẻ người chết chưa lâu. Quách Chế Phiến chửi tục một câu, xoay người nôn khan, sau đó hô lên: “Dừng, huynh đệ đừng đào xuống dưới nữa, tôi không muốn nhìn thấy xác chết!”
Cắm cái xẻng xuống, tôi nhảy ra khỏi hố, hỏi Đạo Điên: “Đạo trưởng, thi thể này vẫn chảy máu.”
Đạo Điên khẽ gật đầu: “Ừ, hẳn là mới chết đêm nay, trước khi chúng ta tới!”
Tôi chấn động, nhìn cánh tay chỏng chơ dưới đất mà lạnh cả người. Lão Quỷ và Đạo Điên đều tính đúng, bọn họ chỉ ra một chỗ đầy xương trắng, một chỗ đầy xác chết, cái nhà máy bỏ đi trong nháy mắt biến thành luyện ngục nhân gian!
Quách Chế Phiến run run hỏi: “Họ chết như thế nào?”
Đạo Điên cười lạnh: “Cách chết thì nhiều lắm, chuyện này không quan trọng. Cậu nên hỏi ai chôn họ mới đúng!”
Đạo Điên nói xong, chẳng ai hé răng nửa lời, nhất thời tôi có cảm giác một luồng hàn khí nhè nhẹ chui vào trong người.
Ai chôn?
Không ai dám hỏi, cáu tiếp theo của Đạo Điên càng làm mọi người giật mình hơn: “Hẳn chính là người phụ trách kia chôn!”
“Chết rồi vẫn chôn được?”
“Đúng!”
Xác chết phóng hỏa, xác chết chôn xác, Quách Chế Phiến đã sợ ngây người, liếc mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn lão Quỷ, muốn nghe ý kiến. Lão Quỷ cười lạnh: “Ba hoa, anh chẳng qua chỉ thấy được bề ngoài, nguyên nhân của tất cả chuyện này là bởi vì dưới cống có xương cốt!”
Đạo Điên cười ha hả, vung cây phất trần: “Này lão Quỷ hoang dã, đạo thuật dân gian các ông khồn biết về gạch đỏ máu người sao? Bức tường này đã tồn tại lâu năm hơn nhiều so với cái cống kia!”
Hai cao nhân chỉ ra nguyên nhân vấn đề, đã có mâu thuẫn. Ý của Đạo Điên là bức tường đỏ này giết người, nó còn sai khiến cả cái xác của người phụ trách. Còn ý lão Quỷ là, bên dưới cống chất đầy hài cốt, ma đẩy tường đã đè chết người phụ trách.
Hai người chẳng ai chịu ai, ai cũng nói một đống đạo lý, cuối cùng Quách Chế Phiến phải khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Nhị vị, nhị vị đại sư! Hôm nay chúng ta tới đây là để bắt tà ám, ai bắt được, ai trừ tận gốc chuyện này là người đó thắng, được không?”
Quách Chế Phiến thì chả quan ai thắng ai thia, cái anh ta lo là nếu không xử lý tà ám, câu chuyện trong kịch bản tiếp tục phát sinh, người chết ngày càng nhiều, sẽ ảnh hưởng đến kế sinh nhai.
Lão Quỷ thấp giọng nói: “Ba hoa, anh có chiêu, tôi có chiêu. Tiếp theo hãy xem ai bắt được thứu đã giết người phụ trách, dám không?”
Đạo Điên cười ngu ngơ: “Đại họa tôi đây còn bắt được, nói gì đến tiểu quỷ vớ vẩn!”
Dứt lời, anh ta xoay người, lắc lắc bả vai, đi về phía cổng lớn. Lão Vũ không hiểu ra sao, hỏi nhỏ: “Chẳng phải cái xác người phụ trách đã bị cảnh sát mang đi rồi ư? Đi đâu tìm?”
Lão Quỷ và Đạo Điên gần như đồng thanh: “Nó vẫn còn ở đây!”
Chúng tôi chấn động, người phụ trách đã chết, vẫn còn quanh quẩn ở đây ư? Ở đâu? Ai nấy đều nghi hoặc nhìn xung quanh.
Chúng tôi chia ra làm hai tổ, tôi và Đạo Điên một tổ, lão Vũ đi theo lão Quỷ, còn thừa ra mình Quách Chế Phiến, đắn đo một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi theo lão Quỷ. Lão Quỷ dẫn hai người họ đi về phía đông nhà máy, Đạo Điên và tôi đi về phía tây. Thực ra thì cho dù là Đạo Điên hay là lão Quỷ, bắt hồn ma đều rất đơn giản. Cái khó là ở nhà máy này không phải nơi sạch sẽ, sở dĩ hai người có cái nhìn bất đồng là bởi vì có quá nhiều tà ám ở đây, trong tình cảnh tà ám đông đảo, bắt chuẩn xác được người phụ trách đã chết, không hề dễ dàng.
Đạo Điên dẫn tôi ra cửa lớn, im lặng bước đi trên thảm cỏ khô, khoảng cách đã khá xa nhà máy rồi, tôi không kìm được, hỏi: “Đạo trưởng, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Chẳng phải anh nói người phụ trách vẫn còn trong nhà máy ư?”
Đạo Điên chợt dừng bước, quau đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ta sáng như đuốc, vô cùng nghiêm túc. Tôi giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, hỏi: “Đạo trưởng, anh định làm gì?”
Đạo Điên bỗng cười: “Tiểu tử thối, cậu cho rằng tôi muốn tỷ thí với lão Quỷ kia thật à?”
Tôi biết Đạo Điên nói và làm việc không theo lẽ thường, nhưng vẫn cảm thấy giật mình: “Đạo trưởng, ý anh là sao? Chẳng phải hôm qua đã nhất trí, ai thắng thì sẽ có được đồng tiền?”
Đạo Điên bất đắc dĩ nói: “Đại họa ở trước mặt, có gì đáng để đánh cược đâu. Lão Quỷ này khá có lai lịch, tôi chỉ muốn thử xem ông ta bản lĩnh tới đâu thôi. Chuyện ma quỷ ở chỗ này xem ra ông ta có thể giải quyết được!”
Nói xong Đạo Điên chìa tay ra, nghiêm nghị nói: “Đưa đồng tiền cho tôi!”
“Cái gì? Trực tiếp đưa cho anh? Anh vẫn muốn giết đại họa, đạo trưởng, đây chẳng phải là đang chơi xấu sao?”
Đạo Điên thờ ơ lắc đầu: “Lão Quỷ này, có liên quan gì đó với Hà tiên sinh đúng không?”
Câu hỏi trúng đích, tôi cả kinh: “Có liên quan. Sao anh biết? Anh nơi chưa từng nghe thấy tên ông ấy cơ mà?”
Đạo Điên thấp giọng: “Có nhớ tôi từng nói với cậu, đại họa bị người ta thả ra chứ?”
Tôi thật thà gật đầu: “Nhớ, anh nghi ngờ là hai thầy trò ông lão râu dê thả.”
Đạo Điên lại lắc đầu: “Giờ không còn là nghi ngờ nữa, mà chắc như đinh đóng cột. Nói cho tiểu tử cậu biết, sư phụ của ông lão râu dê chết trên đồi Tứ Lưu, chính là Hà tiên sinh!”
Sét đánh ngang tai!
Sư phụ ông lão râu dê là Hà tiên sinh? Mấy chục năm trước, ở trong núi canh chừng đại họa là Hà tiên sinh và ông lão râu dê?
“Nói như vậy, lúc đó ông lão râu dê đuổi theo tên trộm, còn…”
Đạo Điên ngắt lời: “Đúng, chính Hà tiên sinh đã thả đại họa ra!”
Không đợi tôi hỏi thêm, cũng chẳng nhìn rõ động tác Đạo Điên thế nào, một luồng gió khẽ vụt qua, đồng tiền hổ văn trên cô tôi đã bị anh ta giật mất, xoay người chạy, chỉ chốc lát, bóng dáng đã biến mất trong màn đêm thăm thẳm!