Phần 241: QUY LUẬT NHỮNG VỤ TAI NẠN XE
Căn nhà kho bốc lửa cháy ngút trời, đó chính là là nơi lấy bối cảnh, cả tiểu Lục và đoàn làm phim đều đang ở trong. Tôi với Xuyến Xuyến hoảng hốt chạy tới, do nơi này thoáng gió, xung quanh lại toàn cỏ khô cho nên lửa bốc rất nhanh, chỉ vài phút mà cả nhà kho đã biến thành biển lửa.
Những người bên ngoài đang chạy tới chạy lui, miệng la hét, nhất thời trở nên hỗn loạn. Nhưng quanh nhà máy này làm gì có nơi chứa nước, căn bản là không cách nào dập lửa.
Bốn phía lửa bốc ngùn ngụt, trơ mắt đứng nhìn nó càng cháy càng lớn, người bên trong không ra được, bên ngoài không vào được, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, tất cả bên trong chắc chắn chết, không thể nghi ngờ.
Quách Chế Phiến đứng đó, ánh lửa lập lòe trong mắt mà tuyệt vọng.
“Xong rồi!” Anh ta thở hổn hển, ai thán một câu.
Tiểu Lục còn ở bên trong, Xuyến Xuyến hoảng hốt hỏi: “Báo chữa cháy chưa?”
Mặt Quách Chế Phiến như tro tàn, nhàn nhạt đáp: “Gọi rồi, nhưng nơi này quá hẻo lánh, gọi điện thì ích gì. Không còn kịp nữa, bên trong có cả đống trang phục cùng cả thuốc súng đạo cụ, lửa bén tới gây nổ là kết thúc!”
Xuyến Xuyến nghe thế lập tức gào khóc, như phát điên chạy về phía nhà kho, Quách Chế Phiến vội túm lấy tay cô ấy: “Cô qua đó làm gì, không muốn sống nữa hả, thuốc súng sẽ phát nổ bất cứ lúc nào đấy!”
Quách Chế Phiến vừa dứt lời thì có tiếng hét thảm thiết, quay đầu nhìn lại, một người lửa lăn từ trong nhà kho ra. Người này hẳn là không muốn chết ngạt bên trong, mạo hiểm xông ra nên bị lửa bám vào quần áo, lăn lộn thống khổ một lúc dưới đất thì chết cháy đen.
Lửa quá lớn! Tôi toát hết mồ hôi, tiểu Lục là huynh đệ củ mình, tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn cậu ta chết cháy, vội hỏi Quách Chế Phiến: “Quanh đây không có chút nước nào ư?”
Quách Chế Phiến cau mày suy nghĩ rồi trả lời: “Cơ bản là không có nước dùng để dập lửa.” Nói đoạn xoay người chỉ về phía sau: “Bên kia có nước, nhưng nó chỉ là con cống thối.”
Tôi quay đầu nhìn, nhặt một tấm vải dưới đất lên nói với Xuyến Xuyến: “Cô đừng kích động, ở đây chờ tôi.”
Dứt lời, tôi vội cầm vải chạy như điên về phía cái cống. Cống này hẳn là trước đây được nhà máy làm nơi xả thải, nó không dài lắm nhưng mùi thì kinh thiên, vừa đến gần đã hôi thối không chịu nổi.
Tôi cắn răng, cầm tấm vải nhảy xuống cống, nước cống sền sệt tanh hôi thấm đẫm quần áo, tôi cố gắng cho nước ngấm hết lên người, sau đó khó nhọc bò lên. Nhà khi cháy càng lúc càng lớn, ngoài ba người chúng tôi thì những nhân viên khác may mắn ở bên ngoài đều đã bỏ trốn mất dạng.
Thấy tôi quay về với một thân nước cống, Quách Chế Phiến khó tin hỏi: “Anh định làm gì? Định vào trong à?”
Tôi khẽ gật đầu: “Huynh đệ tôi đang ở trong nhất định tôi phải vào, hai người chờ ở đây tiếp ứng.”
Thời gian không có nhiều, dặn dò xong tôi hít một hơi thật sâu rồi xông vào màn lửa. Càng đến gần nhà xưởng, sức nóng càng mãnh liệt, da tôi căng ta nứt nẻ, cảm giác tử vong rất gần kề. Nhưng không hề sợ, trong lòng tôi giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không thể trơ mắt nhìn tiểu Lục chết!
Vượt qua cánh cổng bị lửa ngăn, tôi mới phát hiện tình cảnh bên trong không thể lạc quan nổi, tay đạo diễn ngu ngốc mang toàn bộ trang phục diễn cất ở đây, lửa bén vào đã biến thành lò nung lớn.
Nhìn quanh, tôi phát hiện có một nhóm người đang co cụm trong góc, hoảng sợ như bầy sơn dương gặp hổ. Tiểu Lục là người tốt, đương nhiên sẽ không chui ở tròn cùng, tất cả phía sau đang co cụm, chỉ mình cậu ta đang dang tay che chở. Thầm mắng một câu thằng ngốc, mau chạy qua đây đi!
Trông thấy tôi, tiểu Lục kinh ngạc trợn tròn mắt: “Chúng tôi muốn chạy không được, anh vào làm gì, thí mạng à?”
Tôi không quản được tất cả mọi người, gỡ tấm vải đẫm nước cống quấn trên mình xuống quấn lên người tiểu Lục, lại xé một miếng vải nhỏ ở áo đưa cho cậu ta: “Bịt miệng mũi lại, tôi chạy trước dẫn đường, cậu mau chạy theo!”
Tiểu Lục còn chưa có phản ứng, tay đạo diễn đã lao ra: “Tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu tiền, mau dẫn tôi ra ngoài!”
Tôi gạt tay hắn ra, kéo tiểu Lục định chạy thì nháy mắt liền bị mười mấy đôi tay túm chặt. Quay đầu nhìn lại, những người đứng cạnh tiểu Lục đang hau háu nhìn tấm vải ướt trên người cậu ta. Một tên trong số đó hô lên: “Quần áo hắn cũng ướt!”
Lập tức, đám người liền nhìn tôi như một con mồi, ánh mắt đầy dục vọng cầu sinh. Đó không còn là ánh mắt của con người nữa, đó là ánh mắt của một bầy dã thú bị dồn đến đường cùng.
Ngoài mấy người đã bị sặc khói không cử động được thì tất cả đều bò tới túm lấy quần áo tôi. Tay đạo diễn gào khản cả giọng mà chẳng có tác dụng, hắn đưa ta cái giá mấy trăm vặn cũng không ai nghe, tôi bị biến thành cái bia sống cho họ nhắm đến, nhất thời bị đè ngã xuống đất, không thở nổi.
Những người bị kẹt trong đám cháy, 90% là chết vì ngạt khói trước, tuy tôi gắt gao giữ quần áo, nhưng trong vài phút ngắn ngủi đã bị xé không còn một mảnh. Khói bắt đầu xộc vào mũi, vào họng khiến tôi ho sặc sụa, mình phải chết sao?
Đúng lúc tôi tuyệt vọng thì chợt nghe tiếng bốp, một tên đang đè lên người tôi văng ra ngoài.
Tiểu Lục!
Cuối cùng thì cậu ta không giữ được bình tĩnh nữa, vung chân vung ta đá văng từng người một. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật khó tin một người luôn hiền lành chất phác như cậu ta lại làm vậy.
Suýt chút nữa thì mình đã quên, tiểu Lục biết võ công!
Đám người nhanh chóng bị tiểu Lục đá bay hết, cậu ta túm tôi dậy, đẩy về phía sau: “Huynh đệ, đi!!!”
Do hít quá nhiều khói, đầu tôi đã choáng váng, mắt hoa lên miễn cưỡng lắm mới đứng vững, lắc lắc đầu nói: “Tôi vào là để cứu cậu, đi thì đi cùng nhau!”
Tiểu Lục dang hai tay đứng chắn: “Anh chạy đi, để tôi xem ai dám xông lên!”
Nhà kho đã càng ngày càng cháy lớn, khói càng ngày càng dày, quần áo thì không còn, tôi có cảm giác mình chẳng khác nào con dê bị nướng. Đám người phía sau thì như phát điên, lao tới cố đoạt vải trên người tiểu Lục, tình thế cấp bách, tôi bổ nhào vào họ, co chân đạp thẳng vào mông tiểu Lục. Cậu ta không kịp trở tay, bị tôi đá lộn nhào ra cửa. Đúng lúc này thì Ầm một tiếng lớn, thuốc súng đã bị bắt lửa, gây nổ.
Những người còn lại và tôi bị đẩy lùi, nhà kho đã sắp sập xuống, có người bị xà thép rơi chúng, chết tươi, có người bị lửa thiêu chết cháy, tôi ôm miệng ngồi xổm ở góc tường, không ngừng ho.
Mình chết chắc rồi!!!
Bất thình lình, tôi trông thấy một cái bóng dài uốn lượn trên tường…
Nằm bệnh viện một tuần lễ, thời gian này tiểu Lục và Xuyến Xuyến thay nhau chắm sóc tôi. Thật bất ngờ, không chỉ mình tôi sống sót, mà tất cả những người lúc đó trong xưởng đều còn sống.
Lửa tắt. Nhưng vì sao lửa lại tắt thì chẳng ai biết, nó đột nhiên tắt như chưa hề cháy. Tôi hít phải lượng khói lớn, bác sĩ bắt tôi nằm viện tiếp tục theo dõi.
Về phần nguyên nhân đám cháy, có người nói là do chập điện, cũng có người nói ai đó sơ ý vứt tàn thuốc, mỗi người một kiểu. Tất cả đạo cụ cũng bị cháy hết, bộ phim này chắc phải tạm hoãn vô thời hạn, tiểu Lục thì bận đi làm ban ngày ở công ty, nên buổi sáng hầu như chỉ có Xuyến Xuyến chăm sóc tôi. Sáng nay cô ấy ra ngoài có việc thì Quách Chế Phiến mua hoa quả tới thăm.
Tôi và Quách Chế Phiến không có giao tình, anh ta tới khiến tôi khá bất ngờ. Bỏ túi hoa quả lên bàn, Quách Chế Phiến ngồi xuống mép giường bắt đầu hỏi han, sau vài câu khách sáo thì đột nhiên chuyển chủ đề, nhéo mắt hỏi: “Mà kể cũng thật quái lạ, lửa bùng lên bí ẩn, tắt cũng bí ẩn!”
Nghe có vẻ như nói chuyện phiếm thôi, nhưng từ biểu hiện nét mặt anh ta, tôi biết Quách Chế Phiến rất tò mò về trận hỏa hoạn này.
“Lúc xảy ra cháy, tôi và Xuyến Xuyến ở bên ngoài, anh không nghi cho tôi phóng hỏa đấy chứ?”
Quách Chế Phiến nhếch miệng cười, xua tay: “Ai dà, anh nói đi đâu vậy, tôi có ý đó sao?”
Tôi cười lạnh: “Quách Chế Phiến, tôi biết hôm nay anh tới đây là có mục đích. Tôi cũng chẳng phải người thích văn vẻ, anh muốn nói gì cứ nói, đừng vòng vo!”
Không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy, Quách Chế Phiến khẽ biến sắc, nhưng lập tức khôi phục bình thường, ngồi thẳng lưng nói: “Được, huynh đệ, anh là người thẳng thắn, tôi cũng nói thật với anh. Chuyện tại sao lại phát hỏa thì tôi không cần biết, cái tôi quan tâm chính là, tại sao lửa lại tắt?”
Càng về cuối câu anh ta càng hạ giọng, mà còn nhấn nhá từng chữ. Đám cháy đêm đó, trong khoảnh khắc sắp mất mạng, tôi thấy trên tường có một bóng đen dài uốn lượn, trông giống một con rắn lớn. Chuyện này tôi chưa nói với bất kỳ ạ, nhưng trong lòng đã có suy đoán, kẻ dập lửa cứu mình chính là đại họa.
Chuyện này làm tôi nhớ đến tình huống trong hang núi ở Hồ Đào thôn, lúc nhìn thấy cái bóng trên vách hang, tôi vẫn tưởng đại họa tới để lấy mạng mình, nhưng xem ra không phải, nó xuất hiện là để bảo vệ tôi, như vậy thì ai là kẻ muốn giết mình?
Đáp án chỉ có một, đó là ngay lúc ấy, bà lão cũng có mặt trong hang núi! Đại họa có mặt ở đó đến tám chín phần giống như ở đám cháy, nó đến để cứu tôi.
Quách Chế Phiến là người như thế nào, hắn có mục đích gì tôi hoàn toàn không biết, đương nhiên phải giấu diếm, tôi giả ngu đáp: “Tôi không rõ lắm vì sao lửa lại tắt, sao trợ lý Quách lại hứng thú với chuyện này như vậy?”
Thấy tôi không chịu nói, Quách Chế Phiến trầm tư một hồi rồi thấp giọng: “Tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi cậu có phải có bản lĩnh không. Hoặc giả… hoặc giả tiểu Lục bạn cậu là người có bản lĩnh? Ngọn lửa đó không phải người bình thường có thể dập được!”
Tôi bật cười: “Anh đoán là hai chúng tôi dập lửa? Nếu có bản lĩnh đó, tôi còn phải nằm viện sao?”
Quách Chế Phiến cũng cười trừ, gật gật đầu: “Thế lúc đó ở trong kho, anh không thấy lửa tắt như thế nào à?”
“Tôi chẳng thấy gì thật, mà anh cứ quan tâm tại sao lửa tắt làm gì?”
Rốt cuộc Quách Chế Phiến cũng không giữ được bình tĩnh nữa, nói: “Tôi chính là muốn đi tìm người có bản lĩnh để nhờ giúp đỡ!”
Giúp đỡ? Nhớ đến Xuyến Xuyến nói, mười năm trước nhà anh ta sợ trả thù nên chuyển tới Sơn Tây sinh sống, thực ra tôi cũng rất tò mò về chuyện này, bèn nói: “Có phải anh cảm thấy ngọn lửa bị dập tắt có điểm mờ ám? Thực ra thì tôi có quen mấy tiên sinh rất lợi hại, để xem việc anh cần giúp là gì đã!”
Quách Chế Phiến gật đầu nói: “Anh là tài xế chuyến xe 13 đúng không? Anh biết vụ tai nạn 10 năm trước chứ? Nhà tôi vốn ở Hổ Yêu Sơn, sau vụ tai nạn mới dọn đi.”
“Ừ, thế vì sao phải dọn đi?”
Quách Chế Phiến đắn đo, muốn nói lại thôi, nhưng cươi cùng vẫn mở miệng: “Tôi phát hiện quy luật của mấy vụ tai nạn xe!”
Tôi nghe mà chấn động! Bắt đầu nghiêm túc dỏng tai lắng nghe anh ta nói bí mật mà cả tôi với lão Quỷ đang mong chờ!