Phần 240: NGUYÊN NHÂN CHUYỂN NHÀ
Tôi còn đang ngái ngủ, đầu óc lơ mơ nhất thời chưa phản ứng được, khó hiểu hỏi một câu: “Kịch bản gì? Ý cô là sao?”
Xuyến Xuyến nôn nóng nói: “Lần trước đưa hai anh về tôi có nói đó, chuyện kinh dị trong kịch bản xảy ra ngay ở phim trường!”
Nghe cô ấy nói vậy tôi mới nhớ: “À, chuyện mà đạo diễn kể cho cô. Sao, người của đoàn phim cô cũng bị mất đầu à?”
Xuyến Xuyến nói: “Tôi không nói đùa đâu, trong đêm qua, một người phụ trách của đoàn phim đã mất tích.”
Tôi thở phào: “Còn tưởng là có ai bị mất đầu hay cụt tay cụt chân chứ, người không thấy thì tìm, cô cuống lên làm gì?”
“Không phải tôi cuống, mà trong kịch bản của chúng tôi, mở đầu cũng là một nhân vật mất tích bí ẩn.”
Tôi thở dài: “Được rồi, cô đừng nghĩ lung tung nữa. Cô gọi điện cho tôi có việc gì nữa không?”
“Tôi xin nghỉ rồi, bộ phim ma này mà còn đóng nữa tôi sẽ biến thành ma thật luôn đấy. Anh khuyên tiểu Lục cũng đừng tham gia.”
Hóa ra là lo lắng cho tiểu Lục, thật ra tôi cũng không tán thành công việc làm thêm này của cậu ấy, vốn từ một tên mập hai cằm, giờ đã gầy tóp đi rồi.
Hôm nay tiểu Lục phải lên tập đoàn họp, muốn khuyên nhủ cậu ta cũng phải chờ đến tối, ăn sáng xong đang định ra ngoài thì dưới phòng bảo vệ gọi điện lên, nói là có người tên lão Quỷ đến tìm.
Lão Quỷ đến đúng hẹn, xem ra cơ thể ông ta đã không còn đáng ngại. Vẫn dáng vẻ đó, lão Quỷ hơi còng lưng đứng một mình ngoài cổng, tôi biết lão Vũ không tiện xuất hiện, chắc đang chờ ở đâu đó. Cẩn thận quan sát, tôi hỏi: “Quỷ bá bá, ông không sao rồi chứ?”
Lão Quỷ gật đầu: “Không đáng ngại nữa. Vũ Bảo Khố đang ở khách sạn gần đây, nếu cậu không bận thì đi theo tôi luôn, chúng ta bàn bạc kế hoạch!”
Vốn định ở công ty để chờ tiểu Lục, nhưng thấy lão Quỷ nói vậy, tôi bèn tới khách sạn cùng ông ấy trước đã.
Hiện giờ đã biết bà lão quên sọt đồ ăn đến từ giếng cổ Hổ Yêu Sơn, nhưng cái giếng này đã có cả trăm năm, ý của lão Quỷ là phải tìm hiểu xem, bà lão có liên quan đến vụ nhảy giếng hay không. Hơn nữa, việc Vương Đắc Hỉ chết chưa phải là kết thúc, nếu không biết được mục đích cuối cùng của bà ta, bi kịch sẽ còn phải tiếp diễn.
Còn nữa, lão Quỷ nghi ngờ bà lão gây ta ba vụ tai nạn xe 10 năm trước, phải có nguyên nhân và quy luật nào đó. Lần này vào thành phố, lão Quỷ mang theo một cái túi vải màu xám, trong đó là những dụng cụ dùng để bắt ma, cái giếng cổ đã đánh thức ý chí chiến đấu thời trai trẻ của ông ấy, lần này coi như là tái xuất giang hồ.
Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã phân rõ được hai bên chiến tuyến, Lưu Vân Ba và bà lão một bên, Thang Nghiêu và đại họa một bên. Có một điểm rõ ràng đó là, bên phía đại họa có vẻ không ác ý với tôi, điều này khiến tôi có thể dốc toàn bộ tinh lực để đối phó với phía bà lão.
Lão Quỷ là người mà Hà tiên sinh đã chỉ định từ 10 năm trước, tôi tin tưởng ông ấy 100%, trong cuộc bàn luận, tôi cho ông ta xem đồng tiền hổ văn của mình, nói rằng sở dĩ bà lão tìm giết tôi, là bởi khả năng hiện giờ bà ta đã sở hữu trong tay một đồng.
Lão Quỷ nghe xong thì chỉ bảo phải tìm nguyên nhân, nhưng nguyên nhân bắt nguồn từ vụ tai nạn xe tận 10 năm trước, sẽ rất khó tìm, nhất thời chẳng có bất kỳ manh mối nào.
Gần tối tôi quay về ký túc, tiểu Lục cũng đã trở lại, nhớ đến cuộc điện thoại của Xuyến Xuyến, nếu nói rằng có ma quỷ phá hoại chắc chắn cậu ta không tin, tôi bèn bảo rằng, Xuyến Xuyến nói cậu ta đã bị đuổi.
Tiểu Lục đang ngồi bàn uống nước, nghe vậy thì phun hết ra: “Ai bị đuổi?”
Tôi nằm vắt chân chữ ngũ, vữa bấm điện thoại vừa làm ngơ nói: “Cậu bị đuổi, Xuyến Xuyến sợ cậu mất mặt nên gọi điện cho tôi, bảo cậu từ hôm nay trở đi không cần đến phim trường nữa.”
Tiểu Lục đặt ly nước xuống, trợn mắt hỏi: “Anh nói đùa à? Chẳng lý do gì, dựa vào đâu mà đuổi tôi?”
Tiểu Lục là người làm việc cần cù chăm chỉ, không thể bịa ra nguyên nhân thiếu sót trong công tác được, tôi suy nghĩ rồi nói: “Có gì đâu, đạp diễn biết cậu là tài xế chuyến xe nửa đêm, ai quay phim ma đều rất mê tín, nên sợ cậu mang xui xẻo.”
“Xui xẻo?” Tiểu Lục khó tin lặp lại câu nói, ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại bấm số Quách Chế Phiến. Tôi lập tức nhảy xuống đất giật lấy: “Đừng gọi, đuổi cậu là họ đã thông qua bàn bạc, cậu gọi thì có ích gì? Giữ sĩ diện chút đi!”
Tiểu Lục vẫn cảm thấy có gì không đúng, gãi đầu nói: “Không phải chứ, ngay hôm đầu đi làm, tôi đã điền vào bảng kê khai, họ biết tôi lái chuyến xe nửa đêm lâu rồi mà?”
Tôi nói: “Chắc trước đây không nhìn kỹ, dù gì thì cậu cũng đừng tới, mà tôi thấy cậu khỏi đi làm thêm đi, hết ca sáng thì dành thời gian cho Xuyến Xuyến một chút.”
Tiểu Lục sửng sốt: “Dành thời gian cho Xuyến Xuyến? Huynh đệ, anh nói cái gì vậy, Điền Loa còn đang chờ tôi trên núi hoang, tôi không đi làm thêm sao được. Còn chưa kể, họ đuổi tôi nhưng chưa trả lương, vẫn phải tới lấy chứ.”
Dứt lời cậu ta lại duỗi tay lấy lại cái điện thoại, tôi bèn trốn tránh: “Trả trả, họ trả tiền lương cậu rồi.”
Tôi đi đến đầu giường, rút tiền riêng của mình ra, đưa cho cậu ta, nói: “Họ bảo tôi đưa cậu này, 3000 tệ, cầm lấy.”
Tiểu Lục cầm tiền, kinh ngạc nói: “Có 1000 thôi mà, sao họ đưa tận 3000?”
“Thì cứ nhận đi, Quách Chế Phiến nói, đuổi việc không lý do nên ưu tiên cậu thêm 2000.”
Tuy đó là tiền lương của tôi, nhưng tôi không hề có chút xót ruột nào, chỉ hy vọng 3000 tệ này có thể đổi lấy sự bình an cho tiểu Lục. Điều làm tôi vui mừng đó là, tên đầu gỗ này cuối cùng đã không truy cứu nữa, cất 3000 tệ đi.
Vốn tưởng chuyện cứ vậy trôi qua, tôi lái xe như thường lệ, sớm hôm sau quay về thì lại phát hiện không thấy tiểu Lục đâu nữa. Cậu ta không có bạn bè gì, thấy không ổn tôi liền gọi điện cho Xuyến Xuyến. Xuyến Xuyến nghe vậy cũng hoảng sợ, bảo tôi chờ, cô ta qua đón đi phim trường.
Vừa tới cái nhà máy bỏ đi kia thì trông thấy Quách Chế Phiến lững thững đi từ trong ra, tôi vội chạy qua hỏi: “Quách huynh đệ, tiểu Lục có đến đây không?”
Ngẩng đầu thấy là tôi, Quách Chế Phiến thở dài chỉ vào trong kho hàng: “Bên trong đó, tay đạo diễn nhà quê đang chỉ cậu ta diễn xuất.”
Quả nhiên là tiểu Lục vẫn quay lại.
“Chỉ đạo diễn xuất? Chẳng phải cậu ta chỉ đóng vai xác chết thôi sao?”
Quách Chế Phiến cười khổ, lắc đầu: “Anh vào xem rồi biết.”
Tôi với Xuyến Xuyến tò mò đi vào bên trong, thấy tiểu Lục mặc một bộ quần áo đầy máu đứng đó, dưới đất là tay đạo diễn nằm xoài ra. Đạo diễn đứng dậy, vỗ vỗ vai tiểu Lục, nói: “Thế nào, cậu đã get it chưa? Nằm như vậy thì mới giống xác chết!”
Tiểu Lục gật đầu, chắc cậu ta đã nói với đạo diễn về việc tôi nói dối rằng mình bị đuổi, tay đạp diễn râu quai nón trông thấy chúng tôi, bèn cau mày nói với nhân viên đứng cạnh: “Bảo các cậu khép kín phim trường rồi cơ mà? Đuổi hai người không phận sự này ra ngoài cho tôi!”
Đạo diễn vừa dứt lời, ba thanh niên trẻ liền đẩy tôi với Xuyến Xuyến ra ngoài. Ngồi ngoài đám cỏ, Xuyến Xuyến mắng vài câu, bất đắc dĩ nói: “Mấy hôm trước có người mất tích, những ai hiểu chuyện đều đã xin nghỉ, theo tôi đoán, tay đạo diễn thấy tiểu Lục là người thật thà, nên gọi cậu ta lại.”
Tôi lấy thuốc ra châm: “Cũng hết cách, giờ tiểu Lục cần nhiều tiền lắm.”
“Anh ấy cần tiền? Cần tiền làm gì?”
“Cưới ma!”
Tôi buột miệng, Xuyến Xuyến kinh ngạc sửng sốt lặp lại: “Cưới ma?”
Tôi phản ứng được, xấu hổ cười bói: “À, tôi nói là mang nước. (Từ này phát âm gần giống cưới quỷ) lúc trước tôi với cậu ra đi phượt, phát hiện một thôn hẻo lánh trong núi, cả thôn vẫn ăn chung một giếng nước, tiểu Lục muốn tích cóp tiền cho họ khoan thêm cái giếng mới.”
Mình còn phải gỡ mối nghiệt duyên của Xuyến Xuyến và tiểu Lục, không thể nói toẹt sự thật cho cô ấy được, bèn thuận miệng đáp. Xuyến Xuyến nửa tin nửa ngờ, nhìn tôi chằm chằm, sau đó mặt ánh lên vẻ hạnh phúc: “Tiểu Lục quả là người tốt, xã hội ngày nay thật hiếm.” Nói xong lại hỏi: “Chẳng trách đi làm cả ngày, tối vẫn còn liều mạng như vậy. Cậu ấy cần bao nhiêu tiền?”
Tôi thở dài: “Khoảng hai mươi vạn!”
Xuyến Xuyên suy tư gì đó, tự gật đầu.
“Mà này, chẳng phải cô nói có chuyện đáng sợ ở phim trường, một người phụ trách mất tích ư?”
Xuyến Xuyến lắc đầu: “Chuyện này chắc chắn là do trước khi bấm máy không cúng bái quỷ thần. Tuy tôi đóng vai ma nữ không có lời thoại, nhưng tôi đã đọc qua kịch bản, câu chuyện này bắt đầu từ việc một người bị mất tích!”
“Sau đó thì sao? Phát hiện xác, rồi ma xuất hiện?”
“Đúng vậy, người phụ trách kia làm việc rất có trách nhiệm, không thể vô duyên vô cớ mà mất liên lạc như vậy được.”
Tôi thì vẫn cảm thấy Xuyến Xuyến làm hơi quá vấn đề, cười khổ không tiếp tục câu chuyện. Cô ta rút điện thoại nhìn rồi nói: “Không được, kiểu gì tối nay cũng phải mang tiểu Lục đi, không thể để anh ấy ở lại qua đêm.”
Cô ta quan tâm đến tiểu Lục như vậy là một chuyện tốt, Xuyến Xuyến này là người không tôi, càng ngày tôi càng hy vọng cả hai có thể đến với nhau, hy vọng có thể giúp tiểu Lục kiếm vợ.
Tôi ân cần hỏi: “Xuyến Xuyến, thấy cô có vẻ khá giả, cô là người ở đâu?”
Xuyến Xuyến cười nói: “Anh thấy tôi rất có tiền đúng không? Nhà tôi ở Sơn Tây, làm nghề buôn bán ngũ kim, tuy lần này chỉ theo chân đoàn làm phim tới đây, nhưng trùng hợp là tôi sinh ra ở nơi này, cho nên vừa nghe Quách Chế Phiến nói quay phim ở thành phố tôi liền vui vẻ ở lại.”
“Sinh ra ở đây? Chỗ nào?”
“Hổ Yêu Sơn, hình như cách đây không xa lắm, có thời gian rảnh tôi cũng muốn ghé về thăm.”
Lại là Hổ Yêu Sơn, tôi đột nhiên thấy căng thẳng, cái thế giới này nhỏ như vậy sao? Đang nói chuyện thì chợt có người đi qua đằng trước, là Quách Chế Phiến, Xuyến Xuyến chỉ tay nói: “Quách Chế Phiến cũng là người Hổ Yêu Sơn cũ, hai chúng tôi là đồng hương. Thời gian anh ta sống ở đó khá lâu, nghe nói 10 năm trước thôn xảy ra chuyện nên cả nhà mới chuyển đến Sơn Tây.”
Ngước nhìn Quách Chế Phiến đang bận rộn, tôi hỏi: “Mười năm trước? Xảy ra chuyện gì?”
Xuyến Xuyên suy nghĩ, đáp: “Hình như người nhà anh ấy gây tai nạn xe cộ gì đó, sợ bị trả thù nên chạy trốn.”
Tai nạn xe, trả thù? Hai từ này làm tinh thần tôi đột ngột chấn động, bản năng mách bảo tôi, chắc chắn Quách Chế Phiến này có thể trợ giúp mình hiểu thêm về vụ tai nạn. Đang suy tính xem làm thế nào để nói chuyện với anh ta thì bỗng bên trong nhà kho có tiếng hét: “Cháy rồi, cháy rồi!”
Quay đầu nhìn lại, căn nhà kho bên kia đang bốc cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ loang một vùng.