Phần 228: BÍ MẬT CỦA KHÁCH SẠN
Bóng người lướt qua cửa sổ rơi xuống, sau đó bên dưới vang lên tiếng rầm trầm đục. Có người nhảy lầu ư, khách sạn này tổng cộng có ba tầng! Tôi sợ hãi chạy đến bên cửa sổ ngó nhìn, bên dưới đất lại trống không chẳng có gì cả.
Rõ ràng nhìn thấy bóng người rơi từ trên xuống, rõ ràng nghe tiếng va chạm trầm đục, không ngã chết ư? Hoặc là…
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, không thể trì hoãn thêm được nữa, tôi xoay người lay lão Vũ, nhưng anh ta chẳng có ý gì là muốn rời giường cả, hết cách tôi co chân đạp lão lăn xuống giường.
Lão Vũ ngã ra đất, tưởng có chuyện gì lớn, hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy tôi đứng ở cạnh giường thì mới phản ứng được, mắng: “Tiểu tử, cậu điên rồi à?”
Tôi nào rảnh mà giải thích nhiều với lão Vũ, ném quần áo cho anh ấy, hô: “Đi mau, khách sạn này nói gì cũng không thể ở được!”
Tuy rất không muốn, nhưng sau khi thở dài một hơi, lão Vũ vẫn chậm rãi khoác quần áo lên người. Ra đến hành lang, lão lười biếng hỏi: “Ra xe ngủ thật à?”
“Ừ!” Tôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn lại 2 phút, qua 12h tay hướng dẫn viên du lịch sẽ không cho lên xe, nghe cách nói của anh ta thì không giống như đang đùa.
Xuống đến tầng 1, tôi quay người giục lão Vũ đi nhanh, vừa mới xoay lại thì đập ngay vào người ông chủ khách sạn, ông ta cất cái giọng Đài Loan khó nghe: “Nửa đêm nửa hôm, cậu làm cái gì mà vội vội vàng vàng thế?”
Ổn định lại thân mình, tôi vừa thở vừa đáp: “Không có gì, tôi ra ngoài một lát.” Sau đó chẳng dông dài nữa, vội kéo lão Vũ chạy ra cửa, lúc ngang qua sân, tôi còn cố ngoái nhìn mặt đất bên dưới cửa sổ phòng mình, ở đó còn lưu lại một bãi máu nhỏ, giống như là có người nhảy lầu thật vậy.
Cố gắng chạy thục mạng, nhưng lúc tới chỗ xe du lịch thì đã là 12 giờ 2 phút, tay hướng dẫn viên đang gục đầu ở vô lăng mà ngủ, tôi gõ cửa xe đánh thức, anh ta ngẩng đầu trông thấy tôi, giơ tay nhìn đồng hồ rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi biết ý anh ta bảo là đã qua 12h đêm.
Khách sạn thì không thể ở, đến cái xe cũng không được lên, rất có thể đêm nay sẽ phải ngủ lề đường, tôi ghé vào cửa xe thương lượng: “Đại ca, châm chước một chút cho chúng tôi vào đi, đây là lãnh đạo của tôi, đảm bảo không vấn đề gì!”
Hướng dẫn viên nhìn lão Vũ vài giây, nói qua cửa kính: “Đây là quy tắc, thật sự hết cách rồi huynh đệ, không thể cho anh lên xe được…” Nói đoạn ngáp dài một tiếng: “Anh tự kiếm chỗ ngủ đi!”
Tôi tức mình đập cửa xe, hô: “Mới qua có 2 phút!”
Tay hướng dẫn viên chẳng thèm ngẩng đầu, thấp giọng quát: “Quá 1 phút cũng không được!”
Thấy anh ta cương quyết, tôi thất vọng thở dài. Đúng là anh ta có nói rõ ràng với mình, phải về thật nhanh trước 12h, có trách là trách ông chủ khách sạn đụng phải làm mình chậm trễ.
Lão Vũ thấy vậy thì xoay người định về khách sạn, tôi vội túm chặt lấy tay áo: “Đã ra đến đây rồi, đừng quay về!”
Lão Vũ hữu khí vô lực hỏi: “Không được lên xe, nửa đêm chúng ta ngủ ở đâu?”
Tôi thở dài, dạo một vòng tại chỗ rồi chỉ xuống đất, nói: “Đành ngủ ở đây đi!”
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Sáng hôm sau, do ngồi tựa vào xe cả đêm nên tôi với lão Vũ đều bị cảm, tay hướng dẫn viên xuống xe, đánh thức rồi đưa cho chúng tôi hai bịch sữa bò: “Phải 8h thì linh kiện mới gửi tới đây, hai người lên xe ngủ một lúc đi!”
Nhận bịch sữa, tôi vội đỡ lão Vũ dậy lên xe, hướng dẫn vuên đứng cạnh, vỗ vai nói: “Huynh đệ đừng trách tôi, tối qua thật sự là hết cách!”
Tôi khẽ lắc đầu: “Hai hướng dẫn viên bọn anh cũng hay thật, một người ngủ xe, một người ngủ khách sạn, tối qua chuyện anh kể cho tôi, anh ấy không biết à?”
“À, cậu nói tiểu Trương phải không, hắn là người mới!” Nói đoạn, anh ta đưa cho tôi cái danh thiếp. Chính giữa danh thiếp là dòng chữ to Lữ Vinh Đào, nhìn tên công ty và địa chỉ, đơn vị của họ hẳn là một công ty du lịch lớn.
Tay hướng dẫn viên có vẻ thấy hứng thú với chuyện tối qua, tôi chưa nói gì, anh ta đã hỏi: “Huynh đệ, tối qua rốt cuộc vì sao cậu sống chết không chịu ở trong khách sạn?”
Bọn họ là hướng dẫn viên du lịch, ai chẳng thích sưu tầm mấy câu chuyện lạ để làm đề tài nói với khách, tôi định không nói, nhưng đã lỡ uống sữa của người ta rồi, đành thấp giọng trả lời: “Cũng giống khách lần trước anh dẫn, bồn cầu trong phòng tôi tự động xả nước.”
Anh ta mở to hai mắt, nghiêng đầu trên chỗ ngồi, giật mình nói: “Ai da, có chuyện như vậy thật à? Xem ra người khách lần trước không nói dối. Việc ma quỷ quấy nhiễu này cũng thật kỳ quái, xe của chúng tôi không phải mới một hai lần xảy ra vấn đề đúng chỗ này đâu. Có người nói, đây gọi là ma đặt cọc!”
“Ừ!” Tôi đáp, kế đó thì đã bắt đầu có người lục tục lên xe, thoạt nhìn ai nấy tinh thần khá tốt, tay hướng dẫn viên không nói chuyện với tôi nữa, xoay người về chỗ ngồi gần cửa xe. Tôi đang định đứng dậy xuống dưới thì chợt trông thấy người đàn ông tối qua sợ hãi mà ngã ở cầu thang, bèn chủ động bắt lời: “Đầu anh không bị sao chứ?”
Quay lại nhìn thấy tôi, anh ta nhếch miệng làu bàu: “Không có gì to tát, nhưng ức chế, nghĩ đi du lịch giải khuây, ai dè lại chuốc bực vào người.”
“Tối qua anh ngủ ở đâu?”
“Còn dám ngủ ư? Chẳng ngủ đâu cả, tôi đi lang thang cả đêm, cậu thì sao?”
Tôi cười khổ: “Tôi cũng vậy, ngồi lề đường cả đêm.”
Người đàn ông trung niên chỉ xung quanh, nói: “Cũng quái lạ thật, tại sao tối qua chỉ có mấy phòng chúng ta xảy ra chuyện? Cậu xem mấy người này, mặt ai cũng tươi tỉnh.”
Tôi quay đầu nhìn một lượt, những người kia đúng thật là có vẻ đã nghỉ ngơi một đêm rất tốt. Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Huynh đệ cậu có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?”
Anh ta có vẻ dè dặt, ái ngại nói: “Chắc do tối qua đi lung tung bên tôi bị rơi mất ví tiền rồi. Giờ trên người chẳng còn một xu, cậu có thể cho tôi mượn chút tiền lộ phí, vào thành phố tôi có bạn, sẽ gửi lại cậu ngay.”
Tuy ăn mặc giản dị, nhưng khí chất, lời nói của anh ta toát ra vẻ nhà giàu, tôi thì chẳng mang theo nhiều tiền, rút 100 tệ ra đưa cho anh ta: “Đủ không?”
Người đàn ông trung niên nhận tiền, cảm ơn rối rít, trao đổi số điện thoại, sau đó tôi và lão Vũ xuống xe.
Đến gần trưa, linh kiện xe mới được gửi tới, tôi quay vào khách sạn trả phòng, vừa hay gặp được người hôm qua nói có mặt quỷ trong TV, anh ta đang xách hành lý ra ngoài cùng tay hướng dẫn viên. Sắc mặt không tốt lắm, anh ta nói với hướng dẫn viên: “Cậu Trương, tối qua trong phòng cậu không xảy ra cái gì à?”
Hắn lạnh nhạt lắc đầu: “Tôi ngủ khá tốt, đã bảo anh thần hồn nát thần tính rồi mà!”
Lúc đi ngang qua người tôi, người tối qua mặc quần lót còn mắng: “Con mẹ nó, làm lão tử sợ đến rơi mất cái đồng hồ Thụy Sĩ tận 30 vạn, đúng là xui xẻo!”
Đến lượt mình làm thủ tục trả phòng, tôi cố ý hỏi: “Ông chủ, đã có khách nào phản ánh, bồn cầu phòng 206 bị hỏng chưa?”
Ông ta đờ đẫn nhìn màn hình máy tính, có vẻ chẳng để tâm, chỉ khẽ đáp một câu “không có” sau đó không nói gì. Lại nhớ đến bãi máu dưới sân, tôi hỏi: “Thế tối qua có người nhảy lầu phải không?”
Vừa dứt lời thì đám người đang xôn xao nói chuyện trong đại sảnh chợt im bặt, ông chủ khó chịu lườm tôi, nói: “Nhảy lầu? Tổng cộng có 3 tầng, cậu gặp ai tự sát từ tầng 3 bao giờ chưa?”
Đám du khách trong đại sảnh lại bật cười ầm ĩ.
“Nhưng tối qua, tôi thấy có người ngã từ trên ngang qua cửa sổ phòng mình. Giờ ở sân còn vết máu mà!”
Ông chủ khách sạn cao giọng: “Đầu cậu bị gỉ sét à? Thế thi thể đâu, nhảy lầu phải có thi thể chứ, cậu trông thấy thi thể không?”
Tôi sững người, đúng là từ đầu tới cuối chẳng thấy cái xác nào. Chắc cũng là ma quỷ quấy phá rồi, dù sao đêm nay cũng không phải ngủ lại đây nữa, nghĩ vậy tôi không tranh cãi, làm thủ tục cho xong rồi đi ra ngoài.
Xe đã sửa xong, tài xế đang đón hành khách lần lượt lên xe, tôi mơ hồ hỏi lão Vũ, lần này dẫn mình đi gặp ai? Lão Vũ gác đầu nhìn ra cửa kính, lẩm bẩm tự nói: “Gặp lão Quỷ!”
Nghe thấy hai từ lão Quỷ, tôi chấn động, nó làm tôi nhớ đến câu nói thứ hai của Hà tiên sinh.
“Lão Quỷ?” Tôi lặp lại.
“Đúng, tìm lão Quỷ xem bện cho cậu, chữa xong thì cậu khỏi cần lái xe nữa, sang thành phố khác mà sống.”
“Xem bệnh gì?”
Lão Vũ cười như không cười, hỏi lại tôi: “Xem bệnh gì à? Mỗi tháng cậu đều có mấy ngày trục trặc, y như phụ nữ đèn đỏ, còn không biết kình có bệnh gì sao?”
Tôi khó tin nói: “Anh biết tai ương 15 âm lịch hàng tháng của tôi?”
Lão Vũ khẽ gật đầu.
Đúng là lão Vũ này giấu mình quá nhiều bí mật, càng ngày tôi càng có cảm giác, những lời anh ta nói với mình chỉ là phần nổi của tảng băng.
Xe vẫn lăn bánh trên con đường gồ ghề, tôi với lão Vũ mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong xe oi bức làm mồ hôi nhễ nhại, tôi chẳng buồn mở mắt, rút khăn giấy ra lau, vừa đưa lên gần cổ thì chợt giật mình hoảng hốt.
Thầm kêu không ổn, tôi mở mắt ra sờ soạng cẩn thận, quả nhiên đồng tiền hổ văn trên cổ đã không cánh mà bay!
Toát mồ hôi lạnh, tôi cuống quýt cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, chỗ ngồi, sàn xe đều chẳng thấy đồng tiền đâu. Rơi ở đâu được? Sao chẳng hề có cảm giác gì?
Vội lay lão Vũ tỉnh dậy, hỏi anh ta có để ý thấy đồng tiền không. Lão Vũ nghe đồng tiền ở trên người tôi thì giật mình, những vẫn lắc đầu nói chưa từng thấy.
Từ khi đeo đồng tiền lên cổ, đến cả lúc tắm rửa tôi cũng không tháo ra, hơn nữa sợi dây treo nó làm bằng sợi bông, tương đối dai chắc, có thể rơi đi đâu được?
Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cẩn thận suy nghĩ lại, tôi xác định, khả năng cao là nó mất ở khách sạn. Càng nghĩ càng thấy không ổn, tôi vội bảo tài xế dừng xe, kéo lão Vũ quay về.
Lão Vũ tỏ ra khó tin, nhưng cũng không hỏi câu nào. Đi bộ về tới khách sạn đã là hơn 4h chiều, hai chúng tôi mệt muốn chết, điều làm tôi kinh ngạc hơn, đó là ven đường có một chiếc xe khách bị thủng lốp, giống hệt tình hình hôm qua của chúng tôi.
Dòng người chen chúc xô đẩy trong đại sảnh, một khách du lịch đầu đội mũ đang làm thủ tục nhận phòng. Nhìn ông chủ người Đài Loan bận tối mắt, tôi chợt thấy có chút dư vị, xếp hàng hồi lâu, đặt rầm cái chứng minh thư lên mặt quầy. Ông chủ giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, sửng sốt, hỏi: “Sao cậu lại quay về?”
Tôi cười lạnh: “Ông chủ, đêm nay tôi muốn ngủ lại, mà ngủ đúng phòng 206 hôm qua!”