Phần 217: ĐỐI TƯỢNG HOÀI NGHI
Cái xác dưới hố, là Lý Đồng!!!
Tôi đổ mồ hôi, lo lắng thay cho Hoàn Tử Đầu. Đi chung với Lý Đồng chưa lâu, ban đầu ấn tượng của tôi về hắn chỉ là chữa bệnh cho người ta lấy giá cắt cổ, nhưng sau khi đồng hành từ Hà Nam đến đây, phát hiện hắn cũng có nhiều điểm rất đáng khen.
Lý Đồng đáng thương, vừa mới tục mệnh chưa bao lâu, quý trọng từng ngày của mình đến thế, vốn tưởng sống thêm được mấy năm, thật không ngờ lại có kết cục này! Mà Lý Đồng chết đi, đồng tiền hắn đeo trên cổ cũng biến mất.
Không nỡ nhìn thẳng thảm cảnh của Lý Đồng, tôi quay mặt đi.
“Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Tôi hỏi Đạo Điên.
“Không biết nữa, từ lúc tôi lên đồi Tứ Lưu đã thấy hắn chết dưới hố!”
Còn nhớ, lúc vừa tới Bất Cốc trấn, tối đó Lý Đồng đã ngủ quá âm, chẳng biết tiểu quỷ nói gì với hắn mà sáng ra đã không thấy đâu nữa. Mà đến tối Đạo Điên mới lên đồi Tứ Lưu, như vậy Lý Đồng đã gặp nạn vào sáng hôm đó.
Không có ai chỉ điểm, làm sao hắn tìm được đồi Tứ Lưu? Mà tại sao hắn lại muốn hành động đơn độc, là vì phát hiện điều gì ư? Những nghi vấn này, với cái chết của bà điên cùng với Lý Đồng, đã không còn đáp án.
Đạo Điên nét mặt bi ai: “Cái hố này vừa sâu, âm khí lại vừa nặng, không thể xuống mang xác lên được, đành để vậy đi!”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, đỡ anh ta xuống chân đồi, rời khỏi ngôi nhà. Hít một hơi không khí tươi mới, chỉ một ngày ngắn ngủi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tay Đạo Điên bị gãy, tôi đưa anh ta đến bệnh viện bó bột, sau khi làm xong mọi chuyện mới có thời gian rảnh hỏi anh ta, đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng tôi hiện giờ có quá nhiều nghi vấn cần được giải đáp. Tay cầm quả táo, vừa gọt vừa làm bộ vô tư, tôi hỏi: “Đạo trưởng, muốn đi qua nhà bà điên lên đồi, phải qua hai cánh cửa sắt khóa trái, làm sao anh lên được?”
Mặt cúi gằm nhìn quả táo, không rõ Đạo Điên ra sao nhưng có thể cảm nhận rõ, anh ta hơi chần chờ, sau đó mới nói: “Tối hôm đó tôi trốn vào trong nhà chưa lâu thì nghe tiếng đánh nhau ngoài sân, rồi bà điên kéo một cái xác vào. Nhân lúc bà ta mở cửa, tôi lén lẻn qua.”
Ban đêm trong căn nhà tối đen, khả năng Đạo Điên không thấy rõ mặt cái xác, vốn gã béo định đi bắt Đạo Điên, thật không ngờ vận mệnh an bài, cái chết của hắn lại vô tình giúp Đạo Điên một tay.
Đưa miếng táo đã gọt vỏ cho Đạo Điên, tôi hỏi: “Ông lão râu dê thì sao? Ông ta qua đó như thế nào? Bị bà điên đả thương ư?”
Đạo Điên lắc đầu: “Lúc tôi lên đồi thì ông ta đã bị thương, không phải bà điên đả thương ông ấy. Ông lão nói rằng, người hại mình là một tên lùn, mập, tuổi không còn trẻ, lông mày mắt phải có một vết sẹo, bảo chúng ta phải cẩn thận với hắn!”
Lùn, mập, lông mày phải có vết sẹo, tôi chấn động, người này mình biết, đã lâu hắn chưa thấy xuất hiện, không phải ai khác, chính là Lưu Vân Ba!
Từ lần ở Đường Oa Tử phát hiện mồ chôn mèo, người đầu tiên tôi nghi ngờ chính là hắn, hiện giờ xem ra mình đoán không sai, quả thật Lưu Vân Ba có dính dáng đến đại họa.
“Lý Đồng thì sao? Đồng tiền trên cổ hắn đâu mất rồi?”
“Không biết, lúc tôi phát hiện cái xác đã không thấy nó đâu!”
Tôi thở dài một hơi, vốn dĩ chuyến đi nhìn như thuận lợi, chẳng ngờ chỉ mấy ngày mà lại vỡ vụn. Lý Đồng và ông lão râu dê đều chết, còn mất đi một đồng tiền hổ văn.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì, người lấy đồng tiền của Lý Đồng có thể là bà điên không? Tinh thần bất ổn, ngoài việc giết người làm nhân đậu phụ thì có vẻ bà ta chẳng biết gì, lấy đồng tiền đâu có tác dụng? Huống chi mình cũng đã nhìn qua cái túi mà bà ta xem như bảo bối, chỉ có xác đứa con đã chết, chẳng còn gì. Như vậy không phải bà ta lấy đồng tiền.
Mà đó chính là, Lưu Vân Ba!
Sự việc đến nước này, tất cả kỳ vọng và điều kiện cần đã không còn, chúng tôi chỉ còn duy nhất một manh mối, là Lưu Vân Ba.
“Đạo trưởng, ông lão râu dê còn nói gì với anh nữa không?”
Đạo Điên đặt miếng táo lên cạnh tủ, thở dài: “Chuyện lớn lắm, rất phiền toái!”
Nghe câu này mà lòng tôi phát lạnh, từ lúc xuống núi đuổi bắt đại họa đến giờ, Đạo Điên lúc nào cũng cợt nhả, hoàn toàn không hề thấy anh ta coi nó là trọng trách. Tại sao sau chuyến đi đồi Tứ Lưu, lại đột nhiên trở thành uể oải như vậy?
“Chuyện là sao?”
Đạo Điên nheo mắt nhìn tôi, nhìn đến hơn một phút, sau đó đột ngột cười lạnh xua tay: “Không thể nói!”
Tôi thất vọng tột cùng: “Đạo trưởng, thứ cho tôi nói câu này không lọt tai, cái chết của Lý Đồng, ít nhiều có quan hệ với anh!”
Đạo Điên kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”
Tôi nói thẳng: “Vừa đến Bất Cốc trấn, tối đó Lý Đồng liền quá âm, hôm sau đã biến mất. Theo tôi nghĩ, nhất định trong khi quá âm, tiểu quỷ đã nói gì với hắn!”
“Ừ!” Đạo Điên đáp, tiếp tục lắng nghe…
“Sở dĩ hắn hành động đơn độc, là bởi vì không tin tưởng anh! Đạo trưởng, chúng ta cùng nhau tới đây, bắt đầu từ thôn của Điền Loa anh đã biết rõ tất cả, nhưng lại cứ thần thần bí bí giấu diếm. Anh bảo, làm sao người khác tin tưởng anh, làn sao Lý Đồng tin tưởng anh được?”
Nghĩ tới cái chết thê thảm của Lý Đồng, càng nói tôi càng tức, giọng cũng đề cao lên không ít. Y tá đang thay bình nước cho bệnh nhân bên cạnh, lườm tôi làu bàu: “Người già đang bệnh, cậu nói nhỏ chút không được à? Như vậy là hỗn láo đấy!”
Tôi xấu hổ gật đầu.
Thấy tôi bực tức, Đạo Điên suy tư một lát rồi nói: “Cậu nói thế cũng có lý, đúng là anh bạn trẻ kia chết, tôi có một phần trách nhiệm!”
Vừa định mở mồm nói thì Đạo Điên cắt lời: “Tuy nhiên, lúc ở thôn của Điền Loa, đúng là tôi không dám nói bừa!”
Tôi sửng sốt: “Anh giấu ai đó trong số chúng tôi, đúng không?”
Trước giờ vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, đây là cơ hội tốt, tôi rất muốn xem rốt cuộc người Đạo Điên đề phòng là ai.
Anh ta gật đầu thừa nhận.
“Là ai?”
Đạo Điên không trả lời thẳng câu hỏi, suy nghĩ một lát mới nói: “Ngoài cậu ra, tôi đề phòng tất cả. Nhưng lại không nói rõ được là ai, cho nên không dám nói bừa!”
“Xảy ra chuyện gì khác thường ư?”
Đạo Điên thấp giọng: “Từ lúc chúng ta xuất phát đi tìm thôn ngầm, luôn có thứ gì đó cứ bám theo phía sau, nó do một người trong số chúng ta dẫn tới!”
Tôi ngây cả người: “Ý anh là, đại họa vẫn luôn theo dõi động tĩnh của chúng ta?” Liên tưởng đến việc Lưu Vân Ba cướp đồng tiền của Lý Đồng, tôi chợt hiểu ra phần nào.
“Có thể nói là như vậy. Tôi vẫn chưa thể xác định là ai trong số chúng ta có vấn đề. Đề phòng mãi, cuối cùng vẫn bị đi trước một bước!”
Nhờ lại lần đầu gặp ông lão râu dê, ông ta kéo tôi ra ngoài nói chuyện tránh mặt Hoàn Tử Đầu, bèn kể lại cho Đạo Điên nghe. Đạo Điên sửa sang lại cái áo rộng, mặt lộ vẻ lạnh lùng, tay trái chống đầu giường, ngồi dậy: “Không có gì lạ cả, có lẽ ông ấy thấy trên người tiểu tử đó có âm khí của đại họa. Có điều đại họa cậu từng gặp, cũng không phải cậu ta mà?”
Câu hỏi của Đạo Điên lại khiến tôi ngơ ra.
“Hiện giờ Lý Đồng đã chết, chỉ còn lại mình đầu trọc kia, anh còn gì mà chưa xác định được?”
Đạo Điên chậm rãi nói: “Cậu đừng quên, trên đường có một người đã rời đi!”
Tôi lập tức đứng bật dậy: “Tiểu Lục?”
Đến cả tiểu Lục mà Đạo Điên cũng nghi ngờ!
Buột miệng thốt lớn tiếng, y tá phía sau cau mày mắng: “Cậu la lối cái gì thế? Ra ngoài ra ngoài…”
Chị ta rảo bước đến đẩy tôi, cứ như vậy, tôi bị đẩy ra ngoài với tâm trạng khó tả. Quả thật là đau đầu, tôi châm điếu thuốc, ngồi ở bậc hành lang, nhớ lại cuộc đối thoại với Đạo Điên.
Vẫn chẳng có cách nào nói rõ ai có vấn đề, hóa ra cái chết của Lý Đồng là vô nghĩa!
Nghi ngờ Hoàn Tử Đầu thì thôi đi, nhưng tiểu Lục chỉ lần đầu đi cùng, sao lại nghi ngờ cả cậu ấy? Thẫn thờ nhìn lên trời, có cảm giác cái thế giới này toang một màu xám xịt. Tiểu Lục là huynh đệ tốt nhất của mình, kể cả là ổ gà nhà dì ba tôi có chuyện, tôi cũng nghi ngờ con gà mái chứ không nghi ngờ cậu ta.
Hút hết điếu thuốc, cảm xúc cùng dần dần lắng lại, tôi chậm rãi quay về phòng bệnh. Đạo Điên bó bột một bên tay đang muốn xuất viện, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng còn chuyện gì quan trọng ở đây nữa, cho dù cần nghỉ ngơi cũng không nhất thiết phải ở lại Tứ Bình.
Hai chúng tôi quay về nhà nghỉ thu xếp hành lý ngồi chờ Hoàn Tử Đầu. Giờ chỉ có cách chờ, chứ nơi đây lạ nước lạ cái, chẳng biết hắn đi đâu, không có cách tìm.
Chờ nguyên một ngày vẫn không thấy bóng dáng Hoàn Tử Đầu đâu, bà điên đã chết, Lưu Vân Ba cũng đã lấy được đồng tiền hổ văn, thực ra giờ ở Tứ Bình lại an toàn, chắc hắn sẽ không gặp chuyện gì lớn đâu. Hai chúng tôi bàn bạc sau đó quyết định quay về trước, để lại cho chủ nhà nghỉ một lá thứ, bảo khi Hoàn Tử Đầu về thì giao cho hắn.
Bước lên xe quay về thành phố mà thiếu Lý Đồng, trong lòng tôi ngổn ngang. Đạo Điên thì vẫn không chịu nói nội dung cuộc đối thoại giữa ông lão râu dê và anh ta, anh ta nói đó là vì muốn tốt cho tôi, còn nói lần này về sẽ làm rõ mối liên quan giữa chuyến xe 13 và đại họa sớm thôi.
Đối với tôi thì chuyện này không đáng sợ nữa, từ lúc bắt đầu thì đấu trí với lãnh đạo, giờ lại đấu với tà ma, tôi đã sớm là lợn chết không sợ nước sôi rồi.
Cái chết của Lý Đồng mang đến cho tôi sự hụt hẫng lớn, hiện giờ nguyện vọng của tôi không còn là tự bảo vệ mình, tự thoát khỏi lời nguyền nữa, mà là phải bảo vệ những người bên cạnh, không để bất kỳ ai xâm nhập, cũng không để bất kỳ ai ra đi.
Tôi trở về thành phố, Lưu Vân Ba, ngươi cứ chờ đấy!