Phần 213: MẤT TÍCH
Chẳng phải anh trai mặt tròn đã nói, người phụ nữ sau khi đứa con chết thì hóa điên ư? Hơn nữa tính theo thực tế thì năm nay bà ấy phải hơn 60 tuổi rồi, nhưng nhìn dáng người này lại không giống!
Nhớ đến cái bát tào phớ chị ta nấu, đến chó còn không ăn, chẳng biết nguyên liệu làm bằng gì. Chờ người phụ nữ đẩy xe đi xa, Đạo Điên liền đưa mắt ra hiệu cho tôi, cả hai vội vàng lẻn vào trong sân.
Khoảng sân không rộng mà lại vô cùng bừa bộn, khắp nơi là gạch là đất, nhưng bất ngờ là, cánh cửa phòng còn được khóa bằng một ổ khóa. Vừa định nhặt viên gạch phá cửa thì Đạo Điên ngăn lại: “Đừng đập, cậu mà đập là kinh động đến thứ bên trong ngay!”
Thứ trong phòng? Tôi liền sửng sốt: “Bà điên này, con chết, chồng bỏ, chắc chỉ sống một mình thôi chứ, lại còn có ai nữa?”
Ánh mắt Đạo Điên trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn khí trên nóc nhà, thấp giọng nói: “Trong căn nhà này nhiều thứ lắm, cậu đừng có đi vào bừa, đứng đây chờ tôi!” Dứt lời anh ta vòng ra chỗ cửa sổ, cẩn thận đẩy lên, nhảy vào.
Dù rất hiếu kỳ nhưng Đạo Điên không cho vào, tôi tuyệt đối không dám đi lung tung, quay ra nấp sau một tảng đá lớn trong sân. Căn nhà của bà điên này thật hẻo lánh, xung quanh chẳng có hơi người, cũng chẳng có nhà cửa, gió đêm lồng lộng thổi lạnh gai người.
Rảnh rỗi, tôi bắt đầu suy nghĩ về một số vấn đề bí ẩn, vì sao ông lão râu dê lại chạy từ núi hoang đến nơi xa xôi này? Đại họa được đào ra ở đây, chẳng lẽ hiện giờ nó đã quay về hang ổ?
Hiện giờ, tất cả tôi đều trông chờ vào Đạo Điên, anh ta là người lợi hại nhất hiện nay, tôi tin anh ấy, nếu anh ấy bảo, việc ông lão râu dê nói hai đồng tiền cùng cuốn sách sẽ khống chế được đại họa là sự thật, thì cho dù có là gì tôi cũng không tiếc. Bởi trước mắt, chỉ có thu phục đại họa thù mới có thể hóa giải lời nguyền 15 âm lịch hàng tháng của mình.
Giờ đã có trong tay hai đồng tiền cùng cuốn sách, chỉ thiếu mỗi ông lão râu dê nữa thôi, nếu tất cả thuận lợi, tôi sẽ được trở về cuộc sống bình thường trước đây!
Ngồi nghĩ ngợi, một thời gian lặng lẽ trôi qua, vẫn chưa thấy Đạo Điên ra, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng, vừa rồi Đạo Điên đi rất gấp, cũng chưa kịp hỏi anh ấy vào nhà bắt ma hay đi thẳng lên đồi Tứ Lưu. Gió lạnh thổi sởn gai ốc, tôi ôm chặt hai vai vừa định đứng dậy thì chợt nghe đâu đó không xa có tiếng kít kít, là tiếng chiếc xe ba bánh, bà điên kia đã quay về!
Đạo Điên sau khi nhảy vài cửa sổ thì chẳng biết đi đâu, tôi đành phải nấp kỹ sau tảng đá, tùy cơ mà hành động. Chiếc xe ba bánh ngày một tới gần, chỉ lát nữa thôi sẽ đi vào trong sân, tôi không dám thò đầu ra, dựa lưng vào tảng đá mà dỏng tai lắng nghe.
Xe dừng hẳn, có tiếng bà điên mở cửa, chiếc khóa bị mở ra, cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên ken két, bà điên vào nhà. Chẳng hiểu sao, mặc dù biết Đạo Điên rất lợi hại, nhưng tôi lại thấy lo cho anh ta toát cả mồ hôi. Sao giờ anh ta còn chưa ra, bị mắc kẹt bởi thứ gì đó trong căn nhà ư?
Cũng may là căn nhà vẫn im ắng không có động tĩnh gì, xem ra Đạo Điên không ở trong đó, có thể anh ấy đã đi thẳng lên đồi Tứ Lưu rồi.
Đang nghĩ ngợi thì chợt có tiếng loảng xoảng, giống như có thứ gì đó va chạm vào khung cửa, tôi cẩn thận dò đầu ra nhìn, bà điên đang pấy chiếc thùng gỗ trên xe xuống, thay một cái thùng mới.
Còn nhớ tôi qua lúc Hoàn Tử Đầu mua tào phớ, bà điên múc trong cái thùng gỗ ra cho hắn ăn, hóa ra tối nay chắc là đông khách, nên bán hết một thùng rồi về lấy thêm.
Thay thùng xong, bà điên lại nhảy lên chiếc xe ba bánh, lái ra ngoài, xem ra bà ta chẳng có biểu hiện gì tà ám cả, nghe tiếng bánh xe kin kít đi xa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bà điên có vẻ vội vã, chẳng những vứt bừa chiếc thùng gỗ ở sân, mà ngay cả cửa nhà cũng không kịp khóa.
Đây là lần đầu thấy người điên còn biết làm tào phớ, tôi tò mò đi qua, nhấc cái nắp thùng gỗ lên. Chà chà, cái nắp vừa bật ra thì một mùi thơm chính diện xộc tới, lúc còn bé, nhà nghèo, tào phớ là một món ăn khá tốt, nhưng trong ấn tượng của tôi, tào phớ chẳng có mùi vị gì đặc biệt, chẳng trách tối qua Hoàn Tử Đầu cứ tấm tắc khen ngon. Chưa từng thấy ai lại làm tào phớ thơm đến vậy!
Nhưng chuyện bất ngờ chưa dừng ở đó, thùng tào phớ này tuy đã bán hết, mà vẫn chưa vét sạch, dưới đáy thùng còn dư lại một miếng thịt!
Một miếng thịt phải to cỡ viên gạch! Tôi lấy điện thoại ra soi đèn, chợt giật mình suýt thì đánh rơi điện thoại trên tay. Đó là một miếng thịt tươi còn nguyên gân máu!
Trong thùng gỗ tào phớ mà có thịt đã là không hề bình thường, bất kể nó là thịt gì, tôi cũng thấy ghê tởm, vội đậy cái nắp thùng lại, dù nó có thơm thế nào cũng không thể ngửi nổi nữa.
Đạo Điên vẫn chưa thấy đâu, tôi lo lắng đi vòng quanh tại chỗ, lúc đến gần cửa chợt nghe tiếng than nhẹ: “Haiz…”
Âm thanh thở dài vô cùng trầm thấp, có cảm giác như hữu khí vô lực, nháy mắt lông tơ trên người tôi dựng đứng hết cả, trong nhà còn có người ư? Sao có thể như vậy được? Bà điên mà cũng có người sống chung?
Tôi đoán mò một lát rồi cảm thấy nơi này đúng là không phải chỗ cho người bình thường ở, Đạo Điên đã biến mất, mình ở đây chờ anh ta cũng là thừa, nghĩ vậy, tôi bèn quay về nhà nghỉ trước.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Vừa bị dọa sợ ở căn nhà ma, về đến nhà nghỉ cũng chẳng khá hơn là bao, Hoàn Tử Đầu và Lý Đồng vẫn chưa trở về. Hai người này đã mất tích nguyên một ngày!
Sáng sơm đã không thấy Lý Đồng đâu, đến trưa thì Hoàn Tử Đầu biến mất, điện thoại không liên lạc được, hẳn là hai người họ không ở cùng nhau, điều này càng làm tôi thấy quái lạ. Nơm nớp lo sợ trải qua một đêm ở nhà nghỉ, sự việc ngày càng không ổn, Đạo Điên chẳng quay về!
Anh trai mặt tròn nói, phải đi xuyên qua nhà bà điên mới lên được đồi Tứ Lưu, đường lên đồi từ nhà đó còn xa lắm ư? Cũng chẳng biết hiện giờ Đạo Điên đã tìm được ông lão râu dê chưa.
Vốn dĩ bốn người cùng nhau tới đây, vậy mà giờ chỉ còn mình tôi trong nhà nghỉ. Mọi người đã đi đâu? Tôi ngồi yên chờ đợi, nhưng đến chiều vẫn chẳng có bóng ai xuất hiện.
Trong lòng không thể chờ được nữa, 3h chiều, tôi quyết định bắt xe đến nhà bà điên, tìm Đạo Điên trước cái đã.
Xuống xe, vừa đi qua căn nhà tạm thì có người gọi, là tên bảo vệ gầy nói lắp. Dừng chân đợi hắn một lúc, tên gầy chạy tới thở hổn hển nói: “Anh… sao anh lại tới nữa?”
Nhìn quanh, chẳng thấy gã béo hôm qua đánh nhau với mình đâu, tôi đáp: “Huynh đệ, hôm nay có thế nào anh cũng không cản tôi được đâu, tôi phải vào căn nhà kia có việc gấp!”
Dứt lời, tôi liền xoay người, tên gầy vội túm lấy tay tôi, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không cho anh vào… vào là muốn tốt cho anh. Tối… tối qua đã xảy… xảy ra chuyện!”
Đã xảy ra chuyện? Tôi cau mày hỏi: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”
Tên gầy lau mồ hôi trán: “Anh còn nhớ… nhớ… anh mập đi cùng tôi hôm… hôm qua không? Biến mất rồi!”
Tôi thở phào: “Hắn con mẹ nó có liên quan gì đến tôi, giờ bói thật cho anh biết, tôi muốn đi xuyên qua căn nhà để lên đồi Tứ Lưu đấy, đừng có mà ngăn cản vô ích!”
Tên gây càng sốt ruột thì nói càng chậm, mãi mới ghép được một câu hoàn chỉnh: “Chẳng… chẳng phải tối… tối qua hai anh đã… đã tới rồi sao?”
Tôi sửng sốt: “Sao anh biết? Anh trông thấy chúng tôi?”
“Thấy… thấy, lúc đó tôi còn chưa… chưa ngủ, nằm trong phòng thấy… thấy hai người đi vào trong sân!”
Tối qua tôi đã đoán đúng, hai tên bảo vệ bù nhìn này, thấy có người lẻn vào mà cũng không dám ra. Tên gầy nói thêm: “Anh… anh có phải muốn vào… vào nhà kia tìm… tìm đạo sĩ không?”
Câu này làm tôi vô cùng kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Hắn kéo tay tôi: “Đừng nói… nói chuyện ở đây. Anh cũng đừng… đừng sốt ruột, vào nhà nghe… nghe tôi nói đã!”
Tên gầy này tuy là đồng nghiệp với gã béo, nhưng bản chất hai người khác nhau, thấy vẫn còn sớm, tôi bèn vào căn nhà tạm cùng hắn.
Vào trong, hắn vội đóng chặt cửa chính lẫn của sổ, ghé sát vào tôi, nói: “Có phải đêm… đêm qua, đạo đĩ không… không trở về?”
“Ừ, không về. Anh đã trông thấy gì?”
Tên gầy lại lau mồ hôi trán: “Tối… tối qua tôi thức cả đêm, đã thấy… thấy tất cả. Sau khi anh… anh đi, thì đạo sĩ kia cũng… cũng đi ra một chuyến!”
Tôi kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Anh thấy đạo sĩ ra ngoài? Anh ta đã đi đâu?”
“Anh đừng… đừng nôn nóng, tôi còn chưa… chưa nói hết mà. Tôi thấy đạo… đạo sĩ kia ra ngoài, sau… sau đó lại quay vào!”
“Ra ngoài rồi lại quay vào?”
Đến tám chín phần Đạo Điên ra ngoài là để tìm tôi, nhưng không thấy thì chắc phải đoán là tôi về trước chứ, sao anh ta lại vòng vào trong? Nghĩ nát cả óc cũng không ra, tên gầy nói tiếp: “Người anh em của tôi, chính là tên… tên béo, sợ đạo… đạo sĩ bắt mất ma… ma trong nhà, thấy trời gần sáng liền đi… đi tìm anh ấy, tôi cản mãi mà… mà không được. Chẳng ngờ vừa… vừa vào trong sân kia thì anh… anh ta mất tích!”
Tôi hít sâu một hơi: “Sau đó thì sao?”
“Thì… thì từ đó tới giờ, bạn… bạn tôi vẫn chưa thấy ra!”
Khả năng tên béo bị bà điên phát hiện, nhưng bất kể là tuổi tác, sức khỏe hay dáng vóc, hắn không thể bị một bà già 60 tuổi bắt giữ chứ? Chuyện có điểm không ổn, nhưng dù thế nào đi nữa thì bà điên là người, không phải ma, tôi nghiến răng vớ cây dùi cui bên cạnh lên, nói: “Đi theo tôi, chúng ta xông vào kiểm tra!”