Phần 208: TÌNH YÊU CỦA TIỂU LỤC
Thật không thể nào ngờ tới, người đưa cho Điền Loa đồng tiền kia lại là ông lão râu dê! Giữa câu chuyện ông lão kể và hiện thực đã xuất hiện sai số, Điền Loa chỉ nhặt được có một đồng tiền và cuốn sách, cũng không phải cô ấy không nghe người ta khuyên bảo, lén giữ lại, mà chính ông lão râu dê làm khó dễ, đưa đồng tiền còn lại cho cô ấy, còn không cho cô ất vứt đi.
Nói như vậy, nếu chuyện của Điền Loa hiện giờ là thật, thì ông lão râu dê không phải người tốt! Hai đồng tiền và cuốn sách này, tuyệt đối không thể giao cho ông ta. Quay đầu nhìn Đạo Điên, anh ấy lại cười cợt nói: “Đã hiểu ra chưa?”
Tôi mơ hồ: “Câu chuyện bây giờ biến thành hai phiên bản, cũng không biết nên tin ai?”
Đạo Điên không đứng xem nữa mà xoay người đi xuống núi, tôi vội đuổi theo hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”
Đạo Điên vung cây phất trần, cười: “Chẳng phải đến đây để tìm ông lão kia sao, còn chưa tìm thấy, tìm tiếp thôi!”
“Anh không tin lời Điền Loa nói? Tôi đã kể câu chuyện xưa cho anh rồi đấy, theo ông lão râu dê nói thì năm đó chính Điền Loa nổi lòng tham nên lén giữ lại đồ vật, nói là chỉ đến trước khi Điền Loa tự sát, việc này rõ ràng là không ổn!”
Đạo Điên lắc đầu: “Đương nhiên là tôi tin, tai nghe mắt thấy, hiện giờ chuyện năm xưa đang tái diễn trước mắt, sao không tin cho được?”
Tôi dừng bước, khó tin mà nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu lời Điền Loa là thật, vậy thì ông lão râu dê đã nói dối. Chính ông ta hại cả thôn và Điền Loa, chúng ta còn tìm ông ấy làm gì?”
Thấy tôi kích động, Đạo Điên quay lại, đặt tay lên vai tôi, hỏi: “Tôi hỏi cậu, tiếp theo trong thôn sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Tiếp theo? Tiếp theo Điền Loa sẽ giết sạch mọi người, sau đó tự sát!”
Đạo Điên gật đầu: “Đúng rồi, bởi chuyện đó quá đẫm máu, kiểu gì đồng nghiệp kia của cậu cũng dính vào. Cho nên tốt nhất cậu nên cân nhắc làm sao bắt ông lão xuất hiện đi!”
Nói đoạn, anh ta lại rảo bước về phía trước, cười quái dị: “Sáng mai xuất phát!”
Nếu là trước đây, Đạo Điên nói gì tôi sẽ nghe nấy, nhưng hiện giờ tôi đang hoài nghi về thân phận anh ta, đứng ngây ra tại chỗ. Thấy tôi như vậy, Đạo Điên vừa đi vừa ném lại một câu: “Ngôi mộ ở Mặc Bàn sơn biết chạy, là bởi vì bên dưới có rùa đội mồ, tên ngốc này… ha ha ha ha!”
Tôi sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra, rõ ràng anh ấy biết tôi dùng vấn đề này để thử mình, nhưng lại vờ như không biết để chơi tôi! Tên điên này thật sự quá ham chơi rồi!!!
Bất đắc dĩ, tôi đành đuổi theo anh ta, Đạo Điên căn dặn, đừng kể những gì Điền Loa nói đêm nay cho ai nghe, quay về lều, nhân lúc tiểu Lục chưa về, bảo tôi gọi Lý Đồng với Hoàn Tử Đầu, mở cuộc họp nhỏ.
Đêm nay Điền Loa đã nói ra điều mà Đạo Điên muốn nghe, anh ta bảo chúng tôi, sáng mai đi theo anh ấy. Hoài nghi của tôi về Đạo Điên đã được phá bỏ, nhưng Lý Đồng thì chưa biết, cho nên nghe vậy thì không chịu, nhất quyết bắt Đạo Điên phải giải thích rõ ràng.
Đạo Điên quấy mấy vòng cái tay áo rộng thùng thình, ra vẻ thâm trầm, nhìn ra bên ngoài, sau đó mới mở miệng: “Những thứ mọi người đang nhìn thấy, bao gồm Điền Loa và cả cái thôn này đều không tồn tại. Nơi chúng ta đứng đúng như lời Lý Diệu và Hoàn Tử Đầu nói, chỉ là một bãi đất hoang!”
Lý Đồng nghe vậy hừ lạnh, kiêu ngạo liếc tôi một cái. Sự việc giống hệt những gì mà tiểu quỷ nói cho hắn, giờ nghe Đạo Điên nói ra thì chẳng có gì đáng kinh ngạc, nhưng Hoàn Tử Đầu thì bị dọa đến xanh cả mặt: “Vậy tất cả mọi người chúng ta thấy, đều là ma?”
Đạo Điên lắc đầu: “Không phải ma, cũng chẳng phải cái gì, nó chỉ là chút khí mà thôi!”
Nói đoạn lại giải thích: “Thôn này đã diệt vong vài chục năm, rất nhiều oan hồn bị chôn vùi còn chưa tiêu rán, hơn nữa vị trí thung lũng này tích tụ ấm khí, những hình ảnh đang xảy ra, đều là những hồi ức của oan hồn năm xưa! Còn thôn thật, đang bị chúng ta đạp lên dưới chân.”
Hoàn Tử Đầu à một tiếng, nói: “Tôi hiểu rồi, nó giống như ảo ảnh ốc đảo trên sa mạc, tất cả những gì nhìn thấy đều là không khí?”
Đạo Điên hài lòng gật đầu: “Đúng vậy! Xem ra tiếp theo sẽ giống những gì ông lão râu dê kể, Điền Loa giết sạch mọi người trong thôn, quá đẫm máu. Chuyện này khỏi cần xem nữa, sáng mai chúng ta rời đi!”
Hoàn Tử Đầu cứ như vừa được mở ra một chân trời mới, bừng tỉnh đại ngộ, luôn miệng lẩm bẩm: “Không thể tưởng tượng được, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng có ảo ảnh!”
Đạo Điên thuyết phục được Hoàn Tử Đầu, nhưng tôi để ý nét mặt Lý Đồng có vẻ không phục, nhưng chẳng để bụng. Bất kể thế nào, Đạo Điên đã giải thích bí ẩn về việc chuyện xưa tái diễn, mà tôi cũng biết chân tướng của nó rồi, nơi này đúng là không cần ở lại. Nhưng khó nhất hiện giờ, lại là tiểu Lục!
Tiểu Lục đã rung động thật sự với Điền Loa!
Hành trình đến đây, ai cũng đã rõ tính cách cậu ta như thế nào, tất cả đều cho rằng đây là thôn ma, chỉ riêng tiểu Lục cảm thấy là một thôn xóm bình thường, mà Điền Loa lại càng là một thôn nữ bình thường.
Tôi với tiểu Lục có quan hệ thân thiết nhất, đương nhiên trác nhiệm khuyên bảo cậu ấy tôi phải gánh. Chờ lúc tiểu Lục về đã là đêm khuya, Hoàn Tử Đầu đã biết thôn này không có ma nên yên tâm ngủ một giấc sảng khoái.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn tính hay là thử nói thật, phải làm sao cho cậu ấy cắt đứt mộng tưởng mới là cách tốt nhất! Tôi mang câu chuyện Đạo Điên giải thích, giảng lại toàn bộ cho tiểu Lục nghe từ đầu đến cuối, cậu ta vừa ngáp vừa ậm ừ gật đầu. Bảo một người như tiểu Lục tiếp thu câu chuyện này, có khác nào đàn gảy tai trâu?
Cho đến khi tôi nói kế hoạch cuối cùng là trời sáng sẽ rời đi, tiểu Lục đột nhiên sửng sốt, xua tay: “Không đi, gần đây trong thôn chết nhiều người như vậy, tôi phải bảo vệ Điền Loa!”
Vậy là nãy giờ ngồi giảng giải đã thành công cốc, quả nhiên cậu ta không tin thôn này là giả, không tin Điền Loa vốn đã chết. Tôi nhanh trí, đổi sang góc độ khác: “Tiểu Lục, Điền Loa cô nương xinh đẹp như thế, cậu cảm thấy mình xứng với người ta sao? Cậu cứ mặt dày ở lại, sẽ làm chậm trễ việc người ta tìm đối tượng đấy!”
Lời này quả nhiên hữu dụng hơn sự thật, tôi biết, đặc biết thích một ai đó là cảm giác như thế nào, tình yêu đôi khi sẽ làm con người ta khao khát nhưng đồng thời cũng nảy sinh cảm giác tự ti, cảm thấy mình kém cỏi, không xứng với đối phương.
Đặc biệt với tên đầu gỗ này, thì tôi đã chọc đúng điểm yếu của cậu ta!
Tiểu Lục đang cởi tất, nghe tôi nói thì liền ngớ người ra, ngẩng đầu nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới nghẹn một câu: “Điền Loa chưa phải lớn tuổi lắm, đã phải tìm đối tượng ngau rồi ư?”
Thấy có hiệu quả, tôi nghĩ thầm, đau dài chi bằng đau ngắn, vội xát thêm muối vào vết thương: “Con gái ở nông thôn cưới chồng rất sớm, hơn nữa người ta thường nói, kiểu gì cũng phải đưa nhà gái 20 vạn tiền sính lễ, còn phải có nhà, có xe ở thành phố, anh em ta có gì rồi nào?”
Ngồi cách nhau không xa, tôi có thể nhìn rõ sự bi thương trong mắt tiểu Lục khi nghe những lời này.
“Tận 20 vạn sính lễ ư?”
“Đúng, đến con gái dưới quê tôi còn đòi 10 vạn, mỹ nữ như Điền Loa, thấp nhất phải 20 vạn, nếu không còn lâu cha mẹ cô ấy mới đồng ý gả con. Cậu không định khiến hai bên bất hòa bằng cách cãi nhau với cha mẹ cô ấy chứ?”
Sắc mặt tiểu Lục càng ngày càng khó coi, cậu ta vứt đôi tất sang một bên, gối hai tay ra sau gáy, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Tôi đi mượn bạn bè thân thích, chắc cũng đủ 20 vạn!”
Tôi thở dài: “Được, cứ cho là cậu vay đủ 20 vạn thì sẽ sống ở đâu? Cậu có nhà thành phố không? Cậu định bắt con gái nhà người ta cùng đi ở nhà thuê, đến căn nhà của chính mình cũng không có?”
Hiện giờ khỏi quan tâm gì nhiều đi, cứ nói quá sự thật lên, chỉ cần khuyên được tiểu Lục đi, cho dù làm cậu ta tiếc nuối, còn hơn là để cậu ta ảo tưởng điều không thực tế, nhìn Điền Loa giết người!
Tiểu Lục trầm mặc một hồi, nói: “Thế anh nói, nếu tôi đi khỏi thì Điền Loa sẽ tìm được đối tượng tốt hơn?”
“Người ta là mỹ nữ, đương nhiên có thể rồi. Phải đi thôi, tiểu Lục!”
Không khí trở nên ngưng đọng, tiểu Lục nằm nhìn đăm đăm lên nóc lều, ánh mắt trống rỗng không nói gì thêm. Tôi biết đây là cú sốc lớn với cậu ta, đang định lựa lời xem làm sao để cậu ấy bớt khó chịu thì tiểu Lục chớp chớp mắt, nói: “À…” sau đó bò dậy, thu dọn hành lý.
Nhìn cậu ta không kêu than gì, có thể hiểu trong lòng khó chịu đến mức nào. Nhưng hết cách, tôi cần phải làm vậy, cậu ta không tin ma quỷ, tất cả sự việ trước mắt đều là giả, lấy đâu ra khả năng sánh đôi cùng Điền Loa?
Nói ra những lời này, tôi cũng chẳng thoải mái nổi, ngồi hút thuốc suy nghĩ vẩn vơ, thực ra những gì vừa nói cho tiểu Lục nghe, cũng là nói cho chính mình nghe! Tình yêu thời buổi này luôn gắn liền với vật chất.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên là chúng tôi xuất phát, quen biết tiểu Lục đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta mất ngủ, nói đúng ra là thức trắng cả đêm.
Lúc rời khỏi thôn, tiểu Lục cứ vừa đi vừa ngoái đầu, tôi nhìn mà lo lắng vô cùng. Lý Đồng cũng có chút không đành lòng, vỗ vai cậu ta, nói: “Hay là anh ở lại một đêm cuối cùng, nói với người ta lời từ tạ?”
Tiểu Lục lắc đầu, khàn giọng nói: “Không được, tôi không thích cáo biệt người khác, cứ như vậy đi!”
Nói rồi, lại hất cái ba lô lên vai, cúi đầu cặm cụi bước đi. Lý Đồng thở dài, thò đầu nói khẽ với tôi và Hoàn Tử Đầu: “Chúng ta thì sao, cứ vậy mà đi theo Đạo Điên?”
Giờ đã xác định được thân phận Đạo Điên, tôi không nghi ngờ gì vào quyết định của anh ta nữa, gật đầu: “Đi theo anh ấy đi, anh yên tâm, Đạo Điên này tuyệt đối có thể tin tưởng!”
Lý Đồng bĩu môi: “Tôi không thấy tin tưởng gì kẻ nói dối cả! Tối qua anh ta giải thích cho mọi người, anh có nhớ chứ?”
Tôi biết ý hắn chỉ chính là việc thôn dân đều hình thành từ âm khí, bèn nói: “Tôi cảm thấy giải thích thông mà, Hoàn Tử Đầu cũng nói, nó giống ảo ảnh ở sa mạc!”
“Phi!” Lý Đồng nhổ nước bọt: “Ảo ảnh sa mạc anh có sờ được không? Từng viên gạch, từng cọng cỏ ở thôn này ta đều cảm thấy rất chân thật, lúc vào thôn, người dân còn nói chuyện với chúng ta, Điền Loa lại còn hẹn hò với tiểu Lục, đấy mà gọi là âm khí à?”
“Thế ý anh là gì?”
Lý Đồng thấp giọng: “Các anh là người ngoại đạo, tôi là người trong nghề, thực chất thôn này là có ma!”
Đột nhiên tôi nhớ lại lần trước Lý Đồng nói với mình, anh ta và Đạo Điên phát hiện ma nữ, nhưng không bắt, đúng là bản thân Đạo Điên đã tự mâu thuẫn với lời nói của mình.
“Chính là ma nữ mà lần trước anh nói?”
Lý Đồng gật đầu: “Đúng vậy, tuyệt đối là có ma, Đạo Điên cứ mỗi lúc lại nói một kiểu khác nhau, tôi có cảm giác anh ta cố ý muốn giấu ai đó trong số chúng ta vậy!”