Phần 202: SUY ĐOÁN
Sau khi bàn bạc, năm người chúng tôi quyết định khởi hành vào hôm sau. Hoàn Tử Đầu quay về nhà lấy đồ đạc rồi chuyển tới ký túc. Tôi hỏi hắn đêm hôm trước vung quyền có đấm trúng cái gì không, câu trả lời của hắn làm tôi cười ra nước mắt, hắn vừa quay lại thì đã bước hụt xuống mương.
Đây là lần đầu tiểu Lục đồng hành cùng tôi, giờ cậu ta đang là đội trưởng, phải tổ chức công việc hành chính hàng ngày, tôi hỏi sao cậu ta lại muốn đi, tiểu Lục cười nói: “Mấy hôm nay tôi đều nghe hết, mọi người ngày nào cũng nói về ba chuyện ma quỷ, đã chán ngấy. Tôi quyết định đi cùng anh, nếu trên đường anh có bị gì, còn có tôi chăm sóc. Còn anh, bắt cho tôi xem!”
Tôi bĩu môi: “Thế ở công ty thì sao, lãnh đạo không có mặt, đám tài xế làm ăn cẩu thả rồi thế nào?”
Tiểu Lục vừa xếp hành lý vừa đáp: “Trên đời làm gì có ai dám trở mặt ngay như vậy, tôi đã sắp xếp hết rồi, anh khỏi cần lo. Tôi muốn đến cái thôn ngầm mà anh nói xem nó có thật không!”
Nhìn vẻ mặt khinh thường của tiểu Lục, tôi biết cậu ta không thể hiểu về những lần xa nhà của tôi, lần này sẽ được nếm trải.
Lần trước chạy trốn bất ngờ, gặp được ông lão râu dê trên ngọn núi sau thôn nhà Hoàn Tử Đầu, giờ lần nữa tìm lại, chúng tôi không chắc chắn lắm. Cũng may tiểu quỷ mà Lý Đồng tìm được có thể cung cấp một ít thông tin.
Sáng hôm sau, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi mang theo đồ ăn và nước uống, đương nhiên không thể thiếu hai đồng tiền và một cuốn sách tìm kiếm ông lão râu dê trông coi cái thôn ngầm.
Để an toàn, chúng tôi không gộp ba thứ đó lại, cuốn sách do Đạo Điên giữ, hai đồng tiền tôi và Lý Đồng vẫn đeo trên cổ. Tôi thì chả phải đấng cứu thế gì, chuyến đi lần này không phải vì mục đích cứu đời, chỉ đơn giản tôi nghĩ, nếu đại họa liên quan đến ba vụ tai nạn ở đập nước, thì phải loại bỏ nó! Bên cạnh đó, Đạo điên cũng nói, tai họa vào 15 âm hàng tháng của tôi, rất có thể cũng liên quan với sự tồn tại của đại họa.
Khi đến chân ngọn núi thì trời đã khá muộn, Hoàn Tử Đầu đề nghị chúng tôi quay về nhà hắn nghỉ, nhưng sau khi nghiên cứu, cả nhóm quyết định ngủ lại ở sườn núi để tiện cho việc đi lại sáng mai.
Buổi tối dựng lều, ngồi ăn uống nói chuyện phiếm, tôi chợt nhớ đến bà lão ở thị trấn kia, cùng hình nhân giấy đỏ để lại chỗ bà ta. Giờ có Đạo Điên ở đây, tôi bảo Lý Đồng kể cho Đạo Điên để muốn nghe quan điểm của anh ta. Lý Đồng cắn một miếng bánh mì, nói: “Bà lão ở thị trấn tôi họ Thẩm, bà ấy có con cháu đàng hoàng nhưng sống một mình. Mỗi khi có người đến xem tà bệnh, bà đều bôi máu lên trán họ, sau đó bảo họ đến bãi tha ma ngủ một đêm. Ban đầu tôi nghĩ bà ta làm việc kiểu lừa đảo, nhưng sau này mới nhận ra bà ấy rất chuyên nghiệp!”
Đạo Điên sửng sốt, sau đó cười: “Quả là chuyên nghiệp!”
Lý Đồng còn chưa kể việc bà lão đã quá âm cứu hắn, vậy mà Đạo Điên đã khen bà ta, tôi bổ sung: “Bà lão cũng đã cứu mạng Lý Đồng, Lý Đồng nói bà ta phải tề danh với Hà tiên sinh!”
Đạo Điên gật đầu: “Nhưng nếu tôi đoán không lầm, chắc bà ấy không sống được lâu nữa!”
Không sống được lâu? Những người tầm cỡ như Đạo Điên đều có thể tiên tri một số điều, tôi vội hỏi: “Bà ấy cũng nói rằng mình sắp chết, sao anh có thể biết? Anh quen Thẩm lão thái thái này?”
Đạo Điên lắc đầu: “Tôi không quen, nhưng tôi biết bà ấy đã làm gì. Máu mà bà ta bôi cho bệnh nhân đều là máu của chính bà ấy!”
Tôi và Lý Đồng sửng sốt nhìn nhau, Lý Đồng hỏi: “Máu của chính mình? Đây cũng là cách mà đạo sĩ các anh chữa tà bệnh ư?”
“Không phải, tôi chỉ nghe sư phụ kể lại thôi. Trước kia có một ông lão ở Bắc Kinh dùng cách này để chữa tà bệnh cho người. Những bãi tha ma không phải là nới tà ám, nó dùng để bẫy ma quỷ!”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Như vậy tốn bao nhiêu máu, cơ thể của bà lão sao chịu nổi?”
Đạo Điên vẫn cái bộ dạng cợt nhả, nói: “Tự người ta hiểu chứ, phương pháp chữa bệnh này là thuận theo thiên đạo tích âm đức, nhưng lại tổn chính tuổi thọ của mình nên người dùng nó rất hiếm.”
“Giảm thọ?” Lý Đồng nghe xong không khỏi ấm ức nói: “Tôi đây muốn sống còn chả được, bà Thẩm kia biết rõ như vậy mà còn làm, chẳng phải tự sát sao?”
Đạo Điên dựa người vào gốc cây, lười biếng nói: “Có bản lĩnh ắt có đánh đổi!” Nói xong lại chỉ vào tôi, nói: “Thẩm lão tháu chắc đã chữa bệnh cho cậu luôn!”
Tôi sửng sốt, nhưng ngẫm lại thì phản ứng được, lúc xin bà lão cứu Lý Đồng, bà ấy bắt tôi ra bãi tha ma ngủ, hóa ra là chưa bệnh cho mình ư? Tôi nói: “Bà lão không bôi máu lên người tôi, nhưng bảo tôi ra bãi tha ma ngủ một đêm!”
Đạo Điên gật đầu: “Thì đó, trước đây gặp cậu, tôi thấy toàn thân cậu bị bao phủ khí đen, hiện giờ xem ra nó đã tiêu tan đi kha khá!”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, đêm đó sau khi trở về từ bãi tha ma, bà lão có nói 15 âm lịch tháng này tôi sẽ không sao, hóa ra là đã giúp mình, đêm đó không chỉ cứu Lý Đồng, bà ấy còn cứu cả tôi và vợ Đại Chuy!
Nghe Đạo Điên nói xong, cuối cùng thì tôi cũng yên tâm khi hình nhân giấy đỏ do bà lão giữ. Còn lão Lưu có thể tìm được cây Kim thang thụ thứ hai hay không, phải xem vào vận mệnh của lão.
Trời dần tối, chúng tôi quay về lều, Lý Đồng nói sẽ bảo tiểu quỷ tuần tra, khỏi phải sợ nửa đêm dã thú tập kích. Tôi nằm giữa Hoàn Tử Đầu và tiểu Lục, chỉ vài phút sau cả căn lều đã vang lên tiếng ngáy, xoay trái là tiểu Lục khò khè, xoay phải là Hoàn Tử Đầu kéo gỗ. Tôi bất đắc dĩ ngồi dậy, muốn ra ngoài hút điếu thuốc.
Đạo Điên không có thói quen ngủ cạnh người khác, cũng đang ngồi một mình bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần, tôi ngậm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh anh ta. Đạo Điên có vẻ nhận ra tôi, nói: “Không ngủ được?”
Tôi ừ một tiếng: “Đạo trưởng, anh có từng nghe nói về lục mãng năm 83 không?”
Đạo Điên vẫn không mở mắt, chỉ khẽ gật đầu. Tôi hỏi tiếp: “Theo Lý Đồng nói, chúng tôi đều nghi ngờ đại họa lần này chính là lục mãng. Anh theo nó đã lâu như vậy, anh nghĩ thế nào?”
Cuối cùng thì Đạo Điên cũng mở mắt, liếc tôi, nói: “Khó nói lắm! Có lẽ là phải mà cũng có lẽ không phải!”
Những cao nhân như Đạo Điên chỉ tin vào sự thật chứ rất ít khi suy đoán lung tung, tôi hiểu cách nói lấp lửng của anh ta.
“Thế theo anh, nó có liên quan gì đến những vụ tai nạn xe ở đập nước không?”
Đạo Điên gật đầu, một lát sau mới thấp giọng nói: “Lần đầu tôi đến tìm cậu, là gặp nhau trên xe nhỉ!”
“Đúng! Lúc đó tôi còn chưa tin anh là đạo sĩ, còn nghĩ anh là diễn viên quần chúng cơ!”
Đạo Điên cười: “Tối đó thực ra cũng không phải tôi cố ý đi tìm cậu, mà là lần theo âm khí của nó đến gần đó. Cái xe của cậu, hoặc nói tuyến đường xe của cậu đúng là có quan hệ gì với nó!”
Tuy đã sớm dự đoán trong lòng, nhưng nghe chính miệng Đạo Điên nói ra tôi vẫn phát run.
“Nói như vậy thì mấy vụ tai nạn đều do đại họa gây ra?”
“Khó nói lắm!”
“Vẫn khó nói? Cái cách mà Vương Đắc Hỉ chết giống hệt ba tài xế mười năm trước, ban đầu thì tôi nghi do bác Lục gây ra. Nhưng giờ càng ngày càng thấy khả năng chính là do đại họa!”
Đạo Điên lại lắc đầu: “Đây không phải căn cứ để suy đoán. Cho dù cách chết giống nhau nhưng cũng có thể do tà ám khác nhau gây ra, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tà ám khác nhau?
Tôi sửng sốt, rồi càng nghĩ càng thấy ớn lạnh: “Ý anh là, đại họa có đồng bọn? Hoặc, còn tồn tại một tà ám khác?”
Đaoh Điên không đáp, cũng chẳng gật hay lắc đầu, chỉ thong thả nhắm mắt dưỡng thần, anh ta không muốn nói chuyện tiếp. Trong lòng tôi thì vô cùng chấn động, con mắt nhìn vấn đề của Đạo Điên thâm thúy hơn mình nhiều. Ai cũng biết lục mãng năm 83 đã xuất hiện, nhưng ai dám chắc nó không có đồng bọn? Hoặc giả, trong đám hỗn độn ấy, còn tồn tại một tà mà mà chưa ai biết!
Đây đều là những khả năng có thể xảy ra, tôi hít sâu một hơi, cảm giác bộ não mình sắp không còn đủ dùng. Nhưng bất kể nó là tình huống như thế nào thì đều rất nguy hiểm…
Sáng hôm sau, chúng tôi ăn uống qua loa rồi bắt đầu thu dọn hành lý, xuất phát. Còn nhớ lần trước, Hoàn Tử Đầu cho rằng đi xuyên qua núi sẽ ra được ngoài, kết quả là đi suốt đêm, gặp được ông lão râu dê, rồi lại đi theo ông ấy cả một buổi sáng mới về đến nhà ông ta.
Lần này đi cùng cả nhóm, tìm lại đường vào nhà ông lão rất khó khăn, tôi với Hoàn Tử Đầu đi trước, dựa theo trí nhớ mà dẫn đường. Năm người đi sâu vào trong núi suốt một ngày nhưng chẳng có manh mối gì.
Lần này đồng hành, tiểu Lục không nói gì nhiều, nhưng đi suốt cả ngày đã làm cậu ta nổi nóng, quay sang càu nhàu với Hoàn Tử Đầu: “Hoàn Tử Đầu, thôn ngầm đâu, ông lão râu dê đâu? Anh ăn hết rồi à?”
Đã không tìm thấy đường, đang bực mình lại bị tiểu Lục nói kháy, hắn cáu: “Đừng có nói kiểu đó, thôn ngầm bị cháy rồi chìm dưới lòng đất, nhìn thấy sao được?”
Vừa dứt lời thì chợt Lý Đồng đang nò mẫm phía trước vẫy tay gọi to. Thấy hắn có vẻ kích động, chúng tôi liền chạy qua, đứng ở vị trí của Lý Đồng bên sườn núi, phóng tầm mắt nhìn, quả nhiên có một cái thôn nhỏ.
Nhìn thấy thôn, tôi với Hoàn Tử Đầu sửng sốt, không thể tưởng tượng được, ngây cả người. Lần trước đến đây, rõ ràng nó chỉ là một mảnh đất trống, duy nhất có căn nhà gỗ của ông lão râu dê, sao bây giờ…
Là cái thôn ngầm không chịu được cô quạnh mà nổi lên mặt đất hay sao?