Phần 201: TỔ ĐỘI CHÍNH NGHĨA
Hoàn Tử Đầu không hỏi nhiều, lập tức nhảy theo tôi ra cửa sổ. Lúc chạy trên đường thôn, tôi hoảng hốt nhận ra, cả thôn này đều là những ngôi nhà hoang tàn, cỏ cây trong sân còn cao hơn đầu người, đây vốn là một cái thôn bỏ hoang không ai ở!!
“Vừa rồi anh nói cái gì là giả? Điện thoại của tôi trong tay gã tài xế, hẳn là hắn nhặt được ví tiền của tôi!”
“Đúng! Chính bởi vì hắn nhặt được ví tiền của anh, chuyện này mới không ổn. Hắn vốn chả phải tài xế gì cả, mà chính là đại họa biến thành!”
Hoàn Tử Đầu sửng sốt: “Hả? Hắn là lão Vũ giả, biến thành tài xế đuổi đến đây?”
Tôi gật đầu: “Hẳn là như vậy, hắn nhìn thấy ví tiền anh rơi, mới đuổi theo hướng chúng ta chạy. Sau đó lừa chúng ta bằng cách khác, tôi vẫn luôn thắc mắc, muộn thế này rồi sao hắn lái xe về có một mình, mà lại trùng hợp sống ở thôn Thổ Bao Tử? Rồi cứ đòi tôi lấy đồng tiền ra để thế chấp?”
Hoàn Tử Đầu biết chân tướng sự việc thì bắt đầu sợ hãi, chạy chậm dần, tôi bất đắc dĩ kéo hắn trốn vào sau một bức tường, hắn thở hổn hển chỉ xuống chân nói: “Toi rồi, mềm nhũn!”
Ban nãy nhảy cửa sổ, nhất định đại họa sẽ nghe được tiếng động, tôi căng thẳng nép sát vào tường ngó đầu ra nhìn. Cả cái thôn hoang vắng này yên lặng như tờ, không có bất kỳ âm thanh nào.
Hoàn Tử Đầu nói nhỏ: “Sao hai anh em ta số khổ thế không biết. Ở nhà thì bị người ta truy đuổi lúc người ta bị bắt thì lại bị ma truy đuổi!”
Tôi trấn an hắn: “Anh đừng quá sợ hãi, nó tốn nhiều công sức như vậy nhưng chưa làm gì, chứng tỏ còn chưa có ý giết chúng ta!”
Cứ trốn mãi ở đây cũng không phải cách hay, tôi đỡ Hoàn Tử Đầu dậy, chạy vọt ra đường thôn, chợt việc quỷ dị đã xảy ra, bầu trời ban nãy vốn đầy sao, bây giờ lại đột ngột tối dần theo từng bước chân của tôi.
Đi được một đoạn thì toàn bộ không gian đã tối đen không nhìn thấy trước mặt. Tôi và Hoàn Tử Đầu đứng gần nhau trong gang tấc mà cũng không nhìn thấy được mặt nhau, rõ ràng là đại họa gây ra chuyện này!
Cả hai mò mẫm trong bóng tối cứ như con ruồi mất đầu, chỉ bước đi theo cảm giác. Đường đất, gạch vụn, ổ gà rất nhiều, tôi lấy điện thoại ra bật flash, nhưng lại phát hiện, nó cũng chẳng phát ra chút ánh sáng nào.
Bỗng nghe tiếng Hoàn Tử Đâu kêu lên ai da, tôi dừng chân, căng thẳng hỏi: “Sao thế Hoàn Tử Đầu? Anh ở đâu rồi?”
Dứt lời liền ngồi xổm xuống lần mò theo hướng âm thanh phát ra. Một lúc sau thì có tiếng Hoàn Tử Đầu rên: “Tôi ngã xuống mương rồi!”
“Ngã xuống mương? Không sao chứ?”
Ngay sau là tiếng quần áo ma sát với mặt đất, tôi sờ sờ túm được tay Hoàn Tử Đầu, kéo hắn lên trên. Hoàn Tử Đầu bực bội mắng lớn: “Sao con mẹ nó tối đến mức này? Hai bên thì là mương, đường đi thì chả nhìn thấy gì, chúng ta vô pháp đi tiếp rồi!”
Hắn vừa dứt lời thì tôi nghe rõ ràng tiếng bước chân từ từ lại gần phía sau.
“Rạp… rạp… rạp…”
Tiếng động rất nhẹ, nhưng trong bóng đêm tĩnh lặng này nghe rất rõ ràng, là đại họa đuổi theo ư? Hoàn Tử Đầu sớm đã sợ đến run người, thấp giọng hỏi: “Huynh đệ, có phải đằng sau ta có tiếng động?”
Tôi ừ nhẹ một tiếng, đỡ hắn sờ soạng từng bước đi về phía trước. Đại họa đã hết kiên nhẫn, muốn động thủ chẳng? Tôi căng thẳng toát mồ hôi, nhưng vẫn xốc nách Hoàn Tử Đầu duy trì tốc độ. Dần dần, âm thanh kia càng ngày càng gần, thậm chí gần sát bên tai. Điều đáng sợ nhất chính là những âm thanh quái đản trong bóng tối mà không thể tưởng tượng được nó là gì. Tôi hình dung ra một con mãng xà lớn, trừng mắt, gân cổ phun lưỡi phì phì mà da đầu tê rần.
Đột nhiên tiếng động phía sau biến mất, giọng Hoàn Tử Đầu run lên, hỏi: “Đi… đi rồi?”
Tôi vừa thở vừa nói: “Chắc không đâu, trời tối quá chẳng nhìn thấy gì. Huynh đệ, lại liên lụy anh rồi, hôm nay xem ra hai chúng ta khó thoát!”
Làm bạn với Hoàn Tử Đầu không lâu, nhưng hắn là người trượng nghĩa, hắn coi chuyện của tôi như chuyện chính mình, đã nhiều lần lâm nguy mà chưa nửa lời oán hận. Giờ nghe tôi nói vậy, rốt cuộc hắn không nhẫn nhịn được nữa, xoay người hét lên: “Con mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!”
Hắn đột nhiên phát lực, vung tay loạn xạ trong bóng tối, tôi đang đỡ người hắn cũng bị đẩy ra. Nhưng chỉ vài giây sau thì Hoàn Tử Đầu vừa hét ầm ĩ đã im bặt, cứ như bị bóng đêm nuốt chửng không dấu vết.
Không biết Hoàn Tử Đầu đi đâu, cũng không biết hắn gặp phải cái gì mà không chút động tĩnh, xung quanh chỉ còn mình tôi trơ trọi, vừa định mở mồm gọi thì bỗng cảm giác vai mình có một đôi tay chụp lên.
Trên người khoác mỗi chiếc áo mỏng, có thể cảm nhận rõ đây là một đôi tay khô quắt, bấu chặt vào vai, đến móng tay còn găm vào thịt. Máu đã chảy ra thấm ướt cổ áo, nhưng toàn thân tôi lại cứng đơ như bị điện giật, không làm chủ được cơ thể, đứng im chịu cơn đau!
Đôi tay bắt đầu di động từ bả vai hướng lên trên, hình như tôi đã biết mục đích của nó, càng ngày nó càng mò dần về phía cổ, gần đồng tiền hổ văn. Tôi đã không thể hô hấp, tuyệt vọng mà nhắm mắt, cuối cùng mình vẫn phải chết ở đây ư?
Đúng khoảnh khắc ngón tay khô khốc vừa mò vào cổ áo, thì bỗng nhiên phía sau tôi vang lên tiếng hét: “Chạy đi đâu!”
Giọng nói cao vút xuyên thẳng vào mãng nhĩ khiến tai tôi ù đi, tiếp đó là tiếng tru thê thảm, ngón tay đang mò ở cổ tôi cũng nháy mắt rụt về. Nó vừa rời đi thì toàn thân tôi lập tức khôi phục cử động, nhưng hai chân đã mềm nhũn, ngã bệt xuống đất. Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bầu trời cuối cùng cũng có lại ánh sáng, những ngôi sao dần xuất hiện, dưới đất có ánh sáng trăng. Mọi thứ đã trở lại bình thường!
Đã bước nửa bước chân xuống quỷ môn quan, thật không thể nào ngờ được, mình vẫn chưa chết! Thở hổn hển quay đầu nhìn lại, người vừa hét lên cứu tôi không ai khác, chính là Đạo Điên.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Trên người có lời nguyền, cứ đến 15 âm lịch là dương khí của tôi suy yếu, dễ dàng nhìn thấy ma quỷ. Từ khi lái chuyến xe số 13 đến nay, tôi gặp rất nhiều chuyện lạ, hay nói cách khác đã gặp rất nhiều ma quỷ. Nhưng những lần trước, chỉ là tôi nhìn thấy chúng, chứ không đụng vào chúng, chúng cũng không đụng vào tôi, đêm nay thì khác!
Ngón tay khô quắt kia đã túm lấy vai tôi, bấu phập vào thịt, đây không phải chỉ là sợ hãi mơ hồ, mà là sợ hãi tử vong!
Trông thấy Đạo Điên, toàn thân tôi ngây ngốc, một loạt những tình huống xảy ra khiến tôi mơ hồ, thậm chí còn chẳng nghe lọt tai Đạo Điên nói gì với mình, chẳng biết cuối cùng anh ta lôi tôi ra ngoài bằng cách nào.
Cũng may là Hoàn Tử Đầu không làm sao, nghe tiểu Lục nói hắn ngã đập đầu xuống mương bất tỉnh, chẳng au biết tôi và hắn đã phải trải qua cái gì, mấy ngày sau tôi với Hoàn Tử Đầu vượt qua trong sự suy nghĩ mông lung.
Lý Đồng trông thấy Đạo Điên thì mừng húm, cứ vây quanh anh ta suốt, còn nói về chuyện đại họa, và cả ông già râu đê mà tôi gặp cho anh ta. Đạo Điên nghe những thông tin này thì rất hứng thú, cũng muốn đi cùng chúng tôi để xác minh thật giả. Sau ba ngày nằm nghỉ ngơi, cuối cùng tôi đã lấy lại tinh thần, nhưng còn bất ngờ hơn là Hoàn Tử Đầu, khi nghe chúng tôi định đi tìm ông lão râu dê thì liền đòi đi theo.
Hắn sợ ma như vậy mà vẫn dám đi theo để giúp đỡ bạn bè, tôi cảm động chảy nước mũi. Nhưng chưa dừng lại ở đó, chuyện kinh động hơn là tiểu Lục, vừa nghe thấy tôi vẫn còn yếu đã định ra ngoài, cậu ta cũng đòi đi theo luôn!
Thế là, Đạo Điên, Lý Đồng, tiểu Lục, tôi và Hoàn Tử Đầu, năm người tạo thành một nhóm mang theo hai đồng tiền, một cuốn sách, lần nữa mò lên cái thôn ngầm thần bí phía sau núi kia!
Tôi rất có tự tin với cuộc hành trình lần này, dù sao đây cũng là một tổ đội chính nghĩa hiếm thấy!