Phần 194: BIẾT CẢ DI NGÔN
Bà lão đang ở nhà, thấy tôi với Đại Chuy đến cũng không hề bất ngờ, có điều bà ấy cũng chẳng thèm để tâm đến hai chúng tôi.
Vừa rồi cứ trách móc bà ấy mãi nên nhất thời không biết phải mở mồm thế nào, ngồi đực mặt ra một lúc, vẫn là bà ấy chủ động nói trước: “Quá âm tiên tỉnh rồi?”
Tôi vội hùa theo: “Dạ tỉnh rồi, đại nương!”
Bà lão nghe xong thì gật đầu, ngả lưng trên chiếc ghế cũ, nhắm mắt lại. Tôi không nhịn được, nói: “Đại nương, bà thật sự là có tài, lần này cháu đến, một là để cảm ơn, một là có chuyện muốn xin bà giúp đỡ!”
Bà lão à một tiếng, hỏi: “Chẳng phải cậu đã nhờ quá âm tiên giúp rồi sao?”
“Quá âm tiên nói bà có bản lĩnh cao gấp mấy lần anh ấy, người này rất quan trọng đối với cháu, xin đại nương giúp tìm!” Chợt nghĩ lão Lưu cũng có chút tiếng tăm trong giới, tôi nói tiếp: “Người tôi muốn tìm là Lưu Khánh Chúc, trong giới gọi là lão Lưu! Đại nương, chắc bà cũng biết ông ấy chứ!”
Không ngờ bà lão lại lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, mà ta cũng chẳng phải người trong giới nào cả!”
Thật ngại, bà lão là thế ngoại cao nhân, có lẽ danh tiếng của lão Lưu chưa đủ để lọt vào tai, tôi bổ sung thêm: “Cháu từ Đông Bắc tới đây, nhất định bà đã nghe nói đến Hà tiên sinh chứ?”
Rốt cuộc thì bà lão cũng mở mắt, đầy ẩn ý liếc tôi, nói: “Hà tiên sinh? Hẳn là tháng trước ông ta đã chết rồi?”
Bà lão không đi lại trong giới, chỉ sống ở thị trấn nghèo nàn xa xôi, mà cũng biết việc Hà tiên sinh sống hay chết, tuy không nói ra miệng nhưng tôi thật bội phục trong lòng.
“Đúng! Tháng trước Hà tiên sinh chết trong chính ngực cháu. Đại nương, cháu biết bà và Hà tiên sinh đều là nhân vật nhất đẳng, lúc còn sống Hà Tiên sinh cũng từng giúp cháu. Có câu đại nhân thì có đại lượng, xin bà giúp cháu lần này!”
Đưa Hà tiên sinh ra làm vật so sánh, vốn nghĩ sẽ lấy lòng được bà lão, quả nhiên có hiệu quả rốt cuộc thì bà ấy cũng nở nụ cười: “Tiểu tử cũng biết bịa chuyện đấy, Hà tiên sỉnh đại danh đỉnh đỉnh, một bà già như tôi làm sao xứng mà đứng chung hàng chứ?”
Tôi liền bồi thêm hỏa lực: “Được chứ đại nương, hai người ai cao ai thấp cháu không biết, nhưng có một điểm chung, cả hai đều là cao nhân, lương thiện, tấm lòng bao dung, tốt bụng! Mà ban nãy bà còn nói 15 âm tháng này cháu sẽ không sao. Nhất định bà phải giúp cháu!”
Đút mấy viên kẹo ngọt, bà lão càng cười vui vẻ, nói: “Đừng nói thế, già tôi đã nhiều tuổi rồi, lần đầu thấy tình trạng như của cậu. Sao tuổi còn trẻ mà đã chọc đến nhiều thứ tà âm như vậy?”
Thấy đã thành công trong việc nịnh nọt, tôi liền chuyển chủ đề: “Đại nương, số mệnh cháu bà cũng thấy rồi. Lão Lưu mà cháu muốn tìm hiện giờ, chính là người đã cứu cháu vô số lần, nếu không tìm thấy ông ấy, thì ông ấy sẽ chết trong năm nay!”
Bà lão bắt đầu có hứng thú, tôi liền kể rõ ngọn ngành việc lão Lưu dùng người giấy tục mệnh, nghe xong, bà lão bảo tôi đưa cái hình nhân giấy đỏ ra xem, vừa trông thấy nó, hai mắt bà lão sáng lên, nhìn nó một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Đừng nói chỉ Đặng Tiễn Chỉ mới thích, đến già tôi đây cũng rất thích nguyên liệu giấy này!”
Tôi cả kinh, bất giác rụt tay về, lão Lưu đã đi rồi nếu bé gái lại mất nốt thì ý nghĩa cuộc sống của tôi chỉ còn một nửa. Thấy tôi căng thẳng, bà lão cười lạnh: “Lai lịch mảnh giấy đỏ này không tầm thường đâu, phỏng chừng trên đời cũng chỉ còn duy nhất mảnh đó. Cậu không cần căng thẳng, già đây cũng không cần dùng tới!”
Tôi xấu hổ cười gượng, nói: “Đại nương, nếu bà cũng biết quá âm, bà giúp cháu tìm lão Lưu đi! Chắc ông ấy chưa đi xa, cháu muốn khuyên ông ấy quay về, dùng hình nhân giấy này tục mệnh!”
Bà lão vẫn đang không ngừng lật qua lật lại cái hình nhân, sự thích thú hiện rõ trên gương mặt, mấy lời tôi vừa nói cũng chẳng lọt tai. Lặp lại một lần, lúc này mặt bà lão mới giãn ra, trả lời: “Bậy rồi, dùng con bé đáng yêu này tục mệnh cho một ông già, thật quá lãng phí!”
“Con bé đáng yêu?”
Tôi sửng sốt, nãy giờ cũng đâu có nói hình dáng trước đây của hình nhân giấy là gì, bà ấy có thể nhìn mà đoán được ư? Bà lão nói xong thì tròng mắt đảo một vòng, từ từ cất cái hình nhân vào túi. Tôi hốt hoảng: “A đại nương, bà mới nói không cần đến hình nhân giấy. Nó rất quan trọng đối với cháu, sao bà lại cất vào túi mình?”
Bà lão cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay: “Tiểu tử, đừng có nôn nóng như vậy, chẳng phải từ đầu cậu tìm Đặng Tiễn Chỉ là để làm hình nhân nayg sống lại ư? Khỏi cần tìm lão nữa, già đây cũng làm được!”
Bà lão có bản lĩnh làm bé gái sống lại, cái này tôi tin, nhưng hiện giờ đã quyết định phải dùng nó để cứu lão Lưu, tất cả đã muộn rồi! Vội nói thẳng quyết định cho bà lão nghe: “Không vần đâu đại nương, cháu đã quyết định dùng hình nhân để cứu lão Lưu rồi!”
Bà lão sầm mặt: “Cậu xem, ông lão kia đã sáu bảy chục tuổi, cho dù dùng hình nhân tục mệnh, cùng lắm cũng sống thêm được tám, mười năm, có ý nghĩa gì?”
Vừa định mở miệng thì bà lão lại xua tay: “Chúng ta cứ quyết vậy đi, vừa đúng lúc tôi đang thiếu cháu gái, bé con này vừa nhìn đã thấy ưng, cậu cứ tạm thời để nó lại đây, già tôi giúp nó sống lại. Chờ đến khi cậu tìm được ông già kia, ông ta chấp nhận dùng người giấy tục mệnh, thì dẫn ông ấy về đây!”
Tôi thở dài, như vậy có quá hoang đường không? Hiện giờ tôi quyết tâm cứu lão Lưu bởi vì bé gái vẫn chỉ là một mẩu giấy, nhưng nếu nó sống lại, tung tăng nhảy nhót trước mặt, sao tôi có thể nhẫn tâm để nó chết một lần nữa chứ?
Thấy tôi khó xử, bà lão nói: “Tiểu tử, nói cho cậu chuyện này. Từ lúc đầu tiên gặp cậu, tôi đã nhìn thấu nửa đời cậu rồi! Những chuyện phiền toái tiếp theo sẽ còn nhiều lắm, sống sót được hay không chưa chắc, cậu không có thời gian quản chuyện con bé đâu!”
Nghe bà lão nói mà tôi lạnh thấu tim, hiện giờ lãnh đạo thành phố đã ngã ngựa, mìn có thể trở về cuộc sống bình thường, không ai đòi bắt đòi giết nữa, sao lại vẫn có nhiều phiền toái? Sao lại không biết có sống sót được không?
Nhất định bà lão này thấy hình nhân giấy nên nổi lòng tham, nói hươu nói vượn để dọa mình!
Tôi chìa tay ra, nói: “Vậy thôi, cháu không cần bà giúp nữa, bà trả hình nhân lại cho cháu!”
Bà lão vội đưa tay che lấy túi: “Ông già cậu tìm là người trong giới, ông ra không nói cho cậu rằng lục mãng Đông Bắc xổng ra rồi à?”
Những lời này lại làm tôi đơ ra tại chỗ như bị sét đánh, đại họa chính là lục mãng năm 83 khiến nhân tâm hoảng sợ, chuyện này mình chỉ mới nghe Đặng Tiễn Chỉ nói, vậy mà bà lão cả ngày không ra khỏi cửa đã sớm biết!
Thấy tôi sững sờ, bà lão cười: “Cậu không cần nghi ngờ, lục mãng kia còn phải tìm cậu đấy. Cho nên tiểu tử cậu hãy tự nghĩ chuyện của chính mình đi! Cậu không có thời gian quản chuyện lão Lưu, cũng không có thời gian quản chuyện bé gái đâu!”
Bà lão không chỉ đơn giản là biết chuyện của lục mãng, lại còn biết nó có liên quan đến tôi. Không thể không thừa nhận, từ việc đại họa đóng giả làm ông chủ quán mì, cho đến biến thành lão Lưu lừa lấy cuốn sách, rồi lại giết Mộng Nga và Khâu lão thái, tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó bất ổn. Tuy không rõ về mục đích của nó lắm, nhưng phải khẳng định một điều, những chuyện này đều xoay quanh tôi!!
Đại họa sẽ không bỏ qua mình thật sao?
Tôi á khẩu không nói nên lời, tầm nhìn bà lão quá cao siêu, quả thực có thể tề danh với Hà tiên sinh! Tôi thở dài: “Đại nương, nếu bà có bản lĩnh như vậy, sao không đứng ra thu phục lục mãng?”
Bà lão cười: “Tôi không có tinh thần chính nghĩa như cậu, chuyện của chính mình còn lo chưa xong lại đi lo chuyện bao đồng! Nói thật với cậu, già đây cũng chẳng sống được mấy năm nữa!”
“Bà cũng không sống được mấy năm?”
Bà lão gật đầu: “Đúng vậy! Tôi thực sự thích bé gái nảy, cậu để lại cho tôi đi. Chờ sau khi tôi chết, sẽ bảo nó đến tìm cậu!”
Thấy tôi nửa tin nửa ngờ, bà lão bổ sung: “Cậu không tin? Thế để già đây nói cho cậu một bí mật!”
Bà lão ghé tai nói nhỏ, tôi sợ đến hai chân run rẩy, bà ấy biết cả di ngôn mà Hà tiên sinh để lại trước khi chết, chính là câu nói thứ hai kia!!!