Phần 189: TIỂU QUỶ TÌM NGƯỜI
Lý Đại Chuy nói làm tôi giật mình, cả đêm không ngủ lại ngồi ở đầu giường nhìn người ta chằm chằm, thật ghê người.
Không khỏi rùng mình một cái, tôi hỏi: “Bị người khác nhìn chằm chằm cả đêm như vậy, còn ngủ được ư?”
Lý Đại Chuy cười: “Hồi đầu thì tôi cũng thấy sợ không ngủ được, nhưng ban ngày làm việc quá mệt mỏi, dần dần thành thói quen, cứ ngủ thôi.”
Giúp anh ta một tay dọn đồ ra phòng khách, tôi nói: “Nếu bệnh chị nhà như vậy thì đúng là phải nhờ người xem giúp, tôi nghe nói, nếu bị tà bệnh quấn thời gian quá dài, sẽ biến thành bệnh thật đấy!”
“Đúng, ai cũng bảo thế, nên tôi đâu được nhàn rỗi, khắp thị trấn, trừ quá âm tiên ra thì đã nhờ tất cả các thầy âm dương còn lại giúp, nhưng chẳng ai xem được! Hiện giờ tất cả hy vọng cũng chỉ trông vào anh ta!”
Ban đầu thì thấy Lý Đại Chuy cố tình lấy lòng mình vì mục đích riêng, nhưng giờ nói chuyện thêm mới thấy, người này rất thật thà, đáng làm bạn. Tôi đồng ý nhất định sẽ nghĩ cách bảo Lý Đồng xem bệnh cho vợ anh ấy, cả hai hàn huyên một lát rồi về phòng nghỉ ngơi.
8 rưỡi tối, Lý Đại Chuy gọi tôi lên đường, vừa đến nhà Lý Đồng tôi đã bị sốc, trong nhà thắp một bóng đèn đỏ ọc, khiến toàn bộ không gian trông rất quỷ dị. Đồ đạc bên trong cũng được sắp xếp lại, chính giữa kê một chiếc giường đơn, trước giường có hai chiếc lọ đựng giấy, thấy tôi đến, Lý Đồng nói nhỏ với tôi: “Huynh đệ à, bây giờ tôi quá âm, chính là lấy tính mạng ra để giúp anh đấy!”
Anh ta nói vậy để tôi cảm kích ư?
“Sao lại liên quan đến cả tính mạng?”
“Tôi thấy anh khá am hiểu về chuyện trong giới, nhưng chắc không rõ lắm về quá âm. Không phải là tôi kiếm đủ tiền rồi nên không làm nữa đâu, mà thật sự là thọ mệnh đã cạn kiệt.”
Đưa hồn phách xuống âm phủ, nghĩ đã thấy không phải việc tốt lành gì, tôi thuận miệng hỏi: “Là như thế nào, quá âm có liên quan đến tuổi thọ ư?”
Lý Đồng thở dài: “Ảnh hưởng rất lớn, quá âm sẽ giảm thọ. Hai chúng ta đều mới chỉ trên dưới 30, nhưng anh xem, anh vẫn như thanh niên trai tráng, còn tôi đã phải tìm Đặng Tiễn Chỉ tục mệnh.”
Tôi gật gật đầu: “Vậy chuyện này thật cảm ơn huynh đệ!”
Lý Đồng xua tay: “Khỏi ơn huệ, giúp xong, chỉ cần anh nói điều tối kỵ mà Đặng Tiễn Chỉ dặn dò cho tôi là được, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề, anh yên tâm. Anh phải quá âm như thế nào, không ngại sự có mặt của tôi và Lý đại ca?”
Lý Đồng chỉ tay vào cái giường: “Đây, tôi ngủ sẽ quá âm luôn, trong lúc đó, hai người canh chừng cho tôi, đừng để chó mèo hay mấy động vật linh tinh đến gần, đừng để ai gọi tên tôi, cũng đừng tắt đèn. Ba việc trên phải nhớ kỹ, nếu không tôi đây sẽ có thể không về được nữa!”
Hóa ra quá âm còn cần chú ý nhiều như vậy, tôi vội gật đầu đáp ứng. Lý Đồng dặn dò xong, lại hỏi tôi mấy vấn đề về lão Lưu, cắt một mảnh vải ở áo tôi, cất vào túi, sau đơ cởi giày, lên giường nằm nhắm mắt. Tôi và Lý Đại Chuy ngồi trên sofa, không nói gì, căng thẳng nhìn Lý Đồng ngủ.
Nháy mắt đã 30p trôi qua, Lý Đại Chuy khẽ đẩy tay tôi, nói nhỏ: “Ngủ rồi chứ?”
Tôi gật đầu: “Chắc thế, cũng lâu rồi mà!”
Nói đoạn, tôi cẩn thận đi đến cạnh giường, liếc nhìn anh ta một cái. Đột nhiên, Lý Đồng ngồi bật dậy, dọa tôi sợ la lên một tiếng, ngã bệt xuống đất. Lý Đồng nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài: “Huynh đệ đừng sợ, tôi chưa ngủ! Con mẹ nó lại mất ngủ rồi!”
Mất ngủ? Tôi tức đến muốn đạp cho anh ta một cái, canh chừng cho anh ta nửa tiếng đồng hồ, hóa ra vẫn còn chưa ngủ, lão Lưu đã đi được một ngày rồi, nếu không chỉ đường sớm, sẽ không thể đuổi kịp. Nôn nóng, tôi hỏi: “Huynh đệ, chẳng phải anh có thể khống chế giấc ngủ quá âm của mình sao?”
Lý Đồng lắc đầu: “Những chuyện khác thì khống chế được, riêng ngủ là không. Đã lâu rồi không quá âm, chắc do hơi căng thẳng, để tôi thả lỏng lại một chút!”
Dứt lời anh ta xuống đất, vươn vai vận động mấy cái rồi lại lên giường nằm.
“Cửa cũng khóa kỹ rồi, trong phòng chẳng có chó mèo gì, hay là hai người vào phòng ngủ đợi đi, cứ ngồi nhìn như vậy, tôi không quen lắm, chờ tôi ngủ rồi hãy ra canh gác!”
“Được!” Tôi đáp rồi đưa mắt ra hiệu cho Lý Đại Chuy vào phòng ngủ. Hai chúng tôi đóng cửa lại, không dám bật đèn, sờ soạng ngồi lên giường nói chuyện phiếm. Lý Đại Chuy hỏi: “Huynh đệ, cậu nói là muốn tìm người. Người cậu cần tìm là ai, thân nhân đi lạc à?”
Tôi cười, đáp: “Không phải là đi lạc, mà vì một số chuyện nên cố ý bỏ đi. Lần này nếu tôi không tìm được ông ấy, e là cả đời sẽ không còn gặp lại được nữa!”
Lý Đại Chuy thở dài: “Hóa ra là như vậy hẳn tâm trạng của cậu không hề dễ chịu, tôi có thể hiểu. Có điều cậu yên tâm, quá âm tiên này lợi hại lắm, tìm người chỉ là việc nhỏ, chắc cũng dễ làm thôi!”
“Cũng mong vậy! Đại ca, nếu anh sùng báu anh ấy như thế, sao không sớm tìm anh ấu xem bệnh cho chị nhà, mà lại mất thời gian tìm các thầy âm dương khác làm gì?”
“Tôi cũng nghĩ tới, nhưng thật sự là hết cách, quá âm tiên nổi tiếng, thu phí cao, tôi không đủ sức chi trả!”
Tôi thấy hứng thú, vội hỏi: “Thu phí cao? Anh ta thu bao nhiêu tiền?”
Lý Đại Chuy giơ tay về phía cửa sổ, qua ánh trăng, tôi nhìn thấy ba ngón tay…
“3000 Tệ, khá đắt đấy, tuy nhiên vẫn được, chỉ cần tôi bớt ăn bớt uống, tích cóp cũng đủ!”
Lý Đại Chuy bất đắc dĩ cười khổ: “Huynh đệ, là 3 vạn!”
Ba vạn tệ? Suýt thì tôi kêu lên thành tiếng: “Anh ta thu phí một lần xem bệnh đến 3 vạn?”
“Đúng, làm công ăn lương như tôi, tháng giỏi lắm mới kiếm được 3000, đó là một năm tiền lương đấy!”
Đúng là cao quá mức, đây chẳng phải cắt cổ sao? Xem bệnh cứu người vốn là việc thiện, rõ ràng Lý Đồng quá tham lam, chẳng trách lại tổn thọ. Suy nghĩ một lát, tôi nói: “Ba vạn, ở thị trấn nhỏ này thì quả là số tiền khổng lồ!”
Lý Đại Chuy lại thở dài: “Giờ tôi cũng hối hận, lúc trước vì tiếc ba vạn, định tìm thầy âm dương khác xem cho đỡ tốn, ai ngờ làm sự việc kéo dài đến hôm nay, quá âm tiên đã rửa tay gác kiếm mất rồi! Thực ra ngẫm lạ, 3 vạn thì 3 vạn, tiền cũng dùng để tiêu thôi, tôi thật có lỗi với vợ mình, bắt cô ấy chịu khổ!”
Tôi an ủi: “Cũng không trách anh được, chuyện này quá bất ngờ!”
Cả hai đang noia chuyện thì chợt bên ngoài phòng khách vang lên tiếng ngáy, Lý Đồng ngủ rồi!
Hai chúng tôi vội rón rén mở cửa đi ra ngoài, Lý Đồng đang nghẹo cổ, dạng chân nằm ngáy o o. Nhìn dáng ngủ này của anh ta, lòng tôi có chút lo lắng, đây mà gọi là quá âm sao? Chẳng phải giống đứa trẻ con, chơi mệt lăn ra ngủ?
Khó tin quay sang liếc Lý Đại Chuy, anh ta lại không ngạc nhiên lắm, vẫy tay bảo tôi ngồi xuống. Sau đó, Lý Đại Chuy ghé đầu nói nhỏ: “Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng ta không hiểu về pháp môn của quá âm tiên thôi mà!”
Tôi thực sự toát mồ hôi lo cho lão Lưu, vốn cho rằng quá âm là một chuyện vô cùng nghiêm túc, nhưng anh ta lại…
Thôi thì đánh cố lừa dối bản thân, chắc quá âm chính là như vậy, tôi và Lý Đại Chuy ngồi nhìn không dám chớp mắt, xem Lý Đồng ngủ suốt một đêm.
Trời dần sáng, cuối cùng thì Lý Đồng cũng trở mình tỉnh lại, lau nước miếng, ngồi dậy nhìn chúng tôi, nét mặt bỗng trở nên mơ hồ. Tôi vội đi qua, khẩn trương hỏi: “Sao? Tìm được chưa?”
Lý Đồng vẫn còn ngáu ngủ, sững ra một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Ai da, cái này…”
Thấy biểu hiện của anh ta, tôi đã đoán được phần nào, lòng chợt lạnh xuống, chắc là không xong rồi!
“Không tìm thấy à?”
Lý Đồng xấu hổ, ái ngại nói: “Đúng vậy, không tìm thấy. Nhưng không phải không tìm thấy ông già ấy, mà là không tìm thấy tiểu quỷ!”
Tôi đứng thẳng người, sửng sốt: “Bảo anh đi tìm lão Lưu, anh lại tìm tiểu quỷ làm gì?”
Lý Đồng thở dài, bước xuống giường, nói: “Tôi quá âm, đầu tiên là phải tìm tiểu quỷ, sau đó nhờ nó đi tìm người. Nhưng tối qua không thấy tiểu quỷ đâu, có lẽ do tôi nghỉ quá âm đã lâu, những tiểu quỷ lúc trước đều bỏ đi rồi!”
Tôi thở dài: “Vậy giờ phải làm sao?”
Lý Đồng trầm tư một lúc, đi đi lại lại trong phòng rồi chậm rãi nói: “Bắt tiểu quỷ trước, bảo nó đi tìn người!”
Nói đến đây, Lý Đại Chuy đột nhiên bừng tỉnh, vui mừng hô: “Bắt ma? Vậy tới nhà tôi bắt ma đi, vợ tôi bị ma nhập mà!”