Phần 188: QUÁ ÂM
Quá âm, tôi hiểu hai từ này. Ngày trước quê tôi cũng có ít người xem tà bệnh bằng cách quá âm, nói đơn giản ra chính là người sống nhưng có thể để hồn phách mình đi xuống âm phủ.
Tuy tôi không biết quá âm có liên quan gì đến lão Lưu, nhưng tính mạng Đặng Tiễn chỉ và lão Lưu ràng buộc với nhau, tuyệt đối lão sẽ không nói bừa, làm chậm thời gian của tôi.
“Tôi phải tìm anh ta bằng cách nào? Tên đầy đủ của anh ta là gì?”
Đặng Tiễn Chỉ kích động nói: “Hắn tên là Lý Đồng, chỉ hơn cậu vài tuổi, đang ở một thị trấn nhỏ ngoại thành, cậu đi qua ngọn núi này liền thấy. Ở thị trấn, hắn rất nổi danh, nhắc đến ai cũng biết, gặp thì bảo là do tôi giới thiệu đến!”
Nói xong, có vẻ chưa an tâm, Đặng Tiễn Chỉ lại lấy một hình nhân giấy ra, nói: “Cậu cầm lấy cái này, nếu hắn không tin thì đưa hắn xem!”
Tôi gật đầu: “Tôi đi đây, sau khi tìm được lão Lưu, nhất định sẽ khuyên lão trở về.”
Đặng Tiễn Chỉ phụ họa theo: “Được, tôi nhất định sẽ giữ sức chờ hai người!”
Tất cả đã nói xong xuôi, tôi liền khởi hành men theo đường núi, ngọn núi cao rất hoang vu, nhưng vì lo lắng cho an nguy lão Lưu, tôi cắm đầu đi nhanh hết sức có thể.
Qua hết ngọn núi, trời vẫn còn sáng, thị trấn bên dưới chân núi đã hiện ra ngay trước mắt. Nơi đây không có nhà cao tầng, cũng rất ít xe cộ qua lại, người dân ăn mặc quần áo sờn cũ, xem ra điều kiện sống ở đây không tốt lắm.
Xuống núi, đi dọc quốc lộ vào trung tâm thị trấn, được mấy km thì tôi thấy một xưởng sửa chữa ô tô ven đường, có khá nhiều người đang ngồi ngoài cửa nói chuyện, bèn đi qua hỏi thăm về Tiểu Lý Tử.
Đám người vừa nghe thấy cái tên Lý Đồng, tất cả đều lắc đầu nói không biết. Rõ ràng Đặng Tiễn Chỉ đã nói hắn rất nổi tiếng ở đây, sao không có ai biết, những công nhân sửa xe này không phải người địa phương ư? Đang nghi hoặc xoay người đi thì một người trung niên mặt dính đầy dầu mỡ, chui ra dưới gầm xe, cầm cái kìm vẫy vẫy tôi, nói: “Huynh đệ, cậu tìm Lý Đồng à?”
Tôi dừng bước, nhìn anh ta, gật đầu: “Đúng vậy anh có biết anh ấy không?”
Anh thợ lấy tay áo lau mặt, nói: “Tôi biết, chờ một lát, tôi lái xe đưa cậu qua đó!” Dứt lời liền xoay người đi vào trong xưởng.
Vài phút sau, anh ta đã thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra, chỉ vào chiếc Jetta đang đỗ ở cửa, ý bảo tôi lên xe.
Lên xe, người thợ đánh giá tôi một lượt, hỏi: “Huynh đệ, cậu tìm Lý Đồng làm gì? Xem bệnh à?”
Tôi lắc đầu: “Tìm anh ta nhờ chút chuyện, không phải xem bệnh. Đại ca, tôi nghe bạn bè nói anh ta rất nổi tiếng ở thị trấn, sao những đồng nghiệp kia của anh đều không ai biết?”
Anh ta khởi động xe, cười một tiếng, đáp: “Cậu hỏi tên Lý Đồng đương nhiên ít người biết, nhưng nếu nhắc đến Quá Âm tiên, thì ai cũng biết!”
Quá âm tiên?
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, trong dân gian, tiên này tiên kia đúng là nhiều. Tuy nhiên, Tiểu Lý Tử có thể được người ta gọi là tiên, chứng tỏ anh ta có bản lĩnh!
Người thợ vừa lái xe vừa hỏi: “Huynh đệ, người biết tên Lý Đồng không nhiều lắm, bạn cậu có quan hệ gì với anh ấy?”
Người này vốn không quen biết mà tự nhiên nhiệt tình lái cả xe đưa mình đi như vậy, nhất định có gì đó. Nghĩ kỹ, tôi nói: “Chắc là bạn, sao thế đại ca?”
Anh ta cười xuề xòa: “Huynh đệ, nói thật với cậu, vợ tôi bị bệnh mấy tháng nay mà cầu xin quá âm tiên cả trăm lần anh ta vẫn không chịu giúp. Vì thế nên nghĩ, nếu người bạn giới thiệu cậu đến đây có quan hệ không tồi với anh ấy, liệu cậu có thể nói giúp tôi mấy câu, nhờ anh ấy xem bệnh cho vợ tôi không!”
Tôi nghi hoặc: “Chẳng phải anh ta chuyên chữa tà bệnh ư? Sao lại không chịu giúp anh?”
Người thợ thở dài: “Mấy năm nay anh ta xem tà bệnh cho mọi người, lần nào cũng chuẩn nên rất nổi tiếng ở thị trấn. Nhưng không biết tại sao, từ đầu năm đến giờ, chưa xem bệnh thêm cho bất kỳ ai!”
“Sao lại thế?”
“Ai mà biết được, mấy người rảnh rỗi ngồi bàn luận, nói khả năng anh ta quá âm nhiều nên sợ giảm thọ!”
Tôi gật đầu, đã lường trước được cả năm Lý Đồng không xem bệnh cho người ta, hẳn là có liên quan đến việc anh ấy đi cắt giấy tục mệnh. Tôi thì chẳng sợ anh ta không giúp, mạng anh ấy do Đặng Tiễn Chỉ cứu, nhất định Đặng Tiễn Chỉ giới thiệu sẽ có tiếng nói!
Người thợ lái xe đưa tôi đi tìm Lý Đồng coi như có ơn, tôi đồng ý khi gặp Lý Đồng, nhất định sẽ nói giúp anh ấy mấy câu, anh ta vui lắm, hào hứng nói chuyện suốt chặng đường.
“Huynh đệ, tôi nghe hình như khẩu âm của cậu là người Đông Bắc phải không? Ở Đông Bắc cậu có nhiều thầy xem tà bệnh lắm, sao phải chạy đến nơi xa xôi này?”
Trong lòng đang rầu rĩ, tôi không muốn nhiều lời, chỉ ậm ừ cho qua. Chắc cũng thấy tôi không muốn nói, anh ta không hỏi nữa, mà kể về bản thân: “Tôi với quá âm tiên cùng họ, đều là họ Lý. Mấy tháng trước vợ tôi đi đêm, dính phải tà ám, toàn thân thay đổi. Tôi đã tìm mấy thầy đến xem mà không được, mới phải cầu tới quá âm tiên.”
Nói xong, anh ta lại thở dài, thấy tôi không tiếp chuyện thì mất hứng, tập trung lái xe. Nhà Lý Đồng ở một đoạn đường tốt nhất thị trấn, xem ra mấy năm nay anh ta chữa tà bệnh kiếm được không ít tiền.
Chúng tôi lên tầng 7 khu chung cư, gõ cửa lúc lâu mới có một người chạc tuổi tôi, gầy gầy, mở cửa. Trông thấy chúng tôi, anh ta tức giận mắng: “Lý Đại Chuy, sao anh lại đến nữa? Đã nói tôi rửa tay chậu vàng rồi, không xem bệnh nữa, anh mà còn quấy rầy, tôi báo cảnh sát đấy!” Rồi đóng sầm cửa lại trước khi tôi kịp mở miệng.
Lý Đại Chuy ái ngại nhìn tôi, nói: “Huynh đệ, anh ấy bị tôi làm phiền nhiều quá. Lần này cậu gõ cửa đi!”
Tôi gật đầu, đi tới vừa gõ cửa vừa nói vọng vào trong: “Lý Đồng, tôi đến tìm anh không phải để xem bệnh. Là Đặng Tiễn Chỉ giới thiệu tôi tới, ông ấy…”
Cái tên Đặng Tiễn Chỉ đúng là có tác dụng, còn chưa nói hết câu thì cửa đã mở ra. Lý Đồng cẩn thận quan sát tôi từ đầu đến chân, nói: “Vừa rồi anh nói gì? Đặng Tiễn Chỉ bảo anh tới?”
“Đúng vậy, tôi vừa ở thôn sau núi đến đây!”
Lý Đòng lại nhìn tôi, rồi nhìn Lý Đại Chuy phía sau, hoài nghi nói: “Anh bịa chuyện đúng không? Anh với Đặng Tiễn Chỉ có quan hệ gì mà ông ấy cho anh vào thôn?”
Thấy anh ta không tin, tôi vội lấy hình nhân giấy mà Đặng Tiễn Chỉ đưa ra, nói: “Anh xem cái này, ông ấy bảo tôi tìm anh thật mà!”
Lý Đồng cầm hình nhân giấy kiểm tra, sắc mặt liền thay đổi: “Ai da, đúng là Đặng Tiễn Chỉ giới thiệu tới rồi. Nào nào, vào nhà đi!” Nói đoạn, đứng tránh sang một bên cho hai chúng tôi đi vào.
Tôi và Lý Đại Chuy vừa ngồi xuống, Lý Đồng đã gấp gáp hỏi: “Huynh đệ, Đặng Tiễn Chỉ bảo anh đến tìm tôi làm gì? Có phải tôi bị sao không?”
Lý Đồng mới tìm Đặng Tiễn Chỉ để tục mệnh chưa lâu, tôi xuất hiện, nhất định anh ta nghĩ có mắt xích nào đó gặp vấn đề nên Đặng Tiễn Chỉ mới cho người tới. Tôi lắc đầu: “Là tôi muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, cũng coi như là giúp Đặng Tiễn Chỉ!”
Thấy không phải vấn đề liên quan đến tục mệnh, Lý Đồng như trút được gánh nặng, cầm bao thuốc trên bàn trà đưa cho tôi và Lý Đại Chuy mỗi người một điếu, nói: “Đặng Tiễn Chỉ bản linh cao như vậy, còn cần tôi giúp gì, anh nói xem!”
“Cần anh giúp tìm một người, tối hôm trước đi khỏi thôn Nhân Chỉ, chắc chưa đi xa được. Anh xem giúp hiện giờ ông ấy ở đâu, tôi đi theo hướng nào thì tìm được!”
Lý Đồng châm thuốc hút, gác chân lên đùi, hỏi: “Tìm người?”
Thấy tôi gật đầu, anh ta trầm ngâm một lát rồi nhả khói, nói: “Huynh đệ, không phải tôi không giúp anh chuyện này, nhưng sức khỏe tôi không đảm bảo! Tôi mới làm phẫy thuật xong, không thể quá âm được, không tin anh cứ hỏi Lý Đại Chuy thì biết, anh ấy đến đây cả trăm lần, tôi cũng đều từ chối!”
Phẫu thuật? Chắc Lý Đồng không nghĩ tôi biết chuyện anh ta dùng người giấy tục mệnh, định kiếm cớ thoái thác, tôi cười lạnh một tiếng: “Huynh đệ, vậy tôi không quấy rầy nữa!” Dứt lời đứng dậy định đi ra cửa.
Thấy tôi từ bỏ dễ dàng, Lý Đồng cười hì hì, tiễn ra cửa, luôn miệng xin lỗi. Đến gần cửa, tôi quay đầu nói nhỏ: “À phải rồi, Đặng Tiễn Chỉ còn dặn tôi một câu bảo nói cho anh. Cái gì mà dùng người giấy tục mệnh thì tối kỵ gì gì đó, ai da, sao tôi không nhớ ra được nhỉ. Thôi, tạm biệt!”
Lập tức Lý Đồng cuống cả lên, trừng mắt túm tay tôi lại: “Huynh đệ đừng đi! Vừa rồi tôi nói đùa với anh để xem anh có quen biết Đặng Tiễn Chỉ thật hay không thôi. Vào nhà, vào nhà đi…”
Tôi và Lý Đại Chuy lại ngồi xuống ghế lần nữa, giờ thì Lý Đồng không dám thoái thác, cười làm lành: “Anh đúng là do Đặng Tiễn Chỉ giới thiệu. Vậy thì dễ nói rồi, ông ấy dặn tôi cái gì, tôi cần chú ý điều tối kỵ nào?”
Thấy anh ta có vẻ khẩn trương, tôi thấp giọng đáp: “Khả năng nó có liên quan đến người tôi đang cần tìm. Tìm ông ấy trước đi!”
Hiểu ý tôi nói, anh ta suy nghĩ hồi lâu, thở dài: “Vậy được, tôi sẽ giúp anh tìm người trước. Đã lâu rồi tôi không quá âm, phải chuẩn bị một chút, 9h tối nay anh quay lại đây!”
Thấy anh ta đồng ý, tôi an tâm đứng dậy cáo từ hẹn 9h sẽ tới. Ra khỏi cửa, Lý Đại Chuy cứ giơ ngón cái khen tôi lợi hại, biết tôi không có chỗ ở, chủ động mời tôi về nhà.
Thị trấn này quá xa lạ, đi mãi chả gặp cái nhag nghỉ hay khách sạn nào, đành về nhà anh ta. Lý Đại Chuy là công nhân sửa ô tô, điều kiện không khá giả lắm, sống tại một khu chung cư cũ, vừa vào nhà đã vội cất giày, pha trà cho tôi, chu đáo vô cùng.
Nhà anh ta là phòng kiểu thông suốt từ nam đến bắc, phòng ngủ chính đóng chặt cửa, còn có một gian phòng ngủ phụ, chưa đầy đồ đạc. Lý Đại Chuy dọn dẹp đồ trong phòng phụ, vừa tất bật vừa nói nhỏ: “Huynh đệ, chị dâu cậu ngủ trong phòng chính, lúc nói chuyện chú ý nhỏ một chút!”
“Không sao, là tôi quấy rầy anh chị!” Tôi gật đầu.
Lý Đại Chuy thở dài: “Huynh đệ, mấy ngày tới cậu ở phòng này nhé. Nhưng tôi phải nhắc cậu một chút, cậu cũng biết chị dâu mắc tà bệnh, ngày ngủ, tối thức. Nếu nửa đêm buồn đi vệ sinh, ra ngoài gặp cô ấy thì đừng sợ!”
“Ừ, không sao mà, chờ Lý Đồng tìm được người giúp tôi, nhất định tôi sẽ bảo anh ấy giúp chị nhà. Chị dâu ngủ ngày, thức đêm à?”
Lý Đại Chuy bất đắc dĩ lắc đầu: “Thức đêm!”
Tôi tò mò: “Tối không ngủ, thế chị nhà làm những gì?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ tắt đèn, ngồi ở đầu giường nhìn tôi chằm chằm!”