Phần 187: RA ĐI KHÔNG TỪ GIÃ
Nghe Đặng Tiễn Chỉ nói, tôi có một linh cảm chẳng lành, nghi hoặc hỏi: “Ông có ý gì, tôi với lão Lưu đi Tiêu Sơn cùng nhau, đương nhiên là ông ấy tìm được rồi!”
Đặng Tiễn Chỉ cười lạnh, lắc đầu: “Kim thang thụ ở Tiêu Sơn, đã bị người ta đào đi từ sớm rồi!”
Đào rồi? Tôi giật mình nhìn lão chămg chằm, có vẻ lão không hề nói dối. Đặng Tiễn Chỉ tiếp: “Lần này, lúc hai người vừa đến, tôi đã thấy toàn thân Lưu ca đầy tử khí, liền biết mấy năm nay lão chưa tìm được Kim thang thụ. Tôi hỏi cậu, hai người đi Tiêu Sơn từ khi nào?”
Tôi đáp: “Khoảng hai tháng trước!”
“Vậy thì đúng rồi, một năm trước Kim thang thụ đã bị người ta đào đi mất rồi!”
Đầu tôi lập tức ong lên, lúc ở quán cháo Kim gia, lão Lưu đi vào một mình, lúc ra ngoài sắc mặt lão không được tốt, lẽ nào đúng là kim thang thụ không còn ở trong đó nữa? Sợ tôi lo lắng nên lão Lưu mới nói là tìm được rồi?
Chuyênh này liên quan đến tính mạng lão Lưu, không thể qua loa được, tôi vội xoay người chạy ra cổng thôn gọi lão. Lão Lưu đứng ở khá xa thôn, thấy tôi đi ra bằng cổng chính thì hơi bất ngờ, tôi không nói không rằng kéo tay lão đi vào trong. Lão Lưu ngạc nhiên hỏi: “Quay lại làm gì tìm được hình nhân giấy đỏ chưa?”
“Tìm được rồi, tuy nhiên có một chuyênh quan trọng hơn tôi cần phải làm cho rõ. Ông đi vào gặp Đặng Tiễn Chỉ cùng tôi một chuyến!”
Lão Lưu không hỏi gì thêm, một lát sau cả hai đã quay lại nhà Đặng Tiễn Chỉ, gặp lại, lão Lưu chỉ lắc đầu thở dài.
“Lưu ca đừng trách tôi, chuyện này tôi có nổi khổ riêng. Còn nữa, vừa rồi tôi đã nói chuyện ông chưa tìm được kim thang thụ cho thằng bé!”
Lão Lưu sửng sốt, chống gậy đi về phía trước hai bước, đưa lưng về tôi. Ông ấy không phủ nhận, lòng tôi chùng xuống, hỏi: “Lão Lưu, Đặng Tiễn Chỉ nói là sự thậy ư? Ở quán cháo Kim gia Tiêu Sơn, ông vốn không tìm thấy Kim thang thụ?”
Lão Lưu tuy gầy gò, nhưng dáng dấp rất kiên cường, một lát sau mới gật gật đầu: “Không sai, lúc đó ta vào quán cháo thì phát hiện nó đã bị đào mất!”
Tôi hít sâu một hơi, quả nhiên Đặng Tiễn Chỉ không nói dối. Nếu không có Kim thang thụ thì trong năm nay lão Lưu sẽ chết, tôi vội quay sang hỏi Đặng Tiễn Chỉ: “Nơi khác thì sao, còn nơi nào có Kim thang thụ nữa?”
Đặng Tiễn Chỉ lắc đầu: “Chỉ nghe nói ở Tiêu Sơn có một cây Kim thang thụ, các nơi khác thì không biết!”
Nói xong câu này, lão lại ngẫm nghĩ, cố ý nhìn cái hình nhân giấy đỏ tôi cất trong túi, nói: “Bọn tôi đều là dùng hình nhân tục mệnh, chất giấy không tốt, đến hạn sẽ mất tác dụng. Tuy nhiên thì còn một cách có thể cứu tôi và lão Lưu, chỉ sợ cậu không đồng ý!”
Tôi biết ý lão nói đến hình nhân giấy đỏ, vô thức đưa tay che túi, lui lại một bước. Đặng Tiễn Chỉ cười lạnh: “Tôi dùng một chút pháp lực, biết được chuyện bé gái lúc trước, hai người tình cảm chưa sâu đậm lắm, hơn nữa nó cũng chỉ là một mảnh giấy mà thôi, mà lại liên quan đến hai mạng người trước mặt cậu!”
Không đợi tôi mở mồm, lão Lưu xoay người nhìn thấy hình nộm trên giường, cau mày nói: “Lão Đặng, ông bắt đầu dùng cả tà thuật đấy à? Không sợ tổn thọ sao?”
Cái hình bộm nhìn rât dọa người, ban nãy nó còn liếc mắt nhìn tôi. Đặng Tiễn Chỉ vỗ vỗ vào nó, nói: “Tổn thọ? Có khác gì nhau đâu, không thử thì cũng chết!”
Lão Lưu thở dài: “Chẳng trách đêm hôm trước tôi nghe tiếng giết heo, ông dùng sinh linh để cấp linh khí cho hình nộm? Việc này quá nguy hiểm!”
Nghĩ đến đám vật nuôi bên trong nhà kho, tôi chỉ vào hình nộm, hỏi: “Đám gà vị heo ông nuôi là chuẩn bị cho hình nộm này?”
Đặng Tiễn Chỉ túm nó lại, ôm vào lòng cứ như ôm con mình, nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Đúng vậy, nó dùng cho người giấy này để tục mệnh. Thực ra thì giết người sẽ cho hiệu quả tốt nhất, nhưng không thể giết người, phải dùng động vật thay thế, haiz…” Đặng Tiễn Chỉ thở dài, nói tiếp: “Không ngờ giết đến 100 con vật rồi, vẫn chỉ có thể làm nó cử động được đôi mắt, vẫn không thành công!”
Lão Lưu lạnh giọng nói: “Lão Đặng, tội gì phải làm như vậy chứ, như thế chẳng phải càng khiến tuổi thọ giảm bớt sao?”
Đặng Tiễn Chỉ cười khổ: “Đằng nào hết năm nay cũng chết, sống lâu thêm mấy tháng thì có ích gì, chi bằng thử một lần!” Nói rồi lại quay sang nhìn tôi: “Tiểu tử, hình nhân giấy đỏ mà cậu mang tới là nguyên liệu cực kỳ hiếm có, tuy nó nhỏ thôi, nhưng đủ để cứu mạng tôi và lão Lưu ca! Quan hệ của cậu với lão Lưu ca tốt như vậy, sao không thử suy xét dùng nó để cứu ông ấy?”
Chuyện quá đột ngột, không ngờ lão Lưu lại không tìm được kim thang thụ, đại hạn năm nay vẫn còn đó. Lão cùng tôi vào sinh ra rử bấy lâu, cho dù tôi có phải giảm thọ để bù cho lão cũng được, nhưng bé gái vì cứu tôi mà chết, nếu dùng hình nhân giấy này cứu mạng lão Lưu thì con bé sẽ không thể sống lại được!!
Thấy tôi tiến thoái lưỡng nan, lão Lưu hắng giọng, nói: “Lão Đặng, tốt nhất là tìm được kim thang thụ, không tìm thấy thì cũng là số mệnh, từng này tuổi rồi, ông còn sợ chết ư?”
Đặng Tiễn Chỉ cười lạnh, chỉ ra bên ngoài, nói: “Ông ở Đông Bắc, không con không cháu, đương nhiên là không sợ chết rồi, tôi sao giống được? Ông thử xem, cả một thôn, đều phải dựa vào tôi mà sống!”
Lão Lưu nghe thế thì tức giận: “Tôi nghe nói ông nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi, nhưng giờ chúng đều trưởng thành hết rồi, ông đã hỏi ý chúng chưa? Tuổi trẻ như vậy, ai lại tình nguyện sống mãi trong cái khe núi này chứ? Chẳng phải vì nể ông nên mới không ai ra ngoài sao?”
Đặng Tiễn Chỉ cũng tức đến đỏ cả mặt, thấy hai ông già sắp cãi nhau, tôi giảng hòa: “Hai ông đừng tranh cãi về chuyện này nữa. Đặng trưởng thôn, ông nói thật đi, ngoài kim thang thị ở Tiêu Sơn, không còn nơi nào khác sao? Hoặc không có phương pháp nào khác?”
Đặng Tiễn Chỉ gật đầu: “Dù cậu có hỏi lại đến chục lần thì hiện giờ cũng chỉ có hình nhân giấy đỏ mới cứu mạng được. Hay là thế này, tôi sẽ dùng 1/3 tấm giấy, 2/3 còn lại dùng cho lão Lưu, cậu thử nghĩ kỹ xem!”
Đến cùng vẫn phải phá hỏng hình nhân bé gái sao? Thấy tôi cau mày, Đặng Tiễn Chỉ thở dài: “Giờ này hai người cũng không qua núi được, về phòng nghỉ ngơi đi. Tiểu tử, đêm nay cậu suy nghĩ kỹ, sáng mai cho tôi câu trả lời!”
Không ngờ một Đặng Tiễn Chỉ lừa gạt mà giờ lại liên lụy đến tính mạng lão Lưu, trước mắt thật sự tôi không biết lựa chọn thế nào, gật đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lão Lưu cũng đi ra, nói với tôi: “Ngươi khỏi cần suy nghĩ, dù ngươi có đồng ý đưa hình nhân cho lão, ta cũng không nhận! Cứ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta lên đường!”
Dứt lời, lão chống gậy bỏ đi, không nói thêm gì nữa. Sống đến từng này tuổi, đứng trước những lựa chọn cũng nhiều, nhưng đều chỉ là lựa chọn không liên quan đến việc cắn rứt lương tâm. Giờ lại phải chọn giữa bé gái và lão Lưu, thật sự đầu tôi đau như muốn vỡ ra!
Cả đêm không thể ngủ, trong đầu cứ hiện lên cảnh tiễn biệt giữa mình và bé gái, cùng với đó là bao nhiêu cảnh vào sinh ra tử của lão Lưu với tôi. Suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định của mình!
Sáng hôm sau, còn chưa xuống giường, tôi đã nhận được điện thoại của luật sư bên phía Bắc Kinh. Cũng may đó là một tin tốt, phía cảnh sát rất coi trọng chuyện này, chỉ vài ngày mà tay lãnh đạo đã bị khống chế!
Trước nhân chứng và vật chứng như núi, cuối cùng lãnh đạo kia đã ngã ngựa, rốt cuộc vụ án tai nạn xe 10 năm trước một lần nữa được lật lại, nạn nhân và thân nhân đã có câu trả lời thỏa đáng!
Cúp máy, tôi liền ra ngoài đu tùn Đặng Tiễn Chỉ, sau một đêm suy nghĩ, tôi đã quyết đính sẽ cứu lão Lưu. Tuy rằng trong lòng áy náy vô hạn, nhưng dù sao lão Lưu cũng là người thật bằng xương bằng thịt bên mình, cơ hội bé gái sống lại xa với như vậy, thôi thì chọn người sống!
Nghe được quyết định của tôi, đương nhiên Đặng Tiễn Chỉ mừng rớt nước mắt, vội sai người đi làm đồ ăn, trưa nay khoản đãi chúng tôi. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Đặng Tiễn Chỉ, tôi quay về tìm lão Lưu. Lão là một người tính tình bảo thủ, trước đây lão lừa rằng đã tìm được kim thang thụ để tôi khỏi lo lắng, giờ mình đồng ý cứu lão, vẫn phải làm công tác tư tưởng trước đã.
Nghĩ thông suốt, muộn phiền cũng tiêu tan, tôi đẩy cửa gọi to: “Lão Lưu, tôi bàn với ông chuyện này!”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói tôi đã sững ra phát hiện trong phòng chẳng có ai! Lão Lưu không có ở đây, chăn đệm trên giường được gấp gọn gàng, trên mặt tủ có một tờ giấy.
Thầm than không ổn, tôi vội cầm tờ giấy lên xem, mấy dòng chữ được lão Lưu để lại: “Con trai, tục mệnh một lần đã coi như cãi lại số mệnh, ta không tiếc nuối, cũng không muốn để ngươi tiếc nuối. Ta sẽ tự mình đi đây đó ít lâu, ngươi về nhà đi!”
Lão Lưu đi rồi!!!
Lão Lưu cao ngạo, không muốn làm tôi khó xử, không muốn tôi phải áy náy, đã tự bỏ đi mất rồi!
Cầm tờ giấy trên tay, lòng tôi như thắt lại, hai hàng nước mắt tuôn rơi, lão đi đâu? Năm nay là đại hạn, nếu không tiếp tục giữ mạng, lão sẽ chết trên đường ư?
Đọc lại từng chữ, như từng vết dao cứa vào tim, lần từ biệt này, có khả năng là cả một đời!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Lão Lưu đã đi, đương nhiên tôi chẳng có lý do để ở lại, cũng không thể vì cứu Đặng Tiễn Chỉ mà giao bé gái cho lão. Đặng Tiễn Chỉ tức muốn hộc máu, mắng lão Lưu cả buổi sáng, cuối cùng tấy tôi quá cương quyết, vẫn đành miễn cưỡng để tôi đi.
Lão than ngắn thở dài, đưa tôi ra đến cổng thôn, trước khi đi còn dặn, nếu nghĩ thông suốt thì quay lại tìm lão, lão sẽ cắt cho mấy chục người đẹp làm vợ để trao đổi!
Lúc đến thì đến cùng lão Lưu, giờ ra đi lại chỉ còn một mình, tâm trạng nặng nề vô cùng, chẳng thèm để ý đến lão, đi được vài bước, lão đột nhiên đuổi theo nói: “Tiểu tử, đây nhất định là Lưu ca đã quyết tâm chết, người đời coi trọng lá rụng về cội, để một ông già chết bờ chết bụi thì thật đáng thương. Nếu cậu muốn đi tìm ông ấy để khuyên nhủ, tôi có thể chỉ điểm cho cậu!”
Đặng Tiễn Chỉ này cũng chẳng phải toàn tâm lo lắng cho lão Lưu, chỉ là vẫn mơ tưởng hình nhân giấy trong tay tôi mà mà thôi. Có điều tôi cũng không để bụng, hỏi: “Lão Lưu thì nhất định tôi phải tìm, ông đoán được ông ấy đi đâu sao?”
Đặng Tiễn Chỉ lắc đầu: “Tôi không đoán được, nhưng có người có thể giúp cậu. Chính là người lần trước đã đến gặp tôi, Quá âm Tiểu Lý Tử!”