Phần 186: TIN XẤU ĐẾN TUYỆT VỌNG
Nhà kho này không đơn giản chỉ nuôi và giết heo, bên trong còn có rất nhiều gà vịt nữa. Vừa nhảy cửa sổ vào, hàng trăm ánh mắt động vật sáng lập lòe nhìn mình chằm chằm, nhưng chúng chỉ giống như bị choáng váng, đứng im đó nhìn chứ không chạy, không kêu, cảnh tượng rất đáng sợ.
Nhà kho được chia thành hai khu vực bằng lan can gỗ, một bên là khu giết mổ đầy máu tươi, bên còn lại là khu chăn nuôi. Tôi đứng nhìn mà ngây ngốc, Đặng Tiễn Chỉ làm những việc này với mục đích gì?
Cố gắng nhẹ nhàng đẩy cửa nhà kho đi ra, trời đã tối người đi đường bên ngoài ai cũng tất bật việc riêng, chẳng ai cảnh giác hay chú ý đến tôi cả. Nhà Đặng Tiễn Chỉ cách đây không xa, tính toán thời gian một chút, giờ này hẳn là Tiểu Xảo đã đến cổng chính, theo phán đoán lúc trước thì chắc người canh gác cũng đã báo cho Đặng Tiễn Chỉ, lão sẽ đang ở cùng chỗ với cô ta, mình phải tranh thủ.
Cắm đầu bước nhanh, tới nơi, nhà Đặng Tiễn Chỉ không khóa, cái thôn này không rộng, nhà lão cũng không lớn, đẩy cổng vào là thấy bếp, bên trái là phòng ngủ của lão.
Tôi giơ chân đạp phăng cửa phòng ngủ, chợt giật mình toát mồ hôi lạnh. Sao trên giường lão lại có người nằm?
Suýt nữa thì buột miệng la lên, đứng sững ra tại chỗ một lúc mới phát hiện, người nằm trên giường không hề động đậy, ngủ rồi ư? Cố căng mắt nhìn kỹ, rốt cuộc tôi mới thở phào một hơi, chỉ là một hình nhân!
Lấy điện thoại ra soi, hình nhân giấy này được làm theo kích thước người trưởng thành, cả đầu và tứ chi đều rất cân đối, đáng sợ hơn là mắt mũi miệng giống người thật như đúc.
Trong lòng nghi hoặc, con mẹ nó Đặng Tiễn Chỉ chẳng phải chỉ cắt người giấy thôi ư? Sao còn làm cả hình nhân có khung thế này, kỹ thuật đã tiến bộ, từ 2D lên 3D à?
Thời gian có hạn, tôi cũng không nghĩ được nhiều, thầm mắng một câu rồi vội tìm kiếm, cũng may mà phòng ngủ không rộng, những nơi có thể giấu đồ không nhiều, có một cái tủ gỗ ở gần cửa sổ, tôi bước qua kéo cửa.
Nháy mắt tôi chấn động, tủ gỗ này không phải chứa quần áo, mà ngăn nào ngăn nấy chất đầy hình nhân giấy! Những hình nhân này đều màu trắng, nhìn sơ qua phải đến hơn 1000 chiếc, chúng có nam có nữ, có béo có gầy, không cái nào giống nhau.
Tuy rằng tôi chán ghét nhân phẩm và tính cách của Đặng Tiễn Chỉ đến cực điểm, nhưng không thể không bội phục tay nghề cao siêu của lão. Lão Lưu nói Đặng Tiễn Chỉ là đệ nhất trong phương diện cắt giấy đương thời, quả là danh bất hư truyền!
Sau thoáng chốc sững sờ, tôi vội ổn định tâm trạng, bắt đâug tìm kiếm. Bé gái là hình nhân giấy màu đỏ, tương đối bắt mắt, nhưng sốt ruột một điều là lật toàn bộ những ngăn tủ lên, cũng không thấy bé gái đâu.
Trong lòng lạnh đi, liệu có phải cô bé đã bị lão cắt thành thứ khác? Đóng tủ lại, tôi quay ra tìm kiếm khắp nơi, cả căn phòng chỉ có một cái tủ một chiếc giường, nếu không có trong tủ thì hẳn phải có ở giường.
Thế nhưng lật hết chăn chiếu trên giường lên cũng vẫn không tìm thấy, tôi bắt đầu toát mồ hôi trán, càng ngày càng hoảng. Tại sao lại không có trong phòng được chứ, cô gái kia đã nói dối ư? Hay Đặng Tiễn Chỉ luôn mang bé gái bên mình?
Đang đau đầu suy nghĩ thì đột nhiên vừa quay đầu lại, tôi bỗng hoảng hồn. Cái hình nộm giấy trên giường đang nhìn tôi chằm chằm!
Đôi mắt của nó là dùng bút vẽ, lúc mới vào, nó hướng lên trên trần nhà, giờ thì lại chẳng khác gì người thật, khóe mắt đang liếc nhìn tôi. Tim đập gia tốc, chợt nghe tiếng Đặng Tiễn Chỉ ở bên ngoài sân.
“Con gái vất vả rồi, không còn sớm nữa, con quay về ngủ đi!”
Không ổn, chắc chắn lão đang nói chuyện với cô gái kia, xem ra cô ta không giữ chân lão được. Trong phòng không có hình nhân giấy đỏ, vậy nhất định nó nằm trên người lão, nghe tiếng động ngoài cửa, tôi nhanh trí nằm sấp xuống, bò vào gầm giường. Tìm không thấy thì sẽ chờ lão tự lấy ra, chỉ cần lão cầm trên tay thì đoạt lại cũng chỉ mất một giây!
Nghĩ vậy, tôi nín thở tập trung chờ đợi, một lát sau thì có tiếng mở cửa phòng, Đặng Tiễn Chỉ đi vào, bật đèn rồi bỏ giày ngồi ở mép giường. Hai chân của lão đung đưa ngay trước mũi tôi, mùi vị thì… thôi đừng nói đến!
Nằm một lúc thì thật sự không chịu nổi nữa, phải cách xa chân lão một chút, tôi từ từ xê xịch thân mình, nhưng Đặng Tiễn Chỉ rất mẫn cảm với âm thanh, chỉ chút quần áo cọ xát với mặt đất, lão đã hô lên: “Ai?”
Tôi cả kinh, còn chưa phản ứng kịp, thì bỗng bên ngoài có tiếng phụ nữ: “Đặng trưởng thôn, là con đây, con đến tìm ngài có việc!”
Là Tiểu Xảo, nghe giọng cô ta lắp ba lắp bắp, chắc là đoán tôi vẫn đang ở trong phòng, không yên tâm nên quay lại xem. Đặng Tiễn Chỉ thở phào, thấp giọng nói: “Có chuyện? Thế con vào đi!” Nói rồi lão xỏ giầy.
Trong lúc Tiểu Xảo mở cửa phòng, có tiếng Đặng Tiễn Chỉ đang vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó lão đẩy cái hình nộm xuống gậm giường. Tôi nằm ở trong, lão đẩy mãi mà không vào sâu được, sợ lão nghi ngờ sẽ cúi xuống nhìn, đành phải giúp lão một tay, nhấc luôn cái hình nộm lên người mình.
Đối mặt với cái hình nộm, bốn mắt nhìn nhau, tôi sợ đến vã mồ hôi. Vừa nãy rõ ràng khóe mắt nó liếc nhìn tôi, vậy mà bây giờ con ngươi đã trở lại chính giữa.
Cô gái đẩy cửa bước vào, Đặng Tiễn Chỉ nghi hoặc hỏi: “Sao thế con gái, tìm ta có việc gì?”
Chắc không thấy tôi trong phòng, cô ta thoáng kinh ngạc, ấp úng mãi mới nói: “Đặng trưởng thôn, con hỏi ngài chuyện này.”
Đặng Tiễn Chỉ đáp: “Con gái, hỏi đi!”
Tiểu Xảo do dự một chút, nói: “Trưởng thôn, con vẫn luôn không dám hỏi, tại sao ngài lại lừa hai bọn họ?”
Đặng Tiễn Chỉ trầm mặc một lát, trả lời: “Con gái, là ta sai khi lừa gạt người khác, nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng người, ta không còn cách nào khác.”
“Trưởng thôn, mấy hôm nay con cũng hiểu được phần nào, đồ ngài lừa của họ mất rồi phải không?”
Tôi nằm dưới gầm giường, không nhìn được vẻ mặt của Đặng Tiễn Chỉ, nhưng hồi lâu không thấy lão đáp lời, hiển nhiên là không ngờ cô gái lại hỏi câu đó. Một lát sau, lão mới cất tiếng: “Con gái, bọn họ đã đi rồi, chuyện này không liên quan đến con, đừng hỏi nhiều, quay về ngủ đi!”
Nghe cô gái nói, Đặng Tiễn Chỉ nhận nuôi cô ấy từ nhỏ, giờ lão không muốn nhiều lời, hẳn cô ta cũng không dám hỏi tiếp.
“Trương thôn, con tin vào cách làm người củ ngài, con về đây. Con… con sợ họ sẽ quay lại tìm, ngài nên cẩn thận vẫn hơn.”
Tôi biết cô ta sợ tôi sẽ phóng hỏa đốt thôn, không dám khai báo, nhưng lại lo lắng cho Đặng Tiễn Chỉ nên cố tình ám chỉ cho lão. Đặng Tiễn Chỉ cười đáp: “Ai da, con gái ngoan, quay về ngủ đi!” Sau đó là tiếng mở cửa, cô gái đi ra ngoài.
Đặng Tiễn Chỉ tiễn cô ta về, quay lại phòng, đóng cửa làu bàu: “Haiz, nếu không phải liên quan đến tính mạng của chính mình, ta sao có lòng tham gạt người chứ!” Nói đoạn, lão lại cúi người, duỗi tay túm hình nộm dưới gầm giường ra.
Sợ lão sờ thấy mình, tôi phải dịch về sau một chút, đẩy hình nộm xuống tay lão. Lão lấy hình nộm ra, sau đó ngồi trên giường một lúc lâu không lên tiếng, mãi sau mới lẩm bẩm: “Đã lâu như vậy mà ngươi chỉ biết cử động đôi mắt, vẫn là không được, ta mới vất vả tìm được nguyên liệu tốt. Bé gái, thực xin lỗi, ta phải sửa lại thân hình của ngươi.”
Lời lão nói lập tức làm tôi tỉnh táo, nhắc đến bé gái, hẳn lão sẽ chuẩn bị lôi nó ra. Chờ mấy giây, chợt nghe tiếng kéo va chạm, hoảng sợ, tôi không thể chờ thêm nữa, vội giơ hai tay túm lấy cổ chân lão, lăn từ gầm giường ra, dùng sức lôi.
Đặng Tiễn Chị sợ đến trố mắt, rầm một tiếng bị tôi kéo ngã xuống đất. Hình nhân giấy đỏ trên tay lão cũng rơi ra, đáp xuống gần chân tôi, vội cúi đầu nhặt, rồi chỉ mặt lão hét lên: “Đặng Tiễn Chỉ, ông lớn tuổi như vậy mà còn đi lừa gạt, đúng là vô liêm sỉ!”
Trông thấy tôi, Đặng Tiễn Chỉ sửng sốt rồi thất vọng thở dài. Lão không hỏi tại sao tôi lại xuất hiện, chỉ uể oải nói: “Rốt cuộc vẫn là số mệnh!”
Vốn tưởng lão sẽ gọi người đến bắt mình, hoặc sẽ giảo biện gì đó, ai ngờ lão lại đột nhiên suy sụp. Tôi nói: “Cái gì mà số mệnh, ông không chịu giúp thì thôi, sao còn lừa lấy đồ của người khác?”
Đặng Tiễn Chỉ cũng chẳng buồn đứng lên, ngồi luôn dưới đất đáp: “Thời gian của tôi không còn nhiều, là muốn dùng hình nhân giấy của cậu để giữ mạng!”
Giữ mạng?
Đặng Tiễn Chỉ đắn đo một lát rồi hữu khí vô lực nói tiếp: “Cậu à, tôi cắt người giấy quá nhiều năm nay cũng đến đại hạn giống Lưu ca, nếu không nghĩ cách thì chẳng sống được bao lâu nữa!”
Tôi lạnh lùng: “Nếu ông cũng dùng hình nhân giữ mạng như lão Lưu, vậy thì đi tìm Kim thang thụ đi, lão Lưu đã làm được, sao ông không đi?”
Đặng Tiễn Chỉ đột nhiên nhếch mép, cười chua chát, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Thằng bé ngốc, cậu thật sự tin lão Lưu đã tìm được Kim thang thụ?”