Phần 182: BÉ GÁI SỐNG LẠI
Cũng không biết câu nói của Đặng Tiễn Chỉ là đùa hay thật, nhưng nghe xong tôi sợ tái mặt, vội xua tay nói: “Đừng đừng, Đặng trưởng thôn, bé gái này lúc trước gọi tôi là ca ca, ông giúp nó khôi phục như trước là được rồi!”
Đặng Tiễn Chỉ khinh khỉnh liếc tôi một cái, thấp giọng hỏi: “Cậu làm nghề gì?”
Chẳng hiểu công việc của mình thì liên quan gì đến chuyện này, tôi thật thà đáp: “Tôi là tài xế xe bus!”
Đặng Tiễn Chỉ chép miệng một cái: “Thế không được, với nghề nghiệp và nhan sắc của cậu, muốn tìm một cô vợ xinh đẹp chẳng phải khó hơn lên trời sao? Nó chỉ là một mẩu giấy, tôi biến nó thành một cô gái làm vợ cậu, ngoài việc không sinh con được thì nó chẳng khác gì nguồ thường, có thể chăm sóc cậu đến già!”
Trong lời nói của ông ta mang theo vẻ châm chọc, nhưng nghĩ đến hiện giờ còn đang phải cầu xin ông ta, tôi cười nói: “Đặng trưởng thôn nói đùa rồi, tôi đã có bạn gái!”
Thấy tôi từ chối, Đặng Tiễn Chỉ hung hăng trừng mắt: “Tiểu tử này sao không biết tốt xấu thế nhỉ. Hình nhân thế này sao không biến thành người lớn, biến thành bé con chẳng phải lãng phí sao?”
Ông ta càng nói càng khó nghe, tôi nhờ ông ta giúp, nếu giúp thì giúp theo ý tôi, không giúp thì thôi, gì mà lãng phí với lại không lãng phí, tình cảm mà phải đong đếm như vậy ư?
Tuy rằng trước khi tới đây, lão Lưu đã nói trước là tính tình ông ta rất quái đản, đừng chọc giận. Nhưng tôi đâu phải là bụt mà không biết tức? Thấy sắc mặt tôi tái xanh, lão Lưu bèn giàn hòa: “Đặng lão đệ, nếu biến hình nhân này thành cô gái trưởng thành, ký ức của bé gái trước kia có còn không?”
Đặng Tiễn Chỉ nhìn tôi, hừ lạnh rồi quay sang nói với lão Lưu: “Theo lý thì không còn, nhưng nể mặt Lưu ca, tôi hao tâm một chút, giữ lại cho!”
Lão Lưu cười: “Thế thì vẹn cả đôi đường!”
Dứt lời lão Lưu quay qua thấp giọng bảo tôi: “Hình nhân này, khắp thiên hạ chỉ có mình Đặng trưởng thôn đây có thể phú linh. Chẳng qua chỉ là thay đổi ngoại hình, giờ ông ấy hứa sẽ để hình nhân nhớ ra ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Thật sự tôi không thể hiểu sao cái lão họ Đặng này lại cứ nhất quyết đòi biến bé gái bảy tám tuổi thành người lớn. Nhưng ngẫm lại thì lão Lưu cũng có lý, tất cả lấy việc làm con bé sống lại làm chuẩn, tôi gật đầu.
Thấy tôi đồng ý, Đặng Tiễn Chỉ hừ lạnh, nói: “Vậy quyết định như thế. Cho ta thời gian ba ngày!”
Dứt lời ông ta lại hàn huyên mấy câu với lão Lưu, rồi ra ngoài bố trí cho chúng tôi hai gian phòng ở. Rốt cuộc thì còn bé cũng có thể sống lại, tôi vui lắm, lúc trước đã hứa dẫn nó lên thành phố xem phim, cuối cùng thì cũng sắp thực hiện được!
Tuyệt nghệ của Đặng Tiễn Chỉ khỏi bàn, nhìn những thôn dân là tác phẩm của ông ta thì biết, giao hình nhân cho ông ấy có thể yên lòng. Nhưng chẳng hiểu vì sao, sâu trong thâm tâm tôi cứ thấy có gì đó không ổn.
Thời gian ba ngày trôi qua rất chậm, tôi với lão Lưu chủ yếu là ăn với ngủ, trong lòng còn đang vướng bận chuyện kiện cáo nên tôi có liên lạc với luật sư mấy lần. Câu trả lời của anh ta khiến tôi yên tâm, bởi bà lão ở Bắc Kinh rất có thái độ hợp tác, bên cảnh sát cũng bắt đầu điều tra.
Tảng đá đè nặng bao lâu trong lòng, cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Nếu giờ bé gái được sống lại nữa thì thật là vẹn cả đôi đường, bỗng nhiên tôi thấy yêu đời hơn, tuy cuộc sống đã quá nhiều gập ghềnh, nhưng với nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng cũng sắp được vén mây thấy mặt trời!
Trong ba ngày ở lại thôn, Đặng Tiễn Chỉ không hề xuất hiện, tôi rảnh rỗi đi dạo, cảm thấy những thôn dân ở đây cứ y như thật vậy, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào là hình nhân giấy cả.
Thắc mắc, tôi hỏi lão Lưu làm sao có thể phân biệt hình nhân với người thật, lão nói hầu hết đều làm bằng giấy, nên họ rất sợ lửa.
Lời lão Lưu nói gãi đúng chỗ ngứa, nhìn đám thôn dân đang cười cười nói nói làm việc, tôi thoáng có ý nghĩ thử đốt một đống lửa xem họ có hóa thành tro tàn hay không.
Tối hôm sau, tôi khá bồn chồn, hết đêm nay sẽ đén kỳ hạn ba ngày mà Đặng Tiễn Chỉ nói, bé gái sẽ sống lại được thật sao? Nhớ lại dáng vẻ nghịch ngợm trước đây của nó, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Khâu lão thái đã không còn trên đời, về sau để tôi đây chăm sóc con bé đi.
Nằm trên giường, nghĩ mà hạnh phúc, tôi nhắm mắt ngủ một mạch đến sáng không mộng mị!
Sáng hôm sau dậy sớm, tôi gấp gáp đến nhà Đặng Tiễn Chỉ tìm ông ta, vừa định đẩy cổng vào thì gặp ông ấy đi ra, thấy ông ta nét mặt nhàn hạ, tôi thở phào, hỏi: “Đặng trưởng thôn, bé gái thế nào rồi? Sống lại chưa?”
Đặng Tiễn Chỉ không trả lời tôi, chỉ liếc mắt nói: “Lão Lưu ca đâu? Cậu bảo ông ấy trưa đến nhà tôi uống rượu!” Dứt lời lại xoay người đi vào nhà.
Lão Lưu nói quả không sai, tính cách kỳ cục gì vậy? Chỉ vì vài câu bất đồng ý kiến mà còn thù tôi đến bây giờ? Nhưng ăn nhờ ở đậu, lại càu xin người ta giúp, ấm ức này phải chịu, tôi cố gắng nén cơn tức lại, quay về chuyển lời cho lão Lưu.
Gần trưa, tôi với lão Lưu cùng nhau đến nhà Đặng Tiễn Chỉ, ông ta đã dọn sẵn mâm cơm và rượu trên bàn, cả hai định ngồi thì ông ta cười ha hả: “Lưu ca, hai ta ít phải 10 năm rồi chưa gặp, hôm nay phải phân cao thấp tửu lượng cho thống khoái!”
Tôi thì sốt ruột chuyện con bé, hỏi: “Đặng trưởng thôn, hình nhân sống lại chưa?”
Đặng Tiễn Chỉ không thèm nhìn tôi, thuận tay mở chai rượu trắng, tôi vội đỡ lấy, tiếp rượu cho hai ông già. Thấy tôi cũng sốt ruột, lão Lưu uống một ly, hỏi thay: “Lão Đặng, chuyện nhờ ông sao rồi, có suôn sẻ không?”
Tôi hỏi thì không nói, lão Lưu vừa hỏi, ông ta liền cười: “Suôn sẻ, suôn sẻ!”
Lão Lưu nghe vậy liếc mắt, ý bảo tôi không cần lo lắng. Mặc kệ thế nào, chỉ với hai chữ suôn sẻ nói ra từ miệng Đặng Tiễn Chỉ, cũng tương đương một viên thuốc an thần cho tôi rồi.
Nếu bé gái đã sống lại, chắc mình sẽ sớm được gặp thôi, nghĩ mà mừng thầm, tôi liên tiếp mời hai ông già mấy ly.
Bữa nhậu kéo dài từ trưa đến tận năm sáu giờ chiều, trời đã dần tối, hai ông già đã quá chén, khoác vai nhau ôn chuyện xưa. Tôi cũng uống khá nhiều, đầu óc choáng váng, hai chân cứ như đi trên mây.
Chào hai người một câu, tôi đứng dậy đi về ngủ, ra khỏi nhà đã thấy gió, đầu tôi đau như búa bổ, bụng sôi ùng ục, cố nén chạy đến hàng rào nôn mửa.
Ai hay nhậu cũng biết, lúc uống thì hăng, đến lúc say phát ói thì khó chịu đến mức thề từ nay sẽ không động vào rượu. Đang nôn ra cả mật xanh mật vàng thì chợt cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó một ly nước đưa tới trước mặt.
Chầm chậm quay đầu, ui trời, mỹ nữ!
Tuy trời đã nhá nhem tôi, nhưng vẫn có thể nhìn rõ người đang đứng đằng sau, cô gái với hàm răng trắng, đôi mắt trong veo mỉm cười, mỗi động tác cử chỉ đều khiến người ta quên đi tất cả ưu phiền.
Tôi hơi sửng sốt, nhưng lập tức cơn khó chịu lại ập tới, quay lại vịn hàng rào nôn tiếp. Một lúc lâu sau mới hơi đỡ hơn chút, tôi nhận lấy ly nước súc miệng, miễn cưỡng đứng dậy nói: “Cảm ơn cô!”
Nói rồi lại loạng choạng đi về phía nhà mình, cô gái bỗng chạy theo, khoác tay tôi, nói: “Ca ca, không nhớ ra em à?”
Hai từ ca ca thốt ra khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Dừng chân lại, khó tin nhìn cô ta chằm chằm, tôi hỏi: “Gọi tôi là ca ca, cô là…”
Cô gái với đôi mắt to long lanh nói: “Ca ca, là em đây, con bé ngày nào cũng tìm anh mượn điện thoại ở thôn Hoài Hồ đây.”
Cô ấy chính là bé gái??
Tôi gần như tỉnh rượu, nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều trước mặt, không biết phải làm sao cho phải. Chợt giật mình lui lại một bước, đầu óc choáng váng suýt ngã, cô gái đỡ tôi, nói: “Ca ca đã lâu không gặp, anh khỏe không?”
Thoạt nhìn cô ta phải khoảng 25, 26 tuổi, tuy tôi vô cùng thương nhớ bé gái, nhưng giờ đột nhiên nó biến thành người lớn, thì hơi khó tiếp thu. Thấy cô gái nép sát vào người, tôi vô thức dịch xa ra một chút, nói: “Tôi khỏe. Cô là bé gái đó thật sao?”
Cô gái không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. Đỡ tôi về đến nhà, too ngã vật ra giường, tất cả trước mắt đều quay chong chóng, đang định nói với cô ấy mấy câu thì thì chợt cô ta tháo dép ngồi lên giường.
Tôi hoảng hốt la lên: “Này, cô làm gì đấy?”
Cô gái thản nhiên nói: “Nằm chơi điện thoại, chẳng phải trước kia đều như vậy sao?”
Hồi ở thôn Hoài Hồ, bé gái thường xuyên nằm trên giường tôi, hai chúng tôi giống như cha con, ai làm việc người nấy. Nhưng giờ bé gái đã biến thành người lớn, không nằm vậy được, tôi cố nén cơn đau đầu, nói: “Muội muội, cầm điện thoại về phòng chơi đi. Ta uống nhiều quá, chờ ngày mai sẽ tìm muội nói chuyện!” Dứt lời, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô gái.
Cô gái nhận lấy điện thoại, bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy ca ca ngủ sớm chút!” Nói tồi liền xỏ dép đẩy cửa đi ra ngoài.
Vốn nghĩ bé gái sống lại mình sẽ vô cùng kích động, nhưng giờ thấy nó lớn tướng, lại không thể cảm thấy thân thiết. Nếu giờ dẫn cô ta về nhà phải ăn nói sao với Bạch Phàm? Nói cô ta là người giấy, là bé gái biến thành, nàng sẽ tin ư? Hoàn Tử Đầu tin ư? Tiểu Lục tin ư?
Đặng Tiễn Chỉ đúng là chẳng tốt đẹp gì, vốn là một bé gái xinh xắn nhí nhảnh, lại biến thành một cô gái phổng phao. Tôi nghĩ mà tức, ngủ quên lúc nào không hay.
Khoảng nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng tru tréo chói tai, trời còn chưa sáng, tiếng tru lại nghe rất thảm thiết, tôi lớn lên ở nông thôn, âm thanh này khá quen thuộc, hình như là tiếng heo bị chọc tiết!
Làm cái gì vậy, nửa đêm giết heo? Tôi thầm mắng một câu, định nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng chợt cảm giác có gì không đúng. Trong thôn toàn bộ đều là người giấy, giết heo làm gì? Người giấy cũng ăn thịt heo ư?
Cho dù là Đặng Tiễn Chỉ giết, thì ba chúng tôi cũng làm sao ăn hết một con heo? Tôi nghi hoặc ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe, tiếng tru tréo hết đợt này đến đợt khác luân phiên, rất rõ ràng, bọn họ không chỉ giết một con heo!!!