Phần 179: LÀM CHỨNG
Tiểu Lục lái chiếc xe bus đi xẹt qua, để lại tôi đứng ngẩn ngơ ven đường. Cậu ấy ngồi ở ghế lái, nét mặt thờ ơ, không nhìn thấy mình sao? Không thể nào, đèn xe sáng như vậy cơ mà, hơn nữa tiểu Lục lái xe rất chuyên tâm.
Nhưng dù thế bào đi nữa thì cậu ấy cũng không dừng xe, đôi chân tôi sớm đã bị đá dăm cào rách, nhưng tính mạng còn treo lơ lửng, nào rảnh mà để ý đến đau đớn.
Đám bóng ma bên đập chứa nước tuy không đuổi lại đây, nhưng tôi cảm giác ánh mắt chúng rất oán hận, thời điểm mấu chốt này không thể nghĩ ngợi nhiều, tôi cắn răng chửi một câu, cắm đầu chạy.
Vừa chạy thêm mấy bước thì chợt trông thấy một bóng người lưng còng đi ra từ đám hồn ma, bà lão đã về!
Tôi vội hoảng hốt hướng về phía bà, la lên: “Đại nương, đừng nhúc nhích!”
Bà lão cũng như chẳng nhìn hay nghe thấy tôi, cứ cúi đầu bước đi, tôi sợ hãi vội lao tới, túm lấy tay bà: “Đại nương, không thể về!”
Rốt cuộc thì bà lão cũng ngẩng đầu, gương mặt đầy nếp nhăn cũng không giấu được sự lạnh nhạt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Thằng nhãi, biết sợ rồi à?”
Tôi sửng sốt, đến giờ này còn cố phân cao thấp với mình? Bà lão nhìn về phía con đập, thấp giọng nói: “Ái chà, đêm nay ra nhiều đấy!”
Nhìn theo ánh mắt bà lão, tôi quay đầu lại thì phát hiện, hình như những bóng ma trên đập đã nhiều hơn trước. Nuốt nước bọt, tôi nắm tay bà lão định chạy thì bà hất ra, làu bàu: “Đi đâu mà đi? Giỏ đồ ăn của ta vẫn còn trong bếp, ta phải về lấy!”
Giờ là lúc nào rồi mà bà ấy còn phải về lấy giỏ? Tôi không kiên nhẫn quát lên: “Đại nương, vứt cái giỏ rách ấy đi, vào thành phố cháu mua cho bà chục cái mới!” Nói đoạn lại định túm tay bà lão chạy.
Bà lại giật tay ra, mắng: “Nhãi ranh đừng có động vào ta!” Nói rồi lườm tôi sau đó từ từ đi về phía đường mòn ven đập.
Trong lòng nóng như lửa đốt, đã trải qua bao nhiêu chuyện quái dị, nhưng đây là lần đầu tôi thấy nhiều u hồn dã quỷ như vậy!
Vốn biết bà lão ở đây lâu năm như thế hẳn cũng không bình thường, bà ấy có vẻ rất thản nhiên trước cảnh tượng đó, nhưng hiện giờ bách quỷ xuất động, bà lão là nhân chứng duy nhất giúp lật lại bản án, mình không thể để bất cứ nguy hiểm nào xảy ra với bà!
Nghĩ đoạn, tôi giậm chân, quay đầu đi theo bà lão, chẳng thèm bàn bạc, tôi cõng xốc bà lên vai, chạy. Bà lão bị tôi dùng sức áp đảo, vừa chửi vừa đánh, cuối cùng thấy bó tay, đành chậm rãi nói: “Thằng nhãi này, không phải ngươi bảo ta đi Bắc Kinh làm chứng sao? Để ta về lấy cái giỏ, ta sẽ đi theo ngươi!”
Đang chạy cắm đầu lên quốc lộ, nghe bà lão nói vậy, tôi dần chậm lại, thở hồng hộc nói: “Đại nương, chỉ là cái giỏ cũ, sao bà nhất quyết phải lấy nó làm gì?”
Bà lão lại đấm cho tôi một cái vào lưng, mắng: “Ngươi đừng có quan tâm chuyện đó, nếu ngươi không để ta về lấy giỏ thì có vác ta đi đâu cũng đừng hòng thương lượng!”
Tôi muốn chửi thề, tính các của bà lão tôi cũng lãnh giáo qua, bà là loại cứng đầu cứng cổ. Nếu bà không gật đầu, cho dù mình có cõng bà chạy lên Bắc Kinh cũng vô dụng!
Tôi thở dài, bất đắc dĩ bỏ bà lão xuống, hỏi: “Chính là cái giỏ đồ ăn mà bà cất trong tủ?”
“Đúng vậy, giờ ngươi mau về nhà lấy nó ra đây cho ta, ngày mai ta sẽ theo ngươi đi Bắc Kinh!”
Đây là bà ấy ép mình vào tử lộ à? Mồm miệng tôi khô khốc, quay đầu nhìn về phía đập nước, nói: “Đại nương, cháu sẽ bất chấp quay về lấy giỏ đồ ăn cho bà. Nếu cháu còn sống trở về, nhất định bà phải giữ lời đấy!”
Bà lão cười lạnh: “Còn ra giá nữa, ngươi mau đi đi, không lát nữa chúng tìm được phòng bếp!”
Tôi lau mồ hôi, bảo bà lão đứng đây chờ, rồi quay đầu chạy. Hai chân run cầm cập, trong cái giỏ có vàng ư? Tôi đây còn chưa cưới vợ đấy, đến tay Bạch Phàm còn chưa được cầm, nếu đêm nay không ra được, thì cuộc đời tôi vô nghĩa!
“Vương đại lão đã xem bói, nói số mệnh mình đã thay đổi, tuyệt đối không chết được, mình không chết được!” Vừa tự trấn an, tôi vừa chạy xuống đường mòn ven đập nước.
Lúc chạy ngang qua con đường mòn, tôi thoáng liếc nhìn về phía đập nước, hai mắt cay xè như dính ớt, nước mắt trào ra.
Bọn họ, già có trẻ có, toàn thân ướt đẫm, gương mặt trương phình!
“Ai da, con mẹ nó!” Tôi chửi lớn tiếng rồi nhắm mắt chạy. Bàn chân nãy giờ đã chảy máu be bét, trong đầu chợt nhớ đến lão Lưu, nếu có lão ở đây thì tôi sẽ chẳng phải sợ gì hết!
Một lát sau thì đã chạy đến con đường bên ngoài tám gian nhà hoang, sức lực đã cạn, tôi không chạy nổi nữa. Đi xuyên qua dãy nhà, tôi cố tự nhủ đừng có nhìn, đừng có nhìn, nhưng ánh mắt thì không nghe lời, thoáng liếc ngang.
Những gương mặt trắng toát đang đứng ở cửa sổ, nhìn tôi chằm chằm. Theo tôi nghĩ, nhất định họ sẽ kiểu: Mọi người xem, thằng ngu này sao chạy rồi lại quay lại?
Lần nữa đi qua căn phòng có giả trẻ gái trai ngồi quanh bàn ăn, chợt tôi nghe sau lưng có tiếng cọ xát khớp xương khiến da đầu tê dại. Tiếng cọ xát giống như đã lâu rồi chưa vận động, nhớ đến bộ xương người ngoài sân, tôi sởn gai ốc.
Không dám quay đầu nhìn lại, nghe tiếng răng rắc đó cứ như ở sát ngay sau mình, chỉ cần quay đầu thôi rất có thể sẽ đối mặt với một cái đầu lâu!
Nhưng dù sao cũng tới nhà bà lão rồi, tôi vội vội vàng vàng chạy vào sân, giơ tay mở cửa. Phòng bếp, phòng bếp!
Loạng choạng đi vào bếp, thấy lửa trong lò còn đang cháy, vung nồi bị nhấc ra đặt sang một bên, nước ở trong sôi ùng ục, thứ đang nấu là một đám giòi vừa dài vừa trắng!!!
Đám giòi đang giãy giụa trong nồi nước sôi, nhìn vô cùng kinh tởm, tôi nhảy vọt đến cạnh cái tủ, hai tay run run mơt cửa, nhặt giỏ đồ ăn ra.
“Răng rắc…” Tiếng xương khớp va chạm lại vang lên, chợt tôi nhớ đến một bộ phim ma nổi tiếng, Sơn Thôn Lão thi, trong đó có đoạn ma nữ tóc dài, mỗi khi cử động sẽ phát ra tiếng răng rắc!
Tôi không dám quay đầu lại, tay cầm giỏ đồ ăn run lên bần bật, liệu bộ xương phía sau có giống ma nữ trong phim không? Bà lão thất đức này, cứ nhất quyết đòi lấy giỏ đồ ăn, cái mạng mình hôm nay coi như bỏ. Nhưng trước khi chết, tôi cũng phải biết trong giỏ có cái gì mà khiến bà lão khăng khăng như vậy. Nghĩ đoạn, tôi đưa tay kéo tấm vải trùm trên miệng giỏ ra.
Vừa giở tấm vải ra thì đột nhiên đầu tôi ong lên một tiếng, có cảm giác bộ xương phía sau vươn tay vỗ vào vai mình!!!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
“Mẹ ơi!” Tôi hét lên ngồi bật dậy, thở như chưa từng được thở. Không chết ư? Quay đầu nhìn xung quanh thì nhận ra, mình vẫn đang nằm trên giường, đắp chăn. Bà lão đang ngồi cạnh, cười như không cười nhìn tôi.
“Hơ hơ thằng nhãi, tỉnh rồi à? Dám ngủ một đêm, cũng gan đấy!”
Tôi mông lung lau mồ hôi trán, hỏi: “Ngủ một đêm?”
Bà lão gật đầu: “Không sai, thằng nhãi ngươi cũng to gan, dám ở một mình trong căn nhà này, được, ta đồng ý chuyện làm chứng, sẽ cùng ngươi đi Bắc Kinh!”
Nghe bà lão nói, tôi khó tin nhìn trái nhìn phải, lại thò đầu nhìn đôi giày dưới đầu giường, đúng là mình đã ngủ mơ!
“Đại nương, bà về lúc nào thế?”
Bà lão chậm rãi đi đến tủ, rót cho tôi ly nước, nói: “Về lúc sáng, ta còn tưởng ngươi đã sớm sợ hãi mà bỏ về cơ!”
Nhận ly nước, tôi uống ừng ực một hơi hết.
“Ngươi về công ty trước đi, ta thu xếp một chút rồi sẽ theo ngươi đi Bắc Kinh!”
Thấy bà lão đồng ý, tôi vui mừng khôn xiết gật đầu lia lịa, cuối cùng hẹn bà chiều mai sẽ khởi hành, sau đó quay về công ty.
Cơn ác mộng tối qua quá chân thật, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ. Nếu nói là mơ, cảm giác rất thật, nhưng nếu nói là thật, thì sao đôi giày vẫn y nguyên, gai bàn chân tôi cũng chẳng bị gì cả?
Nằm trên giường suy nghĩ, tôi hỏi tiểu Lục: “Tiểu Lục, tối qua tôi có gọi điện cho cậu không nhỉ?”
Tiểu Lục đang xỏ dây giày, đáp: “Có, gọi nói chuyện một lúc!”
Càng mơ hồ hơn, như vậy hôm qua mình có gọi điện, thế thì mình ngủ quên lúc nào? Thầm than một tiếng trong lòng: Haiz, mặc kệ, tóm lại là bà lão đã đồng ý đi Bắc Kinh làm chứng!
Tôi thư giãn, ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì chợt tiểu Lục xỏ giày xong, bất thình lình nói một câu làm tôi giật nảy: “Này huynh đệ, tối qua lái xe, tôi còn gặp một người rất giống anh ở ven đường đấy!”