Phần 176: CHUYỆN KHÔNG LIÊN QUAN
Bộ xương ở nơi hoang vắng này làm tôi giật mình hoảng sợ, lui về phía sau liên tục. Còn chưa đứng vững gót chân thì lại chợt cảm thấy một đôi tay đẩy sau lưng mình.
“Ai da, tiểu tử này sao còn chưa chết?”
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến, tôi căng thẳng quay đầu nhìn lại, người phía sau không khỏi làm tôi nhíu mày: “Đại nương?”
Sau lưng tôi là một bà lão lưng còng. Bà lão này tôi biết, tuy chưa gặp nhiều, nhưng lại khá ấn tượng về bà ấy, chính là bà lão để quên sọt trên xe mà hôm đầu tiên tôi lái.
Chỉ mấy tháng gặp lại mà có cảm giác số nếp nhăn trên mặt bà ta đã nhiều hơn trước, già thêm kha khá rồi. Thấy tôi đứng ngây ra tại chỗ, bà lão lườm tôi một cái rồi kéo tay đi ra khỏi sân, vừa đi vừa làu bàu: “Thằng nhãi này dám mò đến tận đây, đầu bị ngấm nước à?”
Thân phận bác Lục đã sáng tỏ, chứng minh rằng lần đầu gặp tôi, bà lão không hề nói bậy. Hơn nữa tôi còn nhớ rõ, bà ấy còn vì mình mà đến tận cổng công ty, bảo tôi đừng lái xe nữa, nhưng vì tôi thái độ mà ăn nguyên mấy củ khoai tây vào đầu.
Giờ ngẫm lại thì tuy tính tình nóng nảy, nhưng bà lão đều xuất phát từ lòng tốt. Ra đến bên ngoài, tôi hồi phục tinh thần, hỏi: “Đại nương, sao bà lại ở đây?”
Bà lão ho khan mấy tiếng, không kiên nhẫn nói: “Nhãi ranh đừng có mở mồm hỏi, ta hỏi ngươi, sao ngươi lại đến đây? Tài xế lao xe xuống đập hồi đầu tháng không phải là ngươi à?”
Tôi biết bà ta đang nhắc đến Vương Đắc Hỉ, ái ngại đáp: “Đó không phải cháu, mà là một đồng nghiệp mới!”
Bà lão thoáng kinh ngạc, gật đầu: “À, hóa ra vậy, thấy xe lao xuống hồ ta còn tưởng là ngươi chứ. Sao không chịu nghe lời ta, giờ đã biết sợ chưa?”
“Ai da đại nương, cho cháu xin lỗi về lần trước bà đến công ty tìm, trẻ tuổi nông nổi ăn nói khó nghe, bà đừng để bụng!”
Rốt cuộc thì một nụ cười cũng nở trên gương mặt khô cằn của bà lão: “Không chết là tốt, lần trước xe lao xuống hồ, ta còn hóa vàng cho ngươi đấy!”
Tôi cười, đổi chủ đề: “Đại nương, thế ba thì sao, đến đây làm gì?”
Bà lão chỉ về phía trước: “Nhà ta ở đây!”
“Bà ở đây?” Chuyện này thật sự làm tô giật mình.
Bà lão giơ tay đánh vào vai tôi, làu bàu: “To mồm thế, nói nhỏ thôi. Theo ta vào nhà cái đã!”
Nói rồi lại lườm tôi một cái, đi trước dẫn đường.
Nhà bà lão là căn nhà cuối cùng trong dãy, tuy cũng là nhà ở lâu ngày không tu sửa, tường bong tróc bám đầy rêu, nhưng nó khác những căn còn lại ở chỗ, cửa chính và cửa sổ còn nguyên vẹn, sân cũng được dọn khá sạch sẽ.
Vào trong nhà, bà lão chỉ tôi ngồi xuống ghế, bà thì ngồi phản dựa vào tường, nhìn tôi mà cứ cười mãi, hỏi: “Thằng nhãi còn mang cả trái cây, đến để hiếu kính ta à?”
Tôi vội đặt hai túi trái cây lên bàn, nói: “Đúng vậy, trái cây này cháu mua biếu bà!”
Nói đoạn, tôi bẻ quả chuối, bóc vỏ đưa cho bà lão: “Đại nương, cháu nhớ cái hôm buổi tối cháu lái xe, bà xuống ở trạm xưởng giấy cơ mà. Nhà bà ở đây, sao bà không xuống chỗ đập nước?”
Bà lão già quá rồi, răng cái còn cái mất, há miệng cắn miếng chuối, nói: “Đập chứa nước là nơi không tốt, không dám để ngươi dừng, sợ xảy ra chuyện!”
Bà lão nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng tôi nghe mà rất chấn động.
“Thế lần nào vào thành phố về, bà cũng xuống xe ở xưởng giấy rồi đi bộ quay lại à?”
Bà lão gật đầu cười, giơ quả chuối lên nói: “Chuối ngươi mua ngọt lắm!”
Thật trăm triệu lần không ngờ tới, ở dãy nhà cũ nát này vẫn còn có người ở, hơn nữa còn là bà lão đã gặp mình mấy lần. Nhìn cái dáng còng còng của bà, tôi có chút căng thẳng: “Đại nương, trước giờ bà vẫn luôn ở đây?”
Bà lão không trả lời, chỉ cúi đầu ăn chuối, do răng không còn đủ nên bà ăn rất chậm. Tôi nín thở chờ bà đáp lại, trong lòng cầu khấn: Hãy nói là vẫn luôn ở đây đi!
Mấy phút sau, bà lão ăn hết quả chuối, ném vỏ vào sọt rác, đưa tay lên lau miệng, nói: “Đúng, ta vẫn luôn ở đây, mấy chục năm rồi!”
Tảng đá trong lòng tôi đã rơi xuống. Thấy tôi có vẻ khẩn trương, bà lão lại làu bàu: “Mà thằng nhãi này lấy đâu lòng tốt mang trái cây tới cho ta chứ. Ngươi đến tìm ai?”
Tôi hỏi ngược lại: “Đại nương, bà có biết Chu gia ở Hổ Yêu Sơn không? Năm xưa Chu gia đến câu cá bị ngã xuống hồ, là bà cứu anh ấy?”
Bà lão gật đầu: “Chuyện đã lâu rồi, thằng nhóc còn cứ nhất quyết đòi gửi ta tiền, nhưng ta không lấy!”
Là bà ấy! Ân nhân mà vợ Chu gia nói cũng là bà, bà lão sở hữu tất cả những điều kiện của nhân chứng! Bà lão không phải người thành phố, tôi cũng vững tâm hơn, hỏi tiếp: “Đại nương, bà sống gần con đập như vậy, vụ tai nạn xe 10 năm trước, bà có chứng kiến không?”
Nói ra câu này, tim tôi thắt lên cổ họng. Vốn tưởng bà lão phải suy nghĩ đắn đo, ai dè liền mở mồm đáp luôn: “Có, chính mắt ta nhìn cái xe lao xuống nước!”
Nhân chứng là bà lão!!!
Tôi thở phào một cái giống như mới thắng trận trở về, bà ta ghé đầu nhìn tôi, hỏi: “Thằng nhãi, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”
Ngoài việc tính nóng như lửa thì bà lão đã từng nhắc nhở tôi bác Lục là ma, lại đến tận công ty bảo tôi đừng lái chuyến xe 13 nữa, hai việc đoa đủ để chứng minh bà là người tốt. Nhưng sự cố xảy ra lúc đêm khuya, lão Đường lại nhảy ra khỏi xe trước khi xe lao xuống nước, chưa chắc bà lão đã trông thấy. Tôi lo lắng hỏi: “Đại nương, lúc xe bus lao xuống nước… bà có thấy… ai… không chết không?”
Mấy câu này tôi thốt ra rất cẩn trọng, nhân chứng và tập hồ sơ kết hợp sẽ là bằng chứng chống lại lãnh đạo, nhưng nếu bag lão không nhìn thấy cảnh lão Đường bỏ trốn thì vô ích!
Siết chặt nắm đấm, hai mắt tôi không dám rời bà lão giây phút nào. Bà thở dài, ngẩng đầu suy nghĩ rồi chậm tãi nói: “Ta trông thấy một người nhảy khỏi xe, chạy trốn!”
Lời bà lão vừa nói ra, tôi kích động đứng bật dậy, bằng chứng đã được cấu thành!!! Vội bước tới nắm lấy hai vai bà lão, tôi run lên, nói: “Đại nương, chẳng giấu gì bà, cháu đến đây là để tìm nhân chứng. Cháu muốn kiện, kiện lãnh đạo thành phố đã bao che cho tài xế kia, bà có thể đứng ra làm chứng không?”
Bị hành động đột ngột của tôi dọa, bà lão vội đẩy tay tôi ra, mắng một câu rồi hỏi: “Kiện tài xế? Ý ngươi là người đêm đó nhảy ra, là tài xế?”
“Đúng! Người mà bà trông thấy nhảy khỏi xe chính là tài xế, tối hôm đó anh ta say rượu! Anh ta bỏ mặc hành khách mà bỏ trốn, chú ruột lại là lãnh đạo thành phố nên chuyện này đã bị ỉm đi!”
Bà lão không kích động như tôi mà chỉ à một tiếng bình thản. Một lát sau, bà lại nhìn tôi, nghi hoặc hỏi: “Thế thì liên quan gì đến ngươi?”
Tất cả những ai biết tôi muốn kiện đều hỏi tôi có liên quan gì đến chuyện này, trong lúc nhất thời chính bản thân cũng không rõ ràng lắm, tôi nói: “Đại nương, tay lãnh đạo hủ bại kia biết cháu muốn kiện thì tìm cách giết cháu. Giờ là lúc hắn không chết thì cháu chết!”
Bà lão lại à một tiếng, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Thế thì liên quan gì đến ta?”
Cái này…
Câu nói làm tôi sững sờ, đôi môi khô khốc. Thật vất vả mới tìm được nhân chứng, nếu bà không chịu đứng ra, vậy khác nào không tìm được cơ chứ?
Tôi liếm môi, nói: “Đại nương, tài xế ca đêm kia uống rượu lái xe, gây tai nạn còn bỏ của chạy lấy người, nhưng không chịu nhận tội. Nói không chừng giờ còn đang ăn chơi nhảy múa ở đâu cũng nên. Chỉ bởi vì chú của hắn là lãnh đạo, mà toàn bộ hành khách trên xe phải chết oan. Đại nương à…”
Bà lão nghe xong không phản ứng gì, bám tay vào tường đứng dậy, chậm rãi nói: “Trưa rồi, ta đi nấu mì, ngươi ăn không?”
Chuyện này khiến đầu tôi nóng ran, bà lão cố tình không chịu dính líu. Nhưng việc làm chứng nói cho cùng cũng không phải nghĩa vụ của bà, tôi đứng chống nạnh suy tư, bất đắc dĩ đáp: “Có, bà nấu cho cháu một bát!”
Bà lão gật đầu, cười cười đi vào bếp.
Tuy tạm thời bà lão không có ý hợp tác, nhưng tôi tin mình có thể thuyết phục bà, trong lòng tính ăn mì xong sẽ tiếp tục.
Bà lão vào bếp nhóm lửa, tôi cũng vào theo, bốn bức tường xung quanh bếp bị khói ám lâu ngày đã đen kịt, bà ngồi trước bệ bếp, từ tốn nhét từng thanh củi.
Tôi đứng dựa vào cửa bếp, vẫn chưa từ bỏ ý định, bà lão quay đầu lại nhìn, nói: “Nếu không có việc gì thì ngươi ra ngoài nhặt cho ta ít củi về đây!”
“Được!” Tôi đáp rồi xách cái giỏ đi ra ngoài.
Dãy nhà nằm ngay chân núi, trên đường có rất nhiều cành khô, căn bản không cần leo lên trên, tôi vừa đi vừa suy nghĩ, tay nhặt bừa.
Chỉ một lát đã nhặt đầy cái giỏ, đứng thẳng lưng thì chợt tôi giật mình hoảng sợ. Nãy giờ cúi đầu nhặt củi, bất giác đã quay lại căn nhà nơ bà lão bắt gặp. Nhớ đến đống xương người, tôi rùng mình, định chạy nhanh trở về thì lại không nhịn được mà liếc mắt một cái về phía chuồng gà.
Chẳng có gì cả, mặt đất trống trơn!!!