Phần 158: TỘI PHẠM GIẾT NGƯỜI
Tuy tôi vươn tay ra nhưng không kịp, Đinh Long đã bị thứ gì đó lôi tuột vào trong sân. Bản thân mình cũng khó tự bải vệ, tôi nào dám xông vải, chỉ đứng bên ngoài lắng nghe tiếng kêu la thảm thiết, chân run lên.
Cũng đoán được bên trong xảy ra cái gì, chờ cho tiếng kêu la của Đinh Long lắng xuống, tôi mới quay đầu chạy vào màn sương. Cắm đầu chạy thục mạng, mãi đến khi trời sáng thì sương mới tan dần, tối qua chạy không biết bao lâu, vâyj mà khi sương tan, tôi lại thấy mình đang đứng cách quán nhậu không xa.
Tôi từ từ tiến lại gần cửa quán thì thấy, bên trong là một cảnh hỗn độn, mảnh kính vỡ văng khắp nơi.
Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng này thì còn tưởng mình vừa nằm mơ. Tôi trấn tĩnh lại, vội quay về nhà nghỉ. Lần tai ương 15 tháng này, đã qua cùng trận sương mù đột ngột, tuy rất khó tưởng tượng, nhưng trừ Đinh Long chết một cách khó hiểu trong Tơ Hồng Lão Viện thì bản thân mình đã hữu kinh vô hiểm.
Nghe kể về chuyện tối qua, lão Lưu cũng toát mồ hôi lo lắng thay tôi. Lại nói tiếp về chuyện ngày xưa ở tứ hợp viện, lão Lưu nói trận sương mù hôm qua hình như không phải ngẫu nhiên, mà có lẽ chính tay Đinh Long này có quan hệ gì đó với ba người bị nguyền rủa chết.
Nghe lão Lưu nói, tôi bắt đầu suy nghĩ loạn lên, ba người nhà này đều là oan hồn từ thời dân quốc, có khi nào kiếp trước của Đinh Long và người thám hiểm chính là người muốn chiếm tòa nhà cùng với thầy đã nguyền rủa họ?
Tuy suy đoán của tôi khá mơ hồ, nhưng thiện ác đều có báo ứng, quy luật của vận mệnh không ai có thêt thoát khỏi. Dù sao thì trước khi chết, Đinh Long đã làm một chuyện tốt, câu nói của hắn khiến đống tro tàn trong lòng tôi lại âm ỉ cháy.
Tại nạn xe năm xưa, còn có một nhân chứng!
Đinh Long sợ cấp trên quở trách, chắc chắn đã báo về rằng tập hồ sơ đã bị đốt hoàn toàn. Vậy thì cái gai trong mắt là tôi đây, có lẽ tay lãnh đạo cũng coi như không còn đe dọa nữa.
Đây đối với tôi mà nói, chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Trong mắt chúng, sức uy hiếp của tập hồ sơ không còn, tiếp theo đây nhất định chúng sẽ dốc toàn lực tìm kiếm nhân chứng kia.
Mình nhất định phải tìm được ra người đó trước chúng!
Đúng là chuyện này chưa qua thì chuyện khác đã tới, toàn bộ chuyến xe nửa đêm gặp nạn, sao lại còn lòi ra một nhân chứng? Nó đúng như mình phỏng đoán, có người đã thoát nạn sao? Không biết lão Vũ có biết chuyện này hay không, càng không biết liệu giờ lão có còn sống không nữa.
Tuy tôi xem tập hồ sơ mới mấy lần, nhưng chuyện quan trọng nên nhớ rất kỹ, bên trong có nhắc đến, trước khi lái xe, lão Đường uống rượu với một người bạn, tên là Triệu Long Phi!!
Liệu có phải nhân chứng chính là Triệu Long Phi? Hoặc giả anh ta biết gì đó?
Quyết định coi Triệu Long Phi này là mấu chốt, hiện giờ Đinh Long đã chết, hai chúng tôi bàn bạc rồi thống nhất quay về nhà.
Đúng như dự đoán, cảnh sát Bắc Kinh vẫn trả vụ án bắt cóc về cho cảnh sát nơi đây. Tôi thì thừa hiểu, một khi nó về đây thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Quay về ký túc nghỉ ngơi một ngày, sau đó tôi chủ động lên tập đoàn. Tôi biết, nếu muốn tiếp tục tự do điều tra thì phải chứng minh cho chúng thấy bản thân mình không còn gì đe dọa nữa.
Không còn Đinh Long, lần này người gặp tôi là một phụ nữ trạc 30, thân hình quyến rũ. Đến với tâm thế kẻ yếu, sau khi giới thiệu, tôi liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói cho cô ta, tập hồ sơ đã bị cháy, mình không còn quyết tâm lẫn cơ sở để tạo phản nữa, hy vọng bên trên có thể cho tôi một con đường sống!
Cô gái vừa thế chỗ Đinh Long, nghe tôi nói vậy thì mừng lắm, đây có thể coi như lần lập công đầu tiên của cô ta. Nhìn tôi bằng ánh mắt cười cợt, cô gái nhấp ngụm cà phê, nói: “Đinh Long chết thế nào chúng tôi còn chưa làm rõ, chuyện này không thể cứ nói xong là xong được!”
Tôi hít sâu một hơi, vẫn còn muốn uy hiếp mình?
“Chuyện các người bắt cóc ông già, bên Bắc Kinh đã gửi về, tôi sẽ không kiện lên cấp trên, được chứ?”
Cô gái cũng là người thông minh, nghe tôi nói thì suy nghĩ rồi cười: “Được, tôi sẽ ghi nhớ câu này, về báo cáo lãnh đạo sau. Anh quay về lái xe đi!”
Nói rồi liền đứng dậy ngúng nguẩy bỏ đi.
Đám người này đúng là giảo hoạt, lần đầu Đinh Long xuống tìm tôi, còn khách khí ra điều kiện, lấy cái ghế chủ nhiệm văn phòng để đàm phán. Vậy mà thoáng cái biết hồ sơ không còn trong tay tôi, liền xem thường người khác như vậy.
Cười lạnh một tiếng đứng dậy, tôi thầm hạ quyết tâm: Nhất định ta sẽ lật đổ con thuyền các ngươi đang ngồi!
Đàm phán với bên lãnh đạo xong, tôi quay về công ty, tĩnh tâm chờ xem diễn biến. Chỉ mấy ngày sau, tập đoàn liền gửi công văn xuống, chức đội trưởng của tôi đã bị tước mất, thậm chú còn bị đuổi việc, tiểu Lục lên thay. Nhận tin này, tôi thực vui mừng, bởi chúng đã không để tôi trong mắt nữa, điều mình mong chờ chính là như vậy.
Tiểu Lục lên làm đội trưởng, đám tài xế già đương nhiên kêu khổ không ngừng, cậu ta quá nghiêm khắc!
Tuy tiểu Lục rất vui khi lên chức, nhưng ngại tôi nên trong lòng lấn cấn, một mặt ưu ái, mặt khác liên tục gửi đơn xin phía tập đoàn, để tôi vẫn được tiếp tục lái chuyến xe số 13.
Sau năm lần bảy lượt nỗ lực, cuối cùng cũng không uổng công, phía trên đồng ý cho tôi tiếp tục làm tài xế. Như tiểu Lục nói thì, giờ cậu ấy là đội trưởng, tôi có đi chơi thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần có lương là được.
Sóng gió qua đi, Hoàn Tử Đầu cũng được chị dâu đánh tiếng, quay về thành phố. Tất cả trở lại giống như trước đây, nhưng đối với tôi mà nói, không phải là một khởi đầu mới, chuyện còn xa mới kết thúc!
Mấy tháng vừa qua quả thật quá hung hiểm, chỉ vì tôi mà làm liên lụy mấy người suýt mất mạng, bởi vậy kế hoạch đi tìm nhân chứng lần này, tôi sẽ gánh một mình!
Vào đêm xảy ra tai nạn 10 năm trước, lão Đường uống rượu với Triệu Long Phi, chẳng có manh mối gì về người này. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết người có còn ở thành phố không nữa.
Chợt nghĩ đến vợ của lão Vũ, tôi bèn nhân lúc trời tối đến gặp chị ta.
Từ lúc lão Vũ bị bắt, ngoại trừ một lần lén gọi điện báo tin thì chẳng có tin tức nào. Lâu ngày không gặp, chị dâu đã tiều tụy đi nhiều quá. Thấy tôi đến, chị vội đón tôi vào nhà, hỏi có tin gì về chồng mình không.
Tuy rất muốn an ủi chị ấy, nhưng chẳng biết nói thế nào, đành thật thà kể lại mọi chuyện, sau khi nghe xong, chị dâu xúc động, mặt đỏ bừng.
“Liệu có phải lão Vũ nhà tôi sẽ không về được nữa?”
Thấy chị dâu như vậy, tôi không kìm lòng được, an ủi: “Chị dâu, trước mắt đừng nghĩ tiêu cực. Trong thời gian lão Vũ vắng nhà, có ai đến gây sự không?”
Chị dâu lau nước mắt: “Có, mấy lần có đám người tới, vào nhà lục tung hết lên. Nhưng chừng nửa tháng nay thì không đến nữa!”
“Chị dâu, tôi hỏi chị chuyện này. Lão Vũ có chiến hữu tên là Đường Hiện Sinh, hay gọi là lão Đường, chị biết anh ấy không?”
Chị dâu đáp: “Biết. Họ là chiến hữu, tình cảm khá tốt. Nhưng 10 năm trước lão Đường bị tai nạn xe chết rồi.”
Tôi tỏ ra như không biết gì, gật gật đầu. Xem ra lão Vũ còn giấu cả người nhà, anh ta không hề nói cho chị dâu biết chuyện tai nạn xe. Tôi hỏi tiếp: “Chị dâu, lão Vũ với lão Đường quen biết đã lâu, chị có hiểu về con người lão Đường không?”
“Anh ta à, nhát gan, nhưng bản chất không xấu, chỉ là nghiện rượu, rất hay dẫn bạn đến nhà tôi nhậu nhẹt, vì chuyện đó mà tôi với lão Vũ cãi nhau nhiều lần!”
Nghe có vẻ hấp dẫn, tôi vội hỏi: “Lão hay dẫn ai đến đây uống rượu, chị có quen họ không?”
Chị dâu sửng sốt, hỏi nhỏ: “Sao cậu lại hỏi chuyện này, có liên quan gì đến lão Vũ à?”
“Ít nhiều có liên quan, chị dâu, chị nhớ lại xem!”
Thấy tôi nghiệm túc, chị dâu không dám qua loa, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng một lát rồi nói: “Hay đến uống rượu có lão Đường, Ngụy Hữu Chí, đều là mấy đồng nghiệp cũ.”
Mấy người này tôi biết, nghe qua thì thất vọng thở dài, đột nhiên chị dâu nhớ ra gì đó, nói: “Phải rồi, tôi nhớ còn có một người không phải đồng nghiệp trong công ty. Ông ấy là bạn của lão Đường, cũng hay đến đây, tên là Triệu… Triệu Long gì gì đó!”
“Triệu Long Phi?”
“Đúng, là Triệu Long Phi, nhà ông ấy ở thôn Bì Liễu phía tây thành phố. Nhà ngoại tôi có bà con ở đó nên khá ấn tượng!”
Mẹ nó, cuối cùng cũng có manh mối!!!
Chị dâu cung cấp tin tức quý giá, tôi không thể chậm trễ, vội dặn cuộc nói chuyện tối nay liên quan đến tính mạng lão Vũ, ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai. Chị dâu gật đầu lia lịa, còn kể lần trước có kẻ ấn đầu mình vào lu nước nhưng cũng không hé răng là lão Vũ gọi điện về.
Quay về ký túc, tôi chuẩn bị một lát, lên kế hoạch ngày mai sẽ đến Bì Liễu thôn để tìm hiểu về Triệu Long Phi.
Mặt trời lên, tôi thu xếp hành lý, xin tiểu Lục nghỉ, nói là đi làm phù rể cho bạn, cái cớ này tiểu Lục sớm đã nghe nhiều, chỉ cười cười không nói gì thêm.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Thôn Bì Liễu.
Tuy thôn này nằm gần thành phố, nhưng rất nghèo, còn nhớ tôi từng đọc tin trưởng thôn ở đây tham ô mấy lần.
Đã có bài học nhãn tiền, lần này đến đây, tôi không dám tùy tiện hỏi thăm ai qua đường cả. Giả làm một nhân viên cổ cồn trắng về nông thôn chơi, tính tìm ai đó chất phác để lân la làm quen.
Nhưng lạ một điều, người dân ở đây lại rất bài xích người bên ngoài, liên tiếp mấy người từ chối nói chuyện, trả tiền cũng không nhận. Trời dần tối, chẳng ai chịu nói chuyện với mình, đêm nay chắc phải ngủ ngoài đường rồi.
Cũng may có một chị gái thấy tôi đáng thương, nhận của tôi 100 tệ, bảo về nhà chị ở tạm vài hôm, tôi lập tức đồng ý, xách hành lý về nhà chị ta.
Trong nhà chị gái có cả người già lẫn trẻ em, tính dọn xuống phòng nhỏ để nhường tôi phòng lớn. Tôi cự tuyệt, mình đến chỉ để dò la tin tức, ở đâu không quan trọng. Trong bữa cơm, cả nhà chị gái khá vui vẻ, thấy họ là người nhiệt thành, tôi bèn nói: “Đại tỷ, lần này tôi đến đây chơi là do một người bạn giố thiệu.”
Chị gái vừa rót nước sôi vừa hỏi tôi: “Bạn giới thiệu? Cái thôn nghèo chúng tôi thì có gì đáng chơi chứ. Người thành phố các cậu đúng là rảnh rỗi.”
Tôi cười: “Đại tỷ, bạn tôi nói có một người bà con trước đây sống trong thôn, nhờ tôi tiện thì hỏi thăm xem anh ấy còn ở đây không?”
Chị gái rót nước xong, xoay người hỏi: “Là ai?”
“Triệu Long Phi, người này có còn trong thôn không?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt chị gái đột biến, sợ hãi nheo mắt nói nhỏ: “Cậu tìm tên tội phạm biến thái, giết người phanh thây làm gì?”