Phần 152: HAI ĐỒNG TIỀN, MỘT CUỐN SÁCH
Hai thứ mà ông lão nói làm lòng tôi rét run, sao nghe giống như đồng tiền hổ văn tôi đeo trên cổ, cùng cuốn sách đang nằm trên tay Đạo Điên thế?
Nhưng hai thứ này đều được lấy ra từ động quỷ ở Hổ Yêu Sơn, cách đây rất xa xôi mà? Tôi chưa kịp hỏi thì Hoàn Tử Đầu nói: “Thế không đúng rồi bác, người trong thôn đã chết hết, đến Điền Loa cô nương cũng tự tử, sao bác lại biết những chuyện này?”
Câu hỏi của hắn cũng chính là nghi vấn trong lòng tôi, xung quanh căn nhà giờ đã là bãi đất trống với thảm cỏ xanh mướt, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không thể khảo chứng thật giả nữa rồi.
Ông lão cười đáp: “Tuy tôi không có mặt chứng kiến, nhưng trước khi Điền Loa chết có gặp cô ấy một lần, chuyện này chính cô ấy kể tôi nghe!”
Càng nghe càng thấy bất hợp lý, Hoàn Tử Đầu hỏi: “Bác gặp cô ây? Được, cứ cho là có cái thôn đó thật, quá khứ của nó có liên quan gì đến bác? Tại sao giờ bác lại ở đây một mình?”
Mấy câu hỏi liên tiếp của Hoàn Tử Đầu, cũng trùng với câu hỏi của mình luôn, tôi quay sang nhìn ông lão chằm chằm, chờ đáp án.
Ông lão vẫn bình tĩnh như không, thấp giọng đáp: “Tôi còn chưa kể hết, cậu cứ nghe đi đã. Trước khi Điền Loa cô nương chết thì mới biết, sự việc không chỉ đơn giản như vậy. Mà chính đồng tiền cùng cuốn sách đã làm cô ấy mê muội tâm trí, tự tay giết toàn bộ người trong thôn!”
Tôi hít sâu một hơi, đúng lúc này thì gió núi thổi mạnh, khiến cánh cửa gỗ rung lên kẽo kẹt. Hoàn Tử Đầu vội đứng dậy cài cắm lại cẩn thận, ông lão nói tiếp: “Lai lịch của hai đồ vật này không tầm thường, từ xưa nó được dùng để trấn áp tà ma, nhưng bị một tên đạo mộ không hiểu chuyện đào ra. Hắn mang hai thứ đó lạc vào núi hoang chết đói, mới xảy ra chuyện Điền Loa nhặt được. Còn tôi, chính là người được sư phụ phái đi để truy bắt tên trộm mộ, không ngờ vẫn tới chậm một bước khiến cả thôn diệt vong!”
Hoàn Tử Đầu nghe đến đây thì à một tiếng, kích động nói: “Hóa ra bác là đệ tử môn phái bắt ma à?”
Ông lão vội xua tay: “Không đến nỗi không đến nỗi. Tôi với sư phụ chỉ là hai người trấn tà, thanh tu trong núi mà thôi!”
“Sau đó thì sao?”
Ông lão vuốt râu: “Khụ, đó còn chưa hết, lúc tôi quay về thì phát hiện sư phụ mất tích, tà ám cũng không còn. Điền Loa chết đi cũng biến thành u hồn phiêu du quanh núi. Tôi tìm một chỗ để phong ấn rồi quay lại thôn, tiếp tục thủ vệ đã 50 năm qua!”
Tuy nói về chuyện cũ với vẻ mặt nhẹ nhàng, nhưng xem ra nội tâm ông lão cũng khá bất an. Ông ấy đã thủ ở đây những 50 năm! Cơ bản là dùng cả đời để phụng hiến, tôi suy nghĩ rồi lấy hết can đảm, nói: “Bác, có phải năm đó bác mang đồng tiền và cuốn sách giấu ở một sơn thôn, có tên là Hổ Yêu Sơn không?”
Ánh mắt ông lão bình thản, có vẻ chẳng hề ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, gật đầu đáp: “Đúng vậy, giấu ở miếu ngầm dưới Hổ Yêu Sơn!”
Tôi hít sâu một hơi, ông lão không hề nói dối, bởi ông ta còn biết cả miếu ngầm dưới động quỷ, xem ra đúng là thứ này được ông ấy phong ấn ở đó. Ông lão nói về đồng tiền và cuốn sách tà ma như vậy làm tôi ớn lạnh, nhưng cả hai thứ vẫn ở bên cạnh tôi một thời gian dài, mà có xảy ra chuyện gì đâu?
Tuyệt đối ông lão này không phải rảnh rỗi mà nói tôi nghe những chuyện đó, tôi dám khẳng định ông ta có mục đích!
Hoàn Tử Đầu chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Thứ kia bị trộm, liền khiến tà ma bị trấn áp xổng ra?”
Ông lão gật đầu, phiền muộn nói: “Xổng ra, đến giờ đã 50 năm rồi chưa bắt được! Nó đã biết tung tích về đồng tiền và cuốn sách!”
Ông lão nói xong tạm ngừng rồi tiếp tục: “Phải rồi, tháng trước nó có đến đây một lần để tìm cuốn sách!”
Đến tìm sách? Sao tà ma đó cũng tìm sách làm gì, chợt tôi có một suy đoán, bất an hỏi: “Bác, trông nó như thế nào?”
Ông lão cười cười: “Trông thế nào à, lúc nó đến đây với một dáng người cao cao, gương mặt chữ điền, mặc âu phục đen!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn chính là người tôi đã từng gặp, từng đóng giả lão Lưu. Tà ma xổng ra mà ông lão nói, chính là đại họa!!!
Tôi căng thẳng toàn thân, nói: “Bác, tà ma mà bác nói, cháu cũng gặp rồi!”
Hoàn Tử Đầu cả kinh, trợn tròn mắt: “Gặp rồi?”
Nghĩ đoạn hắn lại vỗ đùi: “Tà ma bác đây nói, chính là thứ mà Đạo Điên muốn bắt?”
Tôi gật đầu rồi không để ý hắn nữa, quay sang quan sát ông lão. Vốn tưởng nghe tôi nói ông ta sẽ kinh ngạc, thậm chí là hoảng hốt, nhưng lại chỉ gật đầu cười cười: “Nói vậy thì rất nhiều người đã từng gặp nó!”
Hai chuyện lồng vào với nhau, Hoàn Tử Đầu sợ hãi, nói: “Bác, nói thật với bác, tà ma đó đang ở trong thôn nhà cháu. Có một đạo trưởng đang muốn bắt nó!”
Ông lão bất đắc dĩ thở dài: “Không bắt được đâu, đồng tiền thì vô tác dụng, nhưng nếu trong tay không có cuốn sách thì chẳng ai bắt được nó cả!”
Ông lão biết rất nhiều về chuyện này, nghe ông ta nói vậy tôi chợt thấy lo cho Đạo Điên. Nhưng cũng may là anh ta đang giữ cuốn sách bìa đen, chẳng biết giờ này ra sao rồi.
Nói xong một hồi, ông lão có vẻ mệt mỏi, chỉ cái giường nói: “Đêm nay ngủ tạm ở đây, sáng mai mặt trời lên tôi sẽ đưa hai cậu xuống núi!”
Ông lão đã già cả, tôi muốn nhường giường cho ông nằm, nhưng ông ta từ chối, nói ban đêm phải đi tuần, sợ hồn ma trong thôn lạc ra ngoài. Hoàn Tử Đầu nghe thấy ma thì không dám ý kiến, nằm lên giường ngủ luôn.
Càng về đêm gió càng lớn, tôi trằn trọc không yên, tay sờ đồng tiền hổ văn trên cổ mà hoang mang, bóng dáng ‘đại họa’ nhìn rất quen, nó là ai mới được?
Ông lão ra ngoài đi tuần, Hoàn Tử Đầu cũng ngáy vang trời, tôi nằm, nghĩ đến những người ben cạnh khó phân thật giả, mà cảm thấy lòng mình lạnh hơn. Vừa mới tạm thoát khỏi vụ tai nạn xe thì lại bị cuốn vào cơn lốc xoáy tà ma, thật đau đầu.
Tôi thở dài, đột nhiên một cơn gió lạ nổi lên, thổi tung cánh cửa gỗ, tôi quấn chặt quần áo bước xuống đóng cửa, vừa tới nơi độ nhiên có bàn tay thò vào, kéo tôi ta ngoài.
Tôi sợ toát mồ hôi, tập trung nhìn lại, thì ra là ông lão râu dê. Ông ta giơ tay làm dấu im lặng, kéo tôi chui vào một cánh rừng, rồi thấp giọng nói: “Có mấy câu tôi phải nói riêng với cậu!”
Vốn đã đoán trước ông lão nói nhiều như thế là có mục đích, tôi đáp: “Bác nói đi, cháu nghe!”
“Có một điều ban nãy tôi nói dối, đó là tà ma kia đi tìm cuốn sách, nhưng thứ hữu dụng nhất lại chính là đồng tiền xu!”
Tôi cả kinh, lúc ở trong nhà ông lão nói đồng xu vô dụng, giờ lại nói nó quan trong nhất? Không kìm được, tôi hỏi: “Bác, đạo trưởng vẫn luôn truy bắt nó nói rằng, nó không phải hồn ma. Thế rốt cuộc tà ma này là thứ gì, bác có biết không?”
Ông lão thở dài: “Khả năng nó là Hoàng Hồ, hoặc tro cây bạch liễu!” Nói xong, ông lão lại nghiêm mặt: “Nó là gì không quan trọng, tôi cho cậu biết điều này, đồng tiền mà cậu đeo trên cổ, không tà ma nào động vào được, ngàn vạn lần đừng tháo nó ra! Tôi ở đây trấn thủ thôn này không ra ngoài được. Có tổng cộng hai đồng tiền hổ văn, cuốn sách có trong tay cậu, nó nhất định sẽ không bỏ qua, nếu muốn giữ mạng thì mau tìm đồng tiền còn lại, mang hai đồng cùng cuốn sách đến đây, tôi sẽ xử lý nó!”
Đúng là có hai đồng tiền hổ văn, lần đầu đến Hổ Yêu Sơn, nói chuyện với trưởng thôn, ông ấy từng nhắc đến. Mà hình như một đồng ông ta đã giao cho tay họ Vương chiến hữu của lão Vũ, còn nói lão Vũ cũng biết chuyện này.
Đồng tiền có thể giữ mạng cho mình, chỉ vài câu nhắn gọn lại khiến chuyện của tôi có khá nhiều hướng giải quyết. Tháng thứ hai nhận lái chuyến xe đêm, bác Lục có dặn, nếu muốn sống qua ngày 15 thì phải đến Hổ Yêu Sơn tìm đồng tiền hổ văn, hóa ta đồng tiền này có tác dụng. Hẳn là bác Lục cũng biết sự tồn tại của đại họa mà lo lắng tôi bị làm hại!
Một lần suýt lao xe xuống hồ, một lần tìm đồng tiền, đúng là ông ấy thực lòng giúp mình. Tôi đã hiểu lầm bác Lục!
Còn nữa, năm xưa mấy người Lưu Vân Ba và lão Vũ xuống động quỷ lấy đồng tiền và cuốn sách ra ngoài. Bởi vì lão Vũ không giao sách cho Lưu Vân Ba mà khiến hắn hận lão Vũ tận xương tủy, gửi cả đồng hồ giết người đến công ty. Giờ tà ma lại tìm đến tôi, phải 8, 9 phần là Lưu Vân Ba làm việc cho đại họa, từ miệng hắn, đại họa mới biết cuốn sách trong tay mình.
Sau khi đã xác định ông lão râu dê là người tốt, tôi bèn kể việc mồ chôn mèo cho ông ấy nghe. Ông lão nghe xong thì thở dài thườn thượt nói thời gian của tôi không còn nhiều lắm, nhất định phải tranh thủ thời gian đi tìm đồng tiền còn lại.
Vẫn còn đang định hỏi ông lão mấy vấn đề thì đột nhiên phía căn nhag gỗ vang lên tiếng hét. Tôi hoảng sợ, vội cùng ông lão chạy về, đẩy cửa thì thấy Hoàn Tử Đầu đang quấn chăn, ngồi co rúm trong góc. Hắn nhìn thấy hai chúng tôi thì nghi hoặc, sửng sốt một hồi rồi giơ nắm đấm: “Lý Diệu, anh con mẹ nó làm gì vậy? Tôi tỉnh dậy thấy chỉ có một mình trong phòng, còn tưởng anh bị ma bắt đi rồi đấy!”
Hóa ra là hắn tỉnh ngủ giữa đêm, thấy trong phòng không có ai nên sợ hãi la hét. Hắn không sao, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói là vừa ra ngoài đi tiểu. Đêm đã khuya, không nhiều lời nữa, chúng tôi vội lên giường nghỉ ngơi để chuẩn bị ngày mai xuống núi.
Sáng hôm sau, ông lão râu dê dẫn hai chúng tôi rời núi. Thật không ngờ lúc đi vào thì gian nan mà lúc ra thì lại dễ dàng như thế. Sau khi tìm được đường xuống núi, ông lão liền chuẩn bị quay về nhà.
Toi với Hoàn Tử Đầu xuống chân núi, đi thêm một lát thì gặp đường quốc lộ, vẫy được một chiếc xe cà tàng, lang thang trên đoạn đường xóc nẩy.
Ngồi trên xe, tôi sắp xếp lại toàn bộ sự việc trong đầu, nghĩ bước tiếp theo. Từng lời nói tối qua của ông lão tôi đều ghi nhớ, suy nghĩ, đột nhiên nổi lên sự nghi hoặc.
Tại sao lúc có mặt Hoàn Tử Đầu, ông lão lại phải nói dối, rồi nửa đêm gọi mình ra nói riêng???