Phần 149: ÂM KHÍ TRÙM THÔN
Trông thấy tôi, Đạo Điên còn ngạc nhiên hơn, cau mày nhìn. Tôi chưa kịp mở miệng thì anh ta đã hỏi: “Tiểu tử cậu sao lại ở đây?”
Những thôn dân chắc thấy anh ta là đạo sĩ nên cứ nài nỉ giúp thôn bắt ma, tôi cao giọng nói với đám người: “Người này tôi quen, anh ta là diễn viên, chỉ mặc trang phụ biểu diễn thôi, mọi người không thấy áo anh ta rộng thùng thình à? Làm gì có khí chất đạo sĩ nào?”
Thôn dân thấy tôi và Đạo Điên quen biết nhau, lại thấy lời tôi nói rất có lý, không khỏi thất vọng thở dài, giải tán. Mọi người đi hết, tôi vội kéo Đạo Điên lại, hỏi: “Đạo trưởng, tôi đến nhà huynh để để lánh nạn, còn anh tới đây làm gì?”
Đạo Điên ngó trước ngó sau nói: “Đến bắt một thứ!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lòng tôi căng thẳng, dè dặt nói: “Đến đây bắt một thứ? Nó chạy đến đây à?”
Đạo Điên gật đầu: “Chắc vậy, ở đây âm khí nặng, mà cậu lánh nạn gì trong thôn nhỏ này?”
Anh ta không biết việc tôi đối nghịch với lãnh đạo, tôi đáp qua loa: “Có người bên trên xuống tìm tôi kiếm chuyện, cứ tránh trước thì hơn.”
Đạo Điên gật đầu, có vẻ không hứng thú về chuyện của tôi, vung cây phất trần, nhìn về phía mặt trời đang nhả về tây: “Trời sắp tối rồi, nhà bạn cậu ở đâu, cho tôi tới ở cùng!”
Đạo Điên này cũng thật mặt dày, đã nói là nhà bạn mình mà anh ta cũng không ngại. Nhưng nơi đây xa lạ, nếu không cho anh ta về nhà Hoàn Tử Đầu, có khi lại phải ngủ ngoài gốc cây cũng nên.
Cũng may là Hoàn Tử Đầu hào sảng, không để ý ba chuyện vặt vãnh, nghĩ đoạn, tôi bèn dắt Đạo Điên về. Hoàn Tử Đầu đang ngủ, tôi đánh thức hắn dậy, trông thấy Đạo Điên hắn ngáp dài, khách sáo nói: “Ai da, đạo trưởng đến à!”
Đạo Điên không trả lời, liếc nhìn Hoàn Tử Đầu một cái, đột nhiên cau mày, thái độ trở nên nghiêm túc, thấp giọng: “Mấy ngày không gặp, sao âm khí trên người cậu lại nặng như thế?”
Hoàn Tử Đầu vốn sợ ma, nghe Đạo Điên nói thì hoảng hốt: “Âm khí nặng? Mấy ngày này tôi chỉ ăn ngủ ở nhà, không đi đâu. Hay gặp… gặp ma?”
Đạo Điên ngồi xuống cạnh hắn, nói: “Đúng là cậu gặp ma!”
Lời vừa nói ra, đến cả tôi cũng ngớ người, Hoàn Tử Đầu ngày nào chẳng ở cùng tôi, ma nữ kia là người đóng giả, ngoài đó ra thì còn ma nào nữa?
Đạo Điên dùng ngón trỏ viết gì đó lên lòng bàn tay, rồi xòe bàn tay ra, áp vào trán Hoàn Tử Đầu. Tay vừa chạm phải, Hoàn Tử Đầu liền la lên thất thanh, liều mạng lùi về phía sau. Một lát trôi qua, Hoàn Tử Đầu người đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc như đang rất đau đớn. Đạo Điên thu tay lại, cười nói: “Một tầng ma khí, lại thêm một lớp âm khí, nếu không phải có đồ vật kia bảo vệ, cái mạng nhỏ của cậu sớm đã không còn!”
Hoàn Tử Đầu khó hiểu, hỏi: “Đạo trưởng, dạo này tôi đâu cảm thấy cơ thể có gì bất thường, sao ông lại nói tôi gặp ma, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa?”
Tôi ngồi ngẫm nghĩ nãy giờ, chợt nhớ ra, đúng vậy, cách đây không lâu, Hoàn Tử Đầu có từng gặp ma. Chính là Tam Gia thôn, tôi bị lão Tôn nhốt trong nhà kho, hắn nhảy vào giải cứu.
Lão Tôn tốn cả ngày bố trí, thỉnh ma để giết Xuân Sinh, kết quả là Hoàn Tử Đầu xông vào đã làm hỏng kế hoạch. Điều khiến tôi vui mừng nhất lúc đấy, đó là Hoàn Tử Đầu không bị tổn hại gì, chỉ có cái xác là phát nổ, vội nói: “Đúng rồi, đạo trưởng, lần trước đi tìm Trương thẩm ở Tam Gia thôn, lúc anh rời đi, Hoàn Tử Đầu vì cứu tôi mà xông vào một gian nhà kho có thỉnh ma!”
Đạo Điên gật gật đầu, nhìn vào mắt Hoàn Tử Đầu, nói: “Vậy thì chuẩn rồi, nếu tôi đoán không sai, hồn ma trong nhà kho đó, lúc sinh thời là một kẻ lang thang!”
Tôi thầm than Đạo Điên có bản lĩnh, đáp: “Đúng, là một người lang thang, lão Tôn dùng xác chết để triệu hồn.”
Hoàn Tử Đầu nghe vậy thì gãi tai nói: “Nói đến mới nhớ. Rõ ràng tôi và Xuân Sinh tìm được nhà lão Tôn, cũng rõ ràng đi vào nhà kho kia, nhưng sau đó chuyện gì xảy ra thì tôi không nhớ!”
Đạo Điên cười: “Dùng xác thỉnh ma, chiêu này rất độc ác, nếu không phải có đồ vật kia bảo hộ, giờ cậu đã uống canh mạnh bà rồi!”
Tôi nghe mà mơ hồ, hỏi: “Đạo trưởng, anh đừng úp mở nữa, đồ vật đó là cái gì?”
Đạo Điên cởi giày, ngồi hẳn lên giường, chậm rãi nói: “Chính là thứ mà tôi muốn bắt, nó không phải người, cũng chẳng phải ma, bản thân tôi còn chưa xác định rõ nó là thứ gì, chỉ có thể gọi là một đồ vật!”
Họa lớn???
Tôi toát mồ hôi, hỏi: “Ý anh là, thứ bảo hộ Hoàn Tử Đầu là họa lớn mà anh phải xuống núi?”
Đạo Điên khoanh chân, đáp: “Đúng vậy, gọi là họa lớn cũng không sai!”
Tôi nuốt nước bọt, nhớ đến cái chết của hai ông cháu lão Tôn, nói: “Đạo trưởng, cái đêm Hoàn Tử Đầu cứu tôi, phát hiện hai người chết trong sân. Chính là ông lão thỉnh ma và cháu trai, họ trợn trừng mắt, thất khiếu chảy máu chết rất thảm, theo anh…”
Thấy tôi hỏi nghiêm túc, Đạo Điên cười ha hả: “Theo anh cái gì mà theo anh, đó chẳng phải rõ ràng là thứ kia làm hay sao?”
Đầu tôi ong lên, tử trạng của hai ông cháu giống hệt Khâu lão thái và Mộng Nga, nếu đây là do ‘đại họa’ gây ra, vậy chẳng phải Khâu lão thái và Mộng nga cũng chết vì nó chứ không phải vì bác Lục? Bác Lục mà mình vẫn luôn căm hận, lại không phải hung thủ?
Chuyện cứ như vậy mà quay ngoắt 180°, tôi hít sâu một hơi, hỏi: “Đạo trưởng, anh chắc chắn không phải bác Lục làm chứ?”
Đạo Điên khoát tay: “Bác Lục sinh thời là người tốt, chết đi thì chất chứa oán hận mà biến thành ác ma, điều này là đúng. Có điều ngoài việc tác động một số chuyện thì ông ta chưa giết người, cậu không nghĩ đến, nếu ông ấy giết người thật thì Đạo Điên ta sao có thể bỏ qua?”
Nói xong, Đạo Điên liếc tôi rồi tiếp tục: “Âm khí trên người hắn rất quen, đừng nói tiểu tử đầu trọc này, đến cả cậu cũng đã từng gặp đấy!”
Đang đắm chìm trong suy nghĩ bác Lục không phải hung thủ thì nháy mắt, câu nói của Đạo Điên lại kéo tôi xuống đáy vực, khiến tôi sợ đến không đứng vững. Mình và Hoàn Tử Đầu đều có âm khí, đều từng gặp nó?
Tôi ớn lạnh, những người mà tôi với Hoàn Tử Đầu gặp chung khá ít, tự nhiên tôi có một suy đoán, liệu nó có phải chính là kẻ lừa đảo luôn ẩn nấp cạnh mình không?
Đạo Điên thì chỉ biết bắt ma, chứ chẳng có tình cảm gì với chúng tôi, nói xong liền lăn ra ngủ. Tôi và Hoàn Tử Đầu ngồi sững sờ, ai nấy đều có tâm sự riêng. Cả đêm, cố nhắm mắt thế nào cũng không ngủ nổi, tôi nhường giường cho Đạo Điên, mình thì ra ngoài sân ngồi hút thuốc.
Kẻ luôn thúc giục tôi tra án là bác Lục, cái này chính xác, nhưng kẻ giết người lại là ‘đại họa’. Nó giết Khâu lão thái, giết Mộng Nga, là để giúp bác Lục một tay ư?
Nói như vậy, phải chăng bác Lục vô tội, mình đã trách oan Bạch Phàm với ông cô ấy? Thức trắng cả đêm đến sáng, Đạo Điên tỉnh dậy thấy tôi thâm quầng mắt thì lầm bầm mắng là đồ nhát gan, không có tiền đồ.
Tôi thở dài, cả ba ăn sáng xong, bèn cùng Hoàn Tử Đầu lên bãi chôn mèo. Trên đường đi, Hoàn Tử Đầu cứ thắc mắc mãi về thứ bảo vệ mình, Đạo Điên lại chỉ lắc đầu làm hắn rất hoang mang. Không biết thứ đó đang chờ nuôi béo rồi thịt, hay là nó có thân thích gì với hắn.
Đến bãi chôn mèo, theo thói quen, Đạo Điên nhìn một vòng, đánh giá. Tôi từng nghe anh ta nói, nên biết là anh ta đang cảm khí, thứ khí tức mà người thường như chúng tôi không thấy được.
Năm phút sau, Đạo Điên vung phất trần, lại chuẩn bị xuống núi. Hoàn Tử Đầu thắc mắc: “Đạo trưởng, theo ông thì liệu thứ này có phải yêu quái không, chính là cái loại thành tinh gì gì đó?”
Đạo Điên gật đầu: “Cũng có khả năng, tuy nhiên chưa dám nói chắc, chỉ khi nào chính mắt đối diện, mới có thể xác định được!”
Hoàn Tử Đầu lại hỏi: “Hôm qua ông tới, thế nó tới đây lúc nào? Liệu đã chạy trốn hay chưa?”
Đạo Điên lắc đầu: “Chưa trốn, hiện giờ cả thôn bao trùm trong âm khí, nhất định nó vẫn còn ở đây!”