Phần 148: HẠ SƠN VÌ HỌA LỚN
“Cùng hội cùng thuyền?” Hoàn Tử Đầu mặt đầy khó hiểu, nhìn tôi chằm chằm.
Nghe tôi nói thế, gã đầu bếp tán thưởng gật đầu: “Thông minh lắm, làm sao ngươi biết?”
Tôi cười khẩy: “Tối qua người nấu nướng trong bếp nhà ông không phải là ma. Bà ấy không quay đầu lại là bởi vì nghe thấy tiếng chúng tôi. Hẳn là ông nằm trong phòng ngủ, thấy bà ấy nấu nướng lâu như vậy, không thích hợp nên mới đi ra?”
Hoàn Tử Đầu cả kinh, hỏi: “Nghe thấy tiếng động của chúng ta? Thế sao trong chảo chẳng có đồ ăn gì?”
“Lúc ông ta đẩy cửa ra ngoài, chúng ta hoảng hốt hụp người xuống, chính khoảnh khắc ấy, người phụ nữ đã đổ đồ ăn ra ngoài cửa sổ, bỏ chạy. Tôi thấy trên bậc cửa sổ có hai dấu chân, liền chắc chắn đó không phải ma!”
Hoàn Tử Đầu cau mày, hỏi: “Chỉ thế thôi?”
“Cửa sổ phòng bếp nhà ông ấy thông ra đường làng, lão Chu nói đêm đó đi xả nước ngoài đồng về thì gặp ma nữ chải đầu dưới gốc liễu, thực ra đó là bà ta nhảy khỏi cửa sổ, đúng lúc lão Chu đi ngang nên cố ý giả vờ chải đầu để dọa người!”
Nghe tới đây Hoàn Tử Đầu mới như tỉnh ngộ, gật gật đầu: “Đúng đúng, như vậy liền dễ giải thích, cửa sổ phía sau nhà bếp thông ra đường, quả nhiên là như vậy!”
Gã đầu bếp cười lạnh: “Thế làm cách nào ngươi đoán được vợ ta có huyết thống với người đã chết?”
“Lúc phát hiện có người đầu bếp thừa ra, lão Chu có nói, ông ta từng gặp người đàn bà điên, nhưng trên mặt bà ấy không có sẹo. Vậy mà ai gặp cũng nói người phụ nữ nấu ăn có sẹo trên mặt, cho nên từ lúc đó tôi đã nghi, hai người chỉ giống nhau mà thôi, chứ chưa chắc đã là một!”
Hoàn Tử Đầu sáng hai mắt, bội phục vỗ vai tôi: “Anh được lắm! Rất có lý, thế chuyện về Khương đại phu là thế nào? Có phải ông ta cố tình bảo Lưu ế vợ lên núi hóa vàng?”
“Đúng, Khương đại phu là đồng lõa, đến đêm nay tôi mới xác định được. Năm xưa thi thể bà điên do ông ta mai táng, cũng không có quan tài, vị trí chôn chỉ mình ông ta biết. Cho nên cỗ quan tài ban nãy nhất định là có người thông đồng với ông ta mà chôn thêm vào. Lúc chúng ta hóa vàng, vợ đầu bếp ở trong cố ý cào để dọa chúng ta bỏ đi, mới rảnh tay mà đối phó Lưu ế vợ!”
Tôi nói một hơi tất cả chân tướng, gã đầu bếp mới thở dài, sự phẫn nộ cũng tiêu tan, gật đầu nói: “Haiz, Khương đại phu quá mềm lòng. Ông ấy biết rõ đêm nay các ngươi cũng lên núi hóa vàng, lại còn chỉ chỗ cho các ngươi đi, chính là sợ bọn ta lấy mạng Lưu ế vợ!”
Cuối cùng thì tất cả đã sáng tỏ, Hoàn Tử Đầu vỗ trán cái bốp, quay đầu chỉ cỗ quan tài, nói: “Người trốn trong đó giả vờ cao quan tài, là vợ ông?”
Gã đầu bếp thu con dao phay lại, đáp: “Em vợ ta bị bệnh tâm thần, mấy năm trước đi lạc không thể tìm thấy tung tích. Mãi đến năm ngoái, ta đến thốn này nấu ăn thuê mới biết được tin nó bị người ta đuổi khỏi nhà dẫn đến chết đói!”
“Sau đó ông liên hệ với Khương đại phu? Chuyện bạn tôi ăn nhầm thịt thối, Khương đại phu đã biết từ trước?”
Đầu bếp gật đầu: “Khương đại phu tâm địa lương thiện, sợ bọn ta gây ra án mạng nên đã cho bọn ta một ít bột phấn, bảo bọn ta cho vào thịt nấu lên, để Lưu ế vợ bị một bài học nhớ đời là đủ. Thực ra loại thi độc này chỉ làm người ăn phải bị thối rữa da thịt chứ không ản hưởng đến tính mạng!”
Thì ra là thế, Lưu ế vợ quá may mắn, hai lần liền hắn đều không ăn phải thịt có độc!
Tôi hỏi: “Lúc tôi đi khám bệnh, Khương đại phu nói tôi ăn phải thịt thối, bảo chúng tôi điều tra nguồn gốc thịt, chắc cũng là mượn tay để kiềm chế hai vợ chồng ông?”
“Đúng vậy, ông ta biết Lưu ế vợ không ăn phải thịt, sợ chúng tôi sẽ ra tay sát hại. Ông ấy vừa giúp lại vừa cản bọn ta!”
Tôi liếc nhìn con đường dẫn xuống chân núi, nói: “Dù sao Lưu ế vợ cũng là đàn ông, tuy hiện giờ hắn sợ mất mật, nhưng e là chó cùng rứt giậu, chúng ta vẫn nên đuổi theo xem xét đi!”
Gã đầu bếp nghe vậy cũng thấy lo, vội gật đầu đồng ý. Ba chúng tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy xuống núi. Trong thôn nuôi chó nhiều, dọc đường tiếng sủa vang khắp nơi, chúng tôi chạy một mạch đến tận cây cầu đá thì thấy người phụ nữ kia đang ngồi trên thành cầu, ngơ ngác nhìn Lưu ế vợ vừa ngã xuống dưới.
Cây cầu không cao lắm, nhưng giờ là ban đêm, bên dưới lại nhiều đá, Lưu ế vợ đang ôm chân thống khổ kêu rên, có vẻ đã nhã gãy chân…
Sáng hôm sau, chuyện Lưu ế vợ ngã gãy chân được truyền đi trong thôn, chân tướng việc này chỉ có tôi, Hoàn Tử Đầu và Khương đại phu biết. Kết cục của Lưu ế vợ là quả báo hắn nên nhận được, chúng tôi quyết định giữ kín bí mật, để người trong thôn có bài học, táng tận lương tâm sẽ nhận lại hậu quả.
Xong xuôi mọi việc, tôi vội đến tìm Khương đại phu để trị bệnh, ông ta thấy chúng tôi đến chắc cũng đoán được phần nào, liền không vòng vo nữa, trực tiếp lấy thuốc giải cho tôi uống.
Gã đầu bếp và vợ phải quay về thành phố, tôi vẫn còn mấy vấn đề muốn hỏi nên trước khi họ đi, tìm đến nhà. Sau khi đã hiểu hết mọi chuyện, tâm tình hai người cũng tốt lên rất nhiều, đầu bếp không còn vẻ mặt dữ tợn nữa, thay vào đó là luôn miệng xin lỗi tôi.
Hoàn Tử Đầu thì vẫn luôn thắc mắc thịt tôi ăn phải là thịt gì, bèn hỏi vợ đầu bếp. Chị ta xin lỗi rồi ngại ngùng nói: “Là thịt mèo.”
Thịt mèo???
Hoàn Tử Đầu cứ nghĩ rằng tôi ăn phải thịt người chết, giờ nghe thấy là thịt mèo thì khá thất vọng. Nhưng đáp án này lại làm tôi hoảng sợ, vội hỏi: “Đại tỷ, thịt mèo chị lấy ở đâu?”
Chị ta trầm ngâm một lát, nói: “Từ mộ của em gái tôi đi về hướng đông không xa, có rất nhiều mèo chết, tôi một lòng báo thù nên làm liên lụy tới cậu, thật sự xin lỗi!”
“Không sao đại tỷ. Số mèo chết kia, là nằm trên mặt đất à?”
Điều tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra, câu trả lời của chị ta khiến tâm tôi chấn động!
“Nhiều mèo chết lắm, đa số nằm trên mặt đất. Nhưng xung quanh có rất nhiều mồ mả, trong mấy mộ bị đào bới, tôi có thấy xương mèo, nhưng cũng không biết có chuyện gì xảy ra.”
Lại là mồ chôn mèo!
Không ngờ ở tận quê của Hoàn Tử Đầu, một nơi xa xôi như vậy cũng có những nấm mồ chôn mèo quái dị này.
Lại nhớ tới lúc tôi với Hoàn Tử Đầu đến nhà Khương đại phu khám bệnh, trên đường có phát hiện bóng người theo dõi, bèn hỏi có phải hai vợ chồng không thì họ đều lắc đầu nói không phải.
Thế lại càng kỳ quái, hay là mình hoa mắt thật?
Chuyện mồ chôn mèo tôi đã kể cho Hoàn Tử Đầu nghe từ trước, hắn cũng rất sợ hãi, vì sao mà từ Đường Oa Tử, Mặc Bàn sơn cho đến cả quê nhà Hoàn Tử Đầu đều xuất hiện mồ chôn mèo? Nó có quy luật gì chăng?
Đạo Điên bảo tôi, dùng mồ mả người mà chôn mèo là đại hung, vẫn luôn nói rằng không biết ai đứng sau tất cả chuyện này. Theo tôi nghĩ, đây là chuyện mà anh ta đang điều tra, có lẽ người đứng sau việc chôn mèo chính là lý do mà Đạo Điên xuống núi, họa lớn!!!
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, hai chúng tôi quyết định lên núi lần nữa. Giờ thì Hoàn Tử Đầu không còn sợ hãi, đi dọc về hướng đông theo mộ bà điên, quả nhiên chúng tôi bắt gặp xác mèo la liệt trên mặt đất.
Nghĩ đến mấy hôm trước mình ăn thịt mèo thối, tôi không khỏi nôn ọe. Thôn nhà Hoàn Tử Đầu, không có mấy nhà nuôi mèo, hơn nữa cứ cho là mèo hoang thì cũng sẽ không lạc lên tận trên núi, đống xác mèo này từ đâu ra?
Đúng như lời vợ đầu bếp nói, xung quanh còn có rất nhiều nấm môt chỉnh tề, vài chỗ bị mưa gió đào bới, lộ ra xương cốt mèo. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàn Tử Đầu hít sâu một hơi, mắng: “Đây con mẹ nó là ai chôn?”
Tôi nghi hoặc nhìn quanh, trong lòng rối loanh, những nấm mồ chôn mèo này xuất hiện ở một loạt những nơi tôi đến, thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng hiện giờ, ốc còn không mang nổi mình ốc, tôi chỉ có thể thầm ghi nhớ, sau này có dịp sẽ báo cho Đạo Điên.
Mấy ngày nay bị thu độc tra tấn ngủ không yên giấc, về đến nhà, tôi nằm vật ra giường mà đánh một giấc thật thoải mái. Giấc ngủ thật sâu, lúc tỉnh dậy đã gần chạng vạng tối, tôi lau nước miếng ở mép, đang định ngả đầu ngủ tiếp thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Đầu bếp và vợ đã về thành phố, chuyện cũng đã ổn, sao vẫn có chuyện ầm ĩ? Tôi khoác tạm cái áo đi ra ngoài xem có việc gì. Trên đường làng một đám người vây thành vòng tròn, đang xôn xao bàn tán gì đó về chuyện bắt ma.
Nghi hoặc, tôi len vào thì thấy, giữa vòng vây của đám người là một đạo sĩ mặc áo bào rộng thùng thình, tay cầm phất trần.
Đạo Điên!!!
Gặp Đạo Điên, tôi chả có chút cao hứng nào, lòng trầm xuống. Sao anh ta lại ở đây? Anh ta điều tra họa lớn mà tới ư?