Phần 147: TRẢ NỢ
Cào quan tài? Người trong quan tài còn sống ư?
Nhưng mặc kệ là thật hay giả, lão Tống kêu lên đã làm ai nấy sợ mất mật, ném hết đồ đạc trong tay, chạy cắm đầu xuống chân núi.
Hoàn Tử Đầu sợ đến mức hai chân nhũn ra, vừa chạy vừa té ngã liên tục.
Bảy người chúng tôi hốt hoảng chạy xuống chân núi thì vừa hay bắt gặp Lưu ế vợ đang đi lên. Ban ngày tìm thì hắn không có nhà, giờ lại đột nhiên xuất hiện, tay cầm bó tiền vàng, hẳn là cũng định lên núi hóa cho bà điên.
Lão Tống nhìn thấy thế thì tức đến phát điên, đạp mạnh vào mông Lưu ế vợ một cú, chỉ mặt hắn mắng: “Ngươi con mẹ nó còn dám lò mặt ra. Xem ngươi đã gây họa cho thôn thế nào kìa!”
Lưu ế vợ bị đạp ngã, ngồi dưới đất nhìn chúng tôi, chậm rãi hỏi: “Mấy người lên núi làm gì?”
Lão Tống hằm hằm đáp: “Làm gì? Còn không phải con mẹ nó chùi đít cho ngươi à?”
Nói đoạn, thấy Lưu ế vợ tay cầm một xấp tiền vàng, lại mắng: “Giờ mới biết sai à? Biết lên núi hóa vàng mã cho người ta? Sao năm xưa đuổi người ta ra ngoài chết đói, không sớm nghĩ đến hậu quả đi?”
Lưu ế vợ không tranh cãi với lão Tống, hắn từ từ đứng dậy, phủi bụi quần áo, nói: “Chuyện đó sao trách tôi được? Bà ta cứ hai ngày lại lên cơn điên, cáo cấu cắn xé, ai mà chịu nổi?”
“Chịu không nổi còn mang người ta về đây làm gì? Ngươi nghĩ cái c* gì trong đầu?”
Lão Tống lại phát hỏa, giơ chân định đạp hắn tiếp, Lưu ế vợ vội né sang một bên, thở dài nói: “Lão ca, tôi cũng bị oan mà, có mấy chuyện không nói rõ, trước đây là tôi bị người ta lừa!”
Lão Tống vẫn chực sút cho hắn một cái, tôi vội ngăn lại, hỏi Lưu ế vợ: “Chẳng phải anh tự mình đuổi bà ấy ra khỏi nhà sao? Có gì oan uổng chứ?”
Lưu ế vợ cúi đầu thở dài, rơi cả bố tiền vàng kẹp ở nách xuống đất, nói: “Hai năm trước tôi vào thành phố làm thuê, có quen biết mấy nhân viên tạp vụ. Họ thấy tôi không có vợ, liền nói, chỉ cần tôi chi tiền, họ sẽ tìm cách mua cho một cô vợ người Việt Nam.” (Có hơi đụng chạm nhưng em quyết định gữu nguyên bản dịch, bởi thực tế thì chuyện con gái Việt mình bị lừa bán sang TQ cũng nhiều).
Lưu ế vợ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ phụ nữ Việt Nam cũng không tồi, nếu mang vợ về nuôi ở thôn cũng không ai biết. Nào ngờ sau khi chi tiền, không phải phụ nữ Việt Nam đã đành, lại còn là người có vấn đề thần kinh, họ nói là nhặt được cô ấy ở biên giới!”
Lưu ế vợ tỏ ra rất oan ức, lão Chu nhân lúc hắn không chú ý, lại đạp cho một cái: “Đừng bịa đặt, biết mình bị lừa sao không báo cảnh sát? Còn mang cô ta về nhà người hơn năm trời, có mà ngươi no xôi chán chè nên đuổi người ta đi thì có!”
Lưu ế vợ phủi chỗ dấu chân bị đá, nói: “Là tôi sau, sau khi đuổi cô ấy thì tôi cũng hối hận đi tìm, nhưng cô ấy chạy vào trong núi, làm sao tìm được?”
Lưu ế vợ nói có vẻ rất thấu tình đạt lý, không biết câu nào thật câu nào giả, tôi hỏi hắn: “Lúc sáng tôi đến nhà tìm, anh đi vắng, sao tối mới trở lại?”
“Khụ… tôi cũng nghe nói cô ấy biến thành ma về tìm tôi tính sổ, sáng nay biết tin thì muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ lại, làm người không thể không có lương tâm, nên quay lại định đốt cho cô ấy ít tiền vàng!”
Thấy Lưu ế vơi thái độ thành khẩn, lão Tống có vẻ mềm lòng, nói: “Ngươi sớm tích chút đức thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay! Đừng lên hóa vàng nữa, bọn ta vừa ở trên mộ phần xuống, bà ấy còn đang cào quan tài đấy!”
Vốn tưởng lời lão Tống nói sẽ làm Lưu ế vợ sợ hãi, ai dè hắn hỏi lại một câu: “Quan tài? Năm đó Khương đại phu chỉ đào cái hố ở triền núi rồi chôn, lấy đâu ra quan tài?”
Tất cả chúng tôi đều bàng hoàng trước âm thanh ban nãy, giờ Lưu ế vợ nói, lão Chu hít sâu một hơi: “Ừ nhỉ, Khương đại phu già như thế, không thể khiêng quan tài lên núi được. Nhưng vị trí là đúng mà, thế cái quan tài ở đâu ra?”
Chúng tôi nhìn lẫn nhau, chẳng ai có thể giải thích được, nhất thời không khí trở nên ngưng đọng, ý niệm sợ hãi lấn chiếm đầu óc.
Một lúc sau, Hoàn Tử Đầu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Được rồi, kệ xác cái quan tài ở đâu ra, bà ta có cào hay không thì cũng không ra được là chuyện tốt. Vàng mã cũng đốt rồi, muốn làm gì thì làm, giải tán!”
Giờ mà cứ đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì, mọi người thấy Hoàn Tử Đầu nói có lý, đặc biệt là vợ lão Tống với lão Chu còn sợ đến phát run, liền từ biệt, ai về nhà nấy. Một lát sau, chân núi chỉ còn lại tôi, Hoàn Tử Đầu và Lưu ế vợ.
Vốn Lưu ế vợ tính lên núi để hóa vàng, nhưng vừa nghe chuyện chúng tôi gặp phải thì lưỡng lự, đứng tại chỗ thở dài thườn thượt. Thấy hắn cứ dong dài không đi, Hoàn Tử Đầu đá cho một cú, mắng: “Đã nói đến như vậy rồi ngươi còn không đi, đứng đây làm con mẹ gì?”
Lưu ế vợ hoảng hốt nói: “Tôi không thể đi, nếu muốn được sống, nhất định đêm nay phải hóa chỗ vàng mã này!”
Lời hắn nói làm tôi thấy hứng thú, hỏi: “Sao nhất định phải hóa? Chẳng phải ban sáng anh muốn chạy trốn rồi ư? Tối lại căng da đầu lên núi hóa vàng, anh còn gì dấu giếm đúng không?”
Vừa nghe tôi nói, Hoàn Tử Đầu lại trừng mắt, định sút cho hắn cái nữa, Lưu ế vợ rối rít xin tha, nói: “Đúng đúng, thực ra tối nay lên núi hóa vàng không phải là chủ ý của tôi!”
Hoàn Tử Đầu nghe vậy, vẫn co chân đạp: “Con mẹ nó ta biết ngay ngươi không phải kẻ có lòng như vậy mà. Nói mau, có chuyện gì?”
Lưu ế vợ chậm rãi nói: “Hôm nay trời còn chưa sáng, Khương đại phu đã tới nhà tôi, ông ấy nói tôi biết về chuyện trong thôn có ma. Còn nói, nếu muốn sống thì đêm nay nhất định phải lên đó hóa vàng mã!”
Khương đại phu!!!
Tôi nghi hoặc hỏi Hoàn Tử Đầu: “Lão Trung y kia còn biết xem tà bệnh ư?”
Hoàn Tử Đầu cũng kinh ngạc lắc lắc: “Không hề, ông ta ngoài việc khám bệnh kê đơn thuốc thì không hề biết về âm dương!”
Lưu ế vợ rụt rè nói: “Khương đại phu bảo rằng, năm xưa chính tay ông ta chôn cất nên có những chuyện chỉ mình ông ta biết. Ông ấy nói nếu không muốn chết thì phải lên núi hóa vàng mã. Tôi không làm theo mà được ư?”
Nghe đến đây, có vẻ tôi đã lờ mờ đoán ra được gì đó, nói: “Vậy lên hóa đi, Khương đại phu nhiều tuổi như vậy, ông ấy biết nhiều cũng là bình thường.”
Nói rồi tôi kéo Hoàn Tử Đầu đi về nhà. Lưu ế vợ nghe tôi nói thì đứng suy nghĩ vài giây, sau đó cắn răng đi lên núi. Chờ bóng hắn khuất trong bóng tôi, tôi ngăn Hoàn Tử Đầu lại, nói nhỏ: “Huynh đệ, tôi được cứu rồi!”
“Được cứu?” Hoàn Tử Đầu cả kinh, hỏi: “Còn chưa tìm được nguồn gốc thịt thối, làm sao lại cứu được, anh nói mau đi!”
Tôi chỉ vào hướng Lưu ế vợ vừa đi khỏi, nói: “Đi, đuổi theo xem hắn hóa vàng thế nào!”
Ban nãy tiếng cào quan tài đã dọa cho Hoàn Tử Đầu khiếp vía, giờ lại nghe tôi nói phải lên núi, chữ sợ đã hiện rõ trên trán hắn luôn, nhưng thấy tôi tự tin, cuối cùng vẫn gật đầu đi theo.
Lưu ế vợ một mình sợ hãi nên đi rất chậm, tôi với Hoàn Tử Đầu đuổi tới nơi thì hắn cũng vừa mới đến chỗ nấm mồ. Nhìn thấy khuôn đá mà chúng tôi xếp, còn có những tàn tro bị tắt dở dang, hắn quỳ sụp xuống đất, hai tay run rẩy bật lửa, vừa ném tiền vàng vào khuôn vừa khẩn cầu: “Bà xã, là tôi không đúng, năm đó đuổi bà ra khỏi nhà là lỗi của tôi. Cầu xin bà tha thứ cho tôi!”
Vừa mới hóa xong hai tệp vàng mã thì tiếng cào quan tài lại nổi lên. Lưu ế vợ nghe thấy sợ hãi ngã bệt xuống đất, cuống cuồng hướng về phía nấm mồ mà dập đầu. Chưa đầy mấy phút, âm thanh cào quan tài biến mất, thay vào đó là tiếng nắp quan tài mở ra.
“Kẹttttt…”
Phần quan tài lộ ra kia có tiếng cọ xát, cái nắp từ từ bật mở. Dưới ánh lửa, Lưu ế vợ nhìn thấy hết, hắn la lên một tiếng định bỏ chạy, nhưng cũng như Hoàn Tử Đầu ban nãy, đôi chân hắn đã mềm nhũn, không đứng dậy nổi.
Sợ hãi cực độ cùng với dục vọng cầu sinh mãnh liệt, hắn điên cuồng bò ra bên ngoài y như một con chó. Hoàn Tử Đầu chứng kiến cảnh đó, sắc mặt trắng bệch, đưa hai tay che mắt, ghé vào người tôi run bần bật.
Vài phút sau, nắp quan tài đã bật ra hoàn toàn, chuyện khiến người ta rợn tóc gáy cuối cùng cũng xảy ra. Trong cỗ quan tài, một người đàn bà bò ra, người mặc áo ca rô màu đỏ, cổ quấn khăn. Bà ta cũng chính là người đã nấu ăn bằng thịt thối mà chúng tôi tìm mãi không ra, người đầu bếp lạ kia.
Dưới ánh lửa vàng mã, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt bà ta, giống như lời vợ lão Tống nói, da dẻ bà ta thô ráp, trên má còn có vết sẹo.
Ma đến!!!
Nhìn cảnh này, Lưu ế vợ đã hoàn toàn choáng váng, miễn cưỡng đứng dậy, vừa chạy vừa ngã liểng xiểng, cắm đầu hướng chân núi mà lao đi. Nhìn hai người một chạy một đuổi, tôi vỗ vai Hoàn Tử Đầu đang sắp khóc đến nơi: “Huynh đệ, ta cũng mau đuổi theo!”
Giờ phút này, Hoàn Tử Đầu đã hoàn toàn không còn phong thái đại ca đâu nữa, đứng cũng không dám đứng. Tôi bực mình mắng: “Không phải ma. Đều con mẹ nó là người hết. Mau đuổi theo, không lát nữa xảy ra chuyện!”
Hoàn Tử Đầu nghe thế thì sửng sốt, run run bỏ hai tay xuống. Tôi cũng chẳng có thời gian mà giải thích kỹ càng cho hắn, túm dậy, chạy xuống chân núi.
Nhưng vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên một người lùn mập, tay cầm dao phay nhảy xổ ra chặn đường. Là gã đầu bếp!!
Hoàn Tử Đầu mơ hồ nhìn gã, hỏi: “Sao ông lại ở đây? Ông con mẹ nó nhảy từ đâu ra?”
Gã đầu bếp không đáp, chỉ lắc đầu nói: “Hai người đừng xen vào chuyện người khác, để vợ ta xử lý tên súc sinh này đi!”
Quả nhiên mình đã đoán đúng. Tôi hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Vợ của ông chắc hẳn có quan hệ huyết thống với người đàn bà điên?”
Thấy tôi nói thẳng vào điểm chính, gã hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Bà ấy là chị gái!”
Hoàn Tử Đầu sửng sốt, mặt ngu đi nhìn tôi rồi lại nhìn đầu bếp, khó tin hỏi: “Chị gái? Người trong quan tài bò ra không phải là ma à?”
Không chờ gã đầu bếp trả lời, tôi nói: “Không phải ma! Ông ta, người phụ nữ nấu ăn, còn vả Khương đại phu nữa, tất cả đều cùng hội cùng thuyền!”