Phần 144: ĐẦU BẾP LẠ
Ông ta vừa nói xong, tôi còn chưa có phản ứng gì thì Hoàn Tử Đầu đã hoảng hốt hỏi: “Thịt thối? Anh ta ăn thịt người chết?”
Khương đại phu lắc đầu: “Thịt gì thì không biết, có điều bệnh của cậu ta nhất định là do ăn thịt thối mà dính!”
Tôi càng kinh ngạc, ở nhà Hoàn Tử Đầu, thức ăn đều là đồ chay, chỉ có ở nhà lão Chu mới ăn thịt. Nhưng sao cha mẹ hắn không bị gì, mà hắn ăn đồ ăn mẹ mình mang về cũng không sao, lại chỉ mình tôi trúng độc?
Tuy nhiên, giờ không phải lúc đi tìm căn nguyên, tôi sốt ruột hỏi: “Bệnh của cháu phải trị thế nào? Có uống thuốc được không?”
Khương đại phu trầm ngầm một lúc mới nói: “Bệnh này rất phức tạp, tốt nhất là phải xác định được xem cậu đã ăn dính thịt gì, thi độc do chim chóc và súc vật không giống nhau.”
Thấy Khương đại phu nói vậy, Hoàn Tử Đầu đứng dậy nói: “Thế thì dễ thôi, tôi sẽ đến nhà lão Chu, vào bếp lục hết số thịt trong đó ra xem là chuyện gì, dám dùng thịt thối để nấu ăn?”
Khương đại phu nói: “Tốt nhất là phải nhanh lên, bệnh này phát tác rất nhanh, trong thời gian này không được ăn cay, càng không được gãi, nếu gãi rách ra, máu chảy đến đâu thì sẽ lây lan đến đấy!”
“Dạ!” Tôi đáp rồi cùng Hoàn Tử Đầu quay ra. Chưa kịp ra cửa thì có một đại tỷ bịt khẩu trang đi vào, tôi nhận ra ngay, đây là người hôm đó ngồi cùng bàn ở nhà lão Chu. Hoàn Tử Đầu cũng quen biết, hai người chào hỏi rồi chị gái trình bày với Khương đại phu. Triệu chứng của chị ấy cũng giống hệt tôi, sốt cao, nổi ban đỏ, vén tay áo lên, từng mảng từng mảng nốt phát ban.
Sau khi nghe tôi nói chị ấy ngồi ăn cùng bàn với mình, Khương đại phu càng chắc chắn là thịt ở bàn đó có vấn đề. Đã tìm được căn nguyên, hai chúng tôi không chậm trễ nữa, vội chạy về nhà lão Chu.
Hôm nay là ngày thứ ba của tang lễ, sáng sớm nay thi thể đã hạ táng, vòng hoa trong sân cũng đã mang đi hết. Cùng là người trong thôn nên Hoàn Tử Đầu chừa chút thể diện cho họ, khách sáo nói mục đích đến đây cho người đàn ông mặc đồ đen. Lão Chu nghe nói chúng tôi ăn phải thịt thối thì hoảng sợ, vội dẫn vào trong bếp, vừa lục tìm vừa nói: “Hôm qua tôi làm tổng cộng bảy mâm, bảy người người bàn cậu này là làm thêm, nhưng thịt này…”
Lão Chu lục một hồi lâu, lộn tung cái bếp mang tất cả thịt trong đó bày lên bàn.
“Hôm qua thịt dùng để nấu đều là thịt này, heo do nhà Bùi gia giết, sao Khương đại phu lại nói là thịt thối?”
Nhìn lão Chu rất thành thật, không giống như người hay nói dối, mặt khác, một người phụ nữ giúp việc bếp núc nghe thấy cũng tỏ vẻ bất bình: “Việc nào ra việc đó, riêng nhân phẩm Chu ca, tôi có thể bảo đảm. Lần này nhà có việc, thịt và đồ ăn đều mua tươi sống, không có khả năng bị lẫn thối đâu, theo tôi thấy thì có nhầm lẫn gì rồi!”
Trình bày cũng trình bày rồi, tìm cũng tìm rồi, đúng là không phát hiện thịt thối. Nhưng Khương đại phu y thuật cao siêu, chắc chắn không nói bừa, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Mấy chúng tôi đang đau đầu nghiên cứu thì chợt người phụ nữ ngẫm nghĩ, rồi hỏi lão Chu: “Phải rồi Chu ca, lúc đó đến giờ ăn, một mình đầu bêp làm không xuể, đồ ăn bàn họ do một người phụ nữ nấu, liệu có phải là thịt do bà ấy mang đến hay không?”
Lão Chu sửng sốt: “Cái gì? Đồ ăn bàn họ không phải do đầu bếp chính làm? Tôi chỉ thuê có một đầu bếp thôi mà, bà ấy là ai?”
Rốt cuộc cũng lòi ra vấn đề, có thêm một đầu bếp!!!
Lão Chu mấy nay bận tối mặt, căn bản không thể nhớ rõ ràng, vội gọi vợ đến. Vợ lão Chu dáng người mập lùn, là một nông dân chân chất, khi nghe hỏi lúc đó ai nấu ăn, bà ta cẩn thận nhớ lại, nói: “Đúng, có một phụ nữ làm đồ ăn, tôi nhìn cũng thấy lạ, còn tưởng đầu bếp ông thuê về?”
Tuy Hoàn Tử Đầu 13 tuổi đã bỏ nhà đi, nhưng những người trong thôn hắn đều quen mặt, hỏi: “Bà ta trông thế nào, thím có nhớ rõ không?”
Vợ lão Chu gật đầu: “Tôi còn giúp bà ấy nhặt rau mà, người này da rất xấu, mặt còn có sẹo!”
“Mặt có sẹo?”
Tất cả đều lặng đi sau khi nghe bà ấy nói, không ai biết bà ấy!!!
Thôn nhà Hoàn Tử Đầu không rộng lắm, tại sao hắn lại nói là đặc biệt an toàn, chính bởi vì xung quanh chẳng có thôn nào khác, tính khép kín cực cao.
Đây là thôn duy nhất trong vùng núi này, thế người đầu bếp kia ở đâu ra? Nhất thời không khí trở nên lạnh băng, ai cũng nghĩ tới nghĩ lui, sợ hãi. Vợ lão Chu nói: “Liệu có phải nhà ai đến viếng, thấy nhà ta không đủ người nên hỗ trợ?”
Lão Chu xua tay: “Thời buổi này đều để ý đến ân tỉnh, nào có chuyện chủ động giúp mà không xưng tên. Có điều, ngoài giải thích như vậy thì không cách nào nói được bà ta từ đâu ra.”
Lão Chu vừa dứt lời, đột nhiên người phụ nữ biến sắc, nói: “Chu ca, anh có nhớ không, mấy năm trước có một người điên chết ở đầu thôn, hình như là một phụ nữ!”
Lời vừa nói ra, lập tức Hoàn Tử Đầu sợ hãi, xua tay nói: “Dừng! Đại tỷ, đừng nói nữa! Chúng ta đang tìm người, đừng đổ trách nhiệm lên người chết như vậy, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra ma quỷ?”
Chị ta bĩu môi: “Tiểu Cường, cậu quanh năm không ở nhà, thì biết cái gì. Lão độc thân trong thôn ta vào thành phố có mang về một người phụ nữ, nhưng tinh thần không được tốt. Một thời gian sau chắc đã chán, hắn liền đuổi chị ta ra khỏi nhà, nghe nói là chết đói bên ngoài.”
“Đại tỷ, chị cũng nói bà ấy là người điên, người điên thì làm sao biết nấu ăn chứ?”
“Sao lại không? Chính vì lúc sinh thời là kẻ điên, nên lúc chết biến thành ma đầu bếp thì sao?”
Đại tỷ này cũng thật lắm mồm, càng nói càng rợn người, lão Chu vội bảo dừng lại: “Được rồi, cô đừng nói bậy nữa, bà điên kia tôi đã nhìn thấy vài lần, trên mặt không có sẹo. Chuyện này đừng có bàn rán ra ngoài, ta đi hỏi đầu bếp xem có phải đó là người ông ta mang tới không đã.”
Nói xong lão Chu nhìn tôi ái ngại: “Cậu à, nhà tôi có lỗi, chuyện này tôi sẽ lo. Cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân làm ra ngô ra khoai, tạm gác tất cả lại, phải tìm cho ra để cậu mau khỏi bệnh!”
Lão Chu đúng là chân chất, mặc dù ăn đồ ăn nhà ông ta nên tôi bị trúng độc, nhưng trách nhiệm của ông ấy không lớn, vậy mà tỏ ra rất thành tâm, tôi không trách ông ta, tìm được người đầu bếp kia là đủ rồi.
Vợ lão Chu nói: “Phải rồi, vị đều bếp kia còn chưa rời thôn. Bên nhà lão Tống, con trai đỗ đại học, ngày mai làm tiệc, cũng thuê ông ấy!”
Hoàn Tử Đầu vội xua tay: “Khỏi chờ đến mai, ta sang luôn nhà Tống gia tìm ông ấy. Theo tôi đoán thì đến tám chín phần, người phụ nữ kia là do ông ta dẫn theo.”
Lão Chu gật đầu: “Được, chuyện này không nên chậm trễ, tôi cũng đi theo cậu, chúng ta đi!”
Dứt lời ông ta dặn dò vợ ở nhà dọn dẹp, rồi cùng tôi và Hoàn Tử Đầu sang nhà Tống gia. Lão Tống lúc này đang chìm đắm trong vui sướng có con đỗ đại học, thấy chúng tôi vào tưởng là sang mừng, cười ha hả mời tất cả ngồi.
Đương nhiên chuyện thịt thối không cần nói cho ông ta nghe, hàn huyên dăm ba câu, lão Chu hỏi: “Lão Tống, ngày mai nhà ông làm tiệc, cũng thuê đầu bếp hôm trước làm cho nhà tôi à?”
Lão Tống gật đầu: “Đúng, vẫn thuê ông ấy!”
“Thế ông ta đang ở đâu?”
Lão Tống lấy làm lạ, câu chuyện chúng tôi hỏi chỉ xoay quanh người đầu bếp, không giống như đến chúc mừng, bèn bắt đầu thay đổi nét mặt.
“Chỉ biết mai 10 bắt đầu khai tiệc, ông ấy ở đâu làm sao tôi quản được?”
Lão Chu thấy vậy bèn lấy ra 200 tệ, đưa cho ông ta: “Lão Tống, cháu nhà đậu đại học, một chút thành ý!”
Lão Tống nhận tiền rồi mới chậm rãi nói: “Thực ra đầu bếp có nói với tôi, ông ta đã mua lại nhà của lão Tề, chờ xong việc ở thành phố sẽ dọn đến ở, chắc là đang ở nhà mới rồi!”
Lão Chu gật đầu, nói thêm mấy câu rồi dẫn chúng tôi đi. Hoang Tử Đầu cũng biết, đó là căn nhà dài ngay đầu thôn, nghe nói cả nhà ông ta muốn vào thành phố sinh sống, thu xếp bán nhà mãi, không ngờ lại là đầu bếp kia mua lại…
Ba chúng tôi bèn thẳng tiến đến nhà lão Tề.
Căn nhà ngói khang trang, sân rộng rãi, khá đẹp, duy có điều là cỏ dại mọc nhiều, không ai xử lý. Toàn bộ các cửa phòng đều khóa, nhưng nhìn qua khe cửa sổ có thể thấy đồ đạc hành lý của người đầu bếp đều ở bên trong, quả nhiên ông ta ở đây.
Không biết lúc nào ông ấy mới về, tôi và Hoàn Tử Đầu ở lại chờ, bảo lão Chu về dọn dẹp nhà tiếp. Hai chúng tôi chờ từ trưa đến tận tối, cả ngày không ăn uống gì mà vẫn chưa thấy ông ta về. Đồ đạc đều ở hết trong phòng, sao không có ai ở?
Mãi đến 12h đêm, Hoàn Tử Đầu mệt quá dựa cả vào tường mà ngủ. Tôi thở dài, liền thu xếp quay về, dù sao thì sáng mai vẫn có thể gặp ông ta tại nhà lão Tống.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Sáng hôm sau, những nốt ban đỏ trên người tôi ngày càng dày đặc, 10h nhà lão Tống bắt đầu khai tiệc, đầu bếp hẳn phải có mặt từ sớm, tôi với Hoàn Tử Đầu chả buồn ăn sáng, liền chạy thẳng tới đó.
Cuối cùng thì tay đầu bếp cũng xuất hiện, ông ta vừa béo vừa lùn, đang bận rộn với chiếc chảo nóng, tôi với Hoàn Tử Đầu chạy tới hỏi: “Sư phụ, xin hỏi thăm ông một câu!”
Ông ta thờ ơ liếc tôi một cái: “Hỏi thăm? Tôi không phải người thôn này, hỏi thăm cái gì, đang bận lắm!”
“Sư phụ, chỉ hỏi một câu thôi. Lần này ngài đến thôn là đi một mình hay có ai đồng hành, có đãn theo một nữ trợ lý nào không?”
Đầu bếp sửng sốt, đáp: “Không!”
“Thật ư? Sư phụ…”
Còn chưa nói hết câu, lão Tống thấy đầu bếp có vẻ không vui, vội chạy tới kéo tôi sang một bên, làu bàu: “Huynh đệ à, hôm nay con tôi đỗ đại học, cậu đừng làm đầu bếp phân tâm, không khai tiệc đúng giờ là xui xẻo lắm đấy!”
Hoàn Tử Đầu lập tức sầm mặt, muốn nổi giận, tôi vội ngăn hắn lại: “Thôi, một buổi sáng cũng chả vội, để ông ta lo việc trước đi!”
Nhà người ta có hỉ sự, chúng tôi nhường một bước cũng là việc nên làm. Có điều đầu bếp này chối không biết là thật hay giả, tôi bảo Hoàn Tử Đầu ở đây theo dõi, còn mình vòng về nhà ông ta.
Ghé vào cửa sổ quan sát, tuy không thấy người phụ nữ kia, nhưng đồ đạc, hành lý đã bị xê dịch, rõ ràng tối qua tôi chờ đến hơn 12h đêm mà không thấy, ông ấy về lúc nào?
Thất vọng, tôi quay lại nhà lão Tống, tiệc rượu đã bắt đầu, Hoàn Tử Đầu đang ngồi uống với một đám huynh đệ, khí thế ngút trời. Tôi không muốn ăn uống, đứng ngây ra ở góc tường, những nốt ban đỏ ngứa ngáy khó chịu.
Qua ba tuần rượu, lại có một nhóm khách tới, lão Tống vội kê thêm cái bàn, dặn vợ bảo đầu bếp nấu thêm đồ ăn. Tình huống này giống hệt với hôm tôi ăn ở nhà lão Chu, tôi vô tình nhìn ngó trong sân, đột nhiên mồ hôi lạnh toát ra.
Xuất hiện rồi!!!
Góc sân, không biết tự lúc nào có thêm một người phụ nữ quấn khăn cổ, quay lưng về phía tôi, đang gắp thịt trong nồi bày lên bàn!!