Phần 141: TIỀN LANG HẬU HỔ
Nhìn lão Lưu giả dạng này mà lòng tôi phát lạnh, bác Lục này lại quen mui à? Giả bộ không để ý đến lão, tôi kéo tiểu Lục tiếp tục đi.
Lão Lưu giả không nhịn được, bước lên mấy bước, gọi tôi: “Lý Diệu, ngươi lại đây!”
Tôi chả thèm quay đầu, khoác vai tiểu Lục bước đi như không nghe thấy gì. Tiểu Lục ngạc nhiên, nhìn lão Lưu giả rồi hỏi tôi: “Kia chẳng phải là Lưu đại sư sao? Ông ấy gọi anh kìa, điếc à?”
“Cậu đừng quan tâm!” Tôi đáp một câu rồi cố tình bước nhanh hơn.
Tiểu Lục khó hiểu, nổi nóng hất tay tôi ra, nghiêm túc nhìn tôi rồi nói: “Anh bị làm sao vậy? Lúc trước chính tay Lưu đại sư đã phá chiếc đồng hồ quái quỷ ở công ty, thường ngày cũng chịu đi với anh khắp chốn, giờ lại không thèm quan tâm? Đồ vô ơn!”
Tôi chỉ biết nhìn cái tên tiểu Lục đầu gỗ này mà thở dài, trong lúc đó thì lão Lưu giả đã đi tới đây. Ông ta không nói không rằng, giơ cái gậy cũ lên, phang vào mông tôi một cái. Cú đánh rất đau, tôi kêu lên, suýt thì không kìm được mà đánh trả. Thấy tôi thái độ, lão Lưu giả lại giơ gậy lên định đánh tiếp, tôi vội giơ tay cản lại, nói: “Được rồi lão Lưu, sao ông lại đến nữa? Có chuyện gì?”
Nếu lão đã tìm đến đấy, mình có muốn chạy cũng chả chạy được, lần trước đã lừa lấy sách, lần này không biết lại diễn trò gì đây. Lão Lưu giả nói: “Lại đến? Ý ngươi là phiền ta đến tìm nhiều lần?”
Tiểu Lục thấy không khí căng thẳng, bèn đứng giữa giảng hòa: “Lưu đại sư, Lý Diệu ngốc này mấy hôm trước lại đi lang thang một chuyến, quay về thì IQ liền giảm xuống, ông đừng chấp anh ta làm gì!”
Bấy giờ lão Lưu mới buông cây gậy xuống, nhìn tôi, hỏi: “Mấy hôm nay ngươi đi ra ngoài cùng với Đạo Điên thật à? Lần này ta tới đây là vì hắn đây!”
Chuẩn chuẩn! Lần trước đã một lần nói là Đạo Điên không đáng tin, lần này vẫn viện lý do đó? Tôi cười khổ một tiếng, bảo tiểu Lục ra quán cơm trước chờ mình. Tiểu Lục thấy hai bên đã có vẻ hòa hoãn, dặn dò tôi mấy câu rồi đi.
Tôi nói: “Lão Lưu, mấy hôm trước ông vừa đến đây rồi, giờ lại đến, lấy sách à? Lần trước vì sao ông lại đột nhiên biến mất?”
Lão Lưu sửng sốt: “Lần trước ta đến lấy sách đã cách đây mấy tháng, sao lại là hôm trước?”
Tôi nghe vậy thì phì cười, lão Lưu giả còn cố tình chối, cứ như tôi đây vừa ra cửa đã quên hết vậy. Cúi đầu nhìn cây gậy cũ trong tay ông ta, tôi giật vù lấy, ném ra chỗ khác: “Lão Lưu, cái gậy cũ quá rồi ông còn giữ làm gì, để mai tôi mua cho ông cây mới!”
Lão Lưu bị hành động của tôi làm ngây người, khựng lại mấy giây sau đó liền đạp cho tôi một cái: “Láo toét!”
Trước giờ chưa từng thấy lão Lưu nổi giận, đột nhiên ông ta khùng lên như vậy, tôi cũng hơi sợ hãi. Lần trước lão Lưu giả tùy tiện vứt cây gậy sang một bên, hiển nhiên không hề biết tầm quan trọng của nó đối với lão. Nhưng lần này, sao lão lại nổi nóng như vậy? Lão Lưu này là thật ư?
Lão Lưu đi tới nhặt cây gậy lên, lạnh giọng nói: “Hôm nay ngươi bị thần kinh rồi, khi nào khỏi bệnh thì đến nhà tìm ta!”
Nói xong liền chống gậy tức giận bước đi. Tôi vội đuổi theo túm tay lão lại, hỏi nhỏ: “Lão Lưu, ông trả lời tôi một câu, tôi có nốt ruồi bên mông nào?”
Lão Lưu nghe vậy lại giơ gậy định đánh tôi, nhưng rồi từ từ buông xuống, bực mình đáp: “Mông phải!”
Đúng là lão Lưu rồi!!!
Cái nốt ruồi ở mông này, ngoài cha mẹ thì chỉ có Từ bán tiên biết, lần đó đi gặp Từ bán tiên, lão Lưu cũng chứng kiến. Đây chính là phòng tuyến cuối cùng của tôi, ông già trước mặt là lão Lưu thật!
Tôi vội ôm lấy bả vai lão Lưu, liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi lão Lưu, tôi cho rằng ông là bác Lục đóng giả!”
Lão Lưu quay người, nghi hoặc hỏi: “Cái gì mà bác Lục đóng giả, lão tới đây à?”
“Tới, mấy hôm trước ông ta giả thành hình dạng của ông, nói là đến lấy sách, nếu không phải Đạo Điên kịp thời có mặt, tôi đã đưa cuốn sách đó cho ông ta rồi!”
Lão Lưu gật gật đầu, có vẻ đã hết giận: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu với Đạo Điên? Đã có gì tiến triển chưa?”
Bao nhiêu vất vả gần đây đang lo không có ai tâm sự, tôi vội kể tường tận chuyện đi tìm mộ cho lão Lưu nghe, kể cả chuyện lãnh đạo phái người xuống dằn mặt mình, cũng cường điệu hóa một chút chuyện bác Lục giết hai ông cháu họ Tôn.
Lão Lưu nghe xong tất cả, chưa vội đưa ra ý kiến mà trầm mặt suy tư đi lại vài bước rồi mới lên tiếng: “Gần đây ta nhận được tin, Đạo Điên xuống núi không phải để tìm bác Lục!”
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tôi nói: “Vấn đề này tôi đã hỏi anh ta rồi, anh ta cũng thừa nhận. Nhưng anh ta không hạ sơn vì bác Lục vậy thì là vì ai?”
Lão Lưu lắc đầu: “Lần trước ngươi nói Đạo Điên tới, ta đã thấy không thích hợp. Bác Lục từ người tốt hóa thành ma, đương nhiên là khó đối phó, nhưng từng đó chưa đủ để Đạo Điên phải xuống núi lo chuyện. Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quặc, hỏi thăm nhiều bạn bè, mãi mới nghe được một chút phong thanh.”
Tôi thắc mắc: “Họ nói thế nào? Rốt cuộc anh ta tới làm gì?”
Lão Lưu cau chặt hàng lông mày, thấp giọng nói: “Có đại họa!”
“Đại họa? Đại họa gì?”
Lão Lưu lại lắc đầu: “Không biết, thông tin này ta cũng chỉ nghe bạn bè trong giới nói lại, chỉ biết rằng lúc đó Đạo Điên đi gấp lắm!”
Tôi thơt dài, hỏi tiếp: “Lão Lưu, liệu nó không liên quan mẹ gì đến tôi chứ?”
Sắc mặt lão Lưu khá khó coi, chậm rãi nói: “Đạo Điên xuống núi, người đầu tiên hắn tìm là ngươi, theo ngươi thì có liên quan không?”
Đầu tôi ong lên một tiếng. Không phải xuống bắt bác Lục mà lại có liên quan đến mình? Mình chọc nhầm phần mộ tổ tiên nhà ai à, làm gì đến mức xui xẻo như vậy?
Ngẫm lại thì thấy không đúng, tôi hỏi tiếp: “Nhưng anh ta nói với tôi là được lãnh đạo bỏ tiền thuê xuống bắt bác Lục, chuyện này là sao?”
“Không biết được, có điều hắn nói như vậy thì theo ta đoán, nó cũng liên quan ít nhiều đến bác Lục.”
Có liên quan tới bác Lục, tức là có liên quan tới vụ tai nạn xe, vụ tai nạn 10 năm trước phức tạp đến như vậy ư? Tôi cố trấn tĩnh lại, hỏi: “Lão Lưu, thế tại sao bác Lục lại giả dạng ông để đến lấy sách? Cuốn sách cũ đó rốt cuộc có tác dụng gì?”
“Cuốn sách đó là tà vật, đối vố ngươi thì không có tác dụng. Trước đây ta muốn lấy nó là vì sợ nó làm ảnh hưởng đến vận khí của ngươi, có điều một thời gian mà ngươi vẫn bình an vô sự nên ta không nhắc đến nữa. Cuốn sách đâu rồi?”
“Đạo Điên giữ rồi, anh ta bảo cuốn sách đã bị lộ, nên bảo quản giúp tôi!”
Lão Lưu nghe thế thì yên tâm gật đầu: “Thôi được, hắn bảo quản sách giúp, là chuyện tốt!”
Nói xong, lão Lưu liền im lặng, cau mày suy nghĩ gì đó.
“Lão Lưu, tối nay ông đến là để nói chuyện về Đạo Điên ư?”
“Đúng! Cái thằng ngốc nhà ngươi dễ bị lừa gạt, ta không yên tâm nên đến để nói thân phận Đạo Điên cho ngươi, cũng là để nhắc nhở ngươi. Nếu mục đích từ đầu của hắn đã không phải xuống để bắt bác Lục, thì đừng có đi theo. Đại họa là gì ta không biết, nhưng thứ khiến Đạo Điên coi trọng thì không tầm thường, bản thân ngươi đã đủ phiền toái rồi, không cần rước thêm nữa!”
Lời của lão làm tôi ấm lòng, liên tục gật đầu. Khoảng thời gian đi tìm mộ cùng Đạo Điên tôi vẫn luôn mơ hồ, trước giờ anh ta đều nơi chuyện kiểu úp mở. Tay đạo sĩ này, bề ngoài thì có vẻ điên khùng, nhung bên trong lại vô cùng tỉnh táo. Cũng may anh ta là người tốt, chứ nếu không thì hỏng!
Nói xong xuôi, lão Lưu thu xếp quay về. 6h chiều đã hết xe bus đến Hoài Viễn, tôi hỏi đã muộn thế này rồi, ông đến đây bằng cách nào? Lão Lưu cứ lấp lửng không chịu nói, gặng hỏi mãi mới chịu mở miệng là đi bộ tới.
Ngồi xe bus cũng phải mất cả tiếng đồng hồ, vậy mà lão lại đi bộ tới đây! Tôi rơm rớm nước mắt, vội đỡ lão ra ven đường bắt taxi chở lão về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình, sau khi từ chối thư bổ nhiệm của lãnh đạo, phía bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì mới, Đạo Điên thì từ hôm đó không thấy mặt đâu nữa. Nhưng mấy ngày nay tôi cũng không được ngồi yên, còn vô số vấn đề cần giải quyết, làm sao thả lỏng được.
Cuối cùng thì ngày phá vỡ yên bình đã tới, chính là buổi sáng mà Hoàn Tử Đầu gọi điện thoại. Tối qua vừa nhậu với tiểu Lục suốt đêm, giọng tôi khàn đặc, chưa kịp alo thì đã nghe Hoàn Tử Đầu căng thẳng la: “Huynh đệ, việc lớn không xong rồi!”
Hắn vẫn đang giúo tôi dùng quan hệ để điều tra manh mối về lão Vũ, nghe hắn nói vậy, tôi lập tức đoán được là có liên quan, vội ngồi bật dậy: “Việc lớn không xong là thế nào?”
“Tôi đang ngồi xe đến công ty anh, mấy phút nữa là tới, anh mau thu xếp đồ đạc, hai ta chạy trước đã. Đừng hỏi nhiều, tranh thủ thời gian đi, tôi sẽ nói chuyện với anh trên xe!”
Tuy thường ngày Hoàn Tử Đầu là kẻ phổi bò, nhưng trong những tình huống cấp bách, chưa bao giờ hắn là kẻ qua loa, tôi liền tắt máy, bắt đầu thu dọn hành lý. Tiểu Lục cũng bị đánh thức bởi tiếng điện thoại, trông thấy tôi đang cuống quýt thì mắt nhắm mắt mở hỏi han. Tôi bảo phải ra ngoài với Hoàn Tử Đầu một chuyến, tiểu Lục đột nhiên lại bực mình xua tay: “Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tôi cứ luôn thắc mắc, tại sao anh công tác với tôi lâu như vậy mà không khá lên được, lại bắt chước Hoàn Tử Đầu làm xã hội đen, định đi phóng hỏa giết người à?”
Tôi đang vội thu xếp hành lý, chỉ nói một câu ‘không sao đâu’ rồi tiếp tục công việc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tôi dặn dò tiểu Lục trước khi đi: “Tiểu Lục, lần này tôi ra ngoài, trừ lão Lưu ra thì bất kể ai tới tìm tôi cậu cũng đừng nói tôi đi với ai nhé!”
Thấy tôi nghiêm túc, tiểu Lục bất đắc dĩ gật đầu. Tuy cậu ta đầu óc đơn giản, nhưng con người rất tốt, mồm miệng cũng kién đáo, chỉ cần cậu ta hứa cái gì thì nhất định sẽ tận lực làm, tôi cung yên tâm phần nào.
Vừa xách hành lý lên thì đúng lúc Hoàn Tử Đầu gọi điện, tôi ra cổng công ty, đến chỗ cua thì gặp một chiếc Audi, Hoàn Tử Đầu đeo kính đen, gấp gáp đón tôi lên xe.
Còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, Hoàn Tử Đầu đã đạp mạnh chân ga, xe rồ lên làm tôi suýt ngã, ôm đầu hỏi: “Anh nghe được tin gì mà gấp gáp như vậy?”
Hoàn Tử Đầu nuốt nước bọt, đáp: “Vừa rồi chị dâu gọi cho tôi, nói bên kia định hôm nay sẽ ra tay, xuống trạm giao thông công cộng bọn anh để bắt người, có khi giờ này họ đến nơi rồi cũng nên.”
Xuống công ty tôi bắt người, khỏi cần nghĩ, nhất định đó chính là tôi. Bọn họ đã không thể ngồi yên được nữa ư? Hoàn Tử Đầu cho xe chạy về hướng cao tốc, nói: “Biết tại sao lại cho bắt anh không? Chị dâu nói họ nghe được phong thanh gì đó, đoán chừng là lão Vũ có vấn đề rồi!”
Tôi cả kinh, đúng đây là thứ tôi sợ nhất, lão Vũ đã không chịu được tra tấn mà khai ra mình ư? Định thần một chút, tôi chụp vai Hoàn Tử Đầu, nói: “Hoàn Tử Đầu, chuyện đã đến nước này, anh nhất định không được liên lụy vào, anh cho tôi mượn cái xe này là được, tự tôi chạy. Anh đừng tham gia vào chuyện của tôi nữa, mau về đi!”
Hoàn Tử Đầu cười khổ: “Huynh đệ, đã không còn kịp nữa rồi. Từ lúc hai chúng ta cùng nhau đi tìm cái xe tang, việc làm ăn của tôi cứ bị cản trở. Nào là bên công thương, bên thuế, các ban ngành cứ xuống tìm tôi hàng ngày, hôm nay nếu anh trốn mà tôi ở lại, kết cục sẽ giống lão Vũ kia thôi.”
Tôi thở dài, đúng là Hoàn Tử Đầu đã bị mình làm liên lụy, hiện giờ mà nói, cũng chỉ có cách cùng nhau bỏ trốn. Sợ có người chặn đường, Hoàn Tử Đầu cố ý cho xe chạy xuyên qua ngõ ngách, đến khu công nghiệp, chợt rầm một tiếng, không biết thứ gì va vào đầu xe. Hoàn Tử Đầu phanh gấp, suýt nữa thì xe lao xuống cống, tốc độ vừa rồi quá nhanh, không biết đã đâm phải cái gì, hai chúng tôi nhìn nhau, vội xuống xe kiểm tra.
Cũng may là không phải người, đoa là một con chó đi lạc, bị xe cán phải. Tôi quỳ xuống đất túm nó ra ném xuống cống, chợt phát hiện có mấy chiếc minibus đang đuổi tới, hoảng sợ vội la lên: “Đuổi tới nơi rồi, Hoàn Tử Đầu, chạy mau!”
Nhưng lại thấy Hoàn Tử Đầu bỏ kính xuống, đứng ở đầu xe nhìn chằm chằm mặt đất mà ngây ngốc. Tôi tò mò vòng ra thì thấy, bãi máu con chó bị đâm chảy ra, một dòng chữ ma mị đỏ lòm: “Không được đi, đi tất chết!”
Nhìn dòng chữ bằng máu, tôi toát mồ hôi lạnh, là bác Lục ngăn cản mình ư? Đi không được, ở lại cũng không xong, tôi phải làm gì bây giờ?