Phần 140: CUỘC NÓI CHUYỆN ĐỊNH MỆNH
Đạo điên lắc đầu? Tay đạo sĩ này không xuống núi để bắt bác Lục? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin, hỏi lại: “Đạo trưởng, không phải anh đến bắt bác Lục? Anh từng nói, lãnh đạo cấp trên bỏ tiền thuê anh tới bắt con ma trên chuyến xe này cơ mà?”
Đạo Điên lim dim mắt, nói: “Không sai, đúng là lãnh đạo bỏ tiền thuê tôi về bắt ma. Tuy nhiên lần này đến phố mứt, tôi đã điều tra rõ sự việc, cái gọi là bác Lục kia, khỏi cần bắt!”
Không bắt???
Tôi xoay hẳn người lại, cao giọng nói: “Anh nói không bắt là liền không bắt? Anh lôi tôi lên núi xuống đèo, lăn lộn vất vả bấy lâu, lại còn nấm mồ biết chạy, tất cả là trò đùa à?”
Đạo Điên cười: “Không đùa cậu đâu, dưới nấm mồ có con rùa thật, chính mắt cậu nhìn thấy mà. Tôi không bắt bác Lục là bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Chuyện quan trọng hơn cái quái gì. Tôi thấy ngay từ đầu tiếp cận tôi là anh đã không tính bắt bác Lục rồi!”
Từ lâu tôi vẫn luôn cho rằng, Đạo Điên đến đây mục đích là để bắt bác Lục, vì vậy mới đi theo để xem rốt cuộc bản lĩnh anh ta tới đâu. Nếu thật sự có bản lĩnh bắt được bác Lục thì chỉ cần anh ta bắt, tôi sẽ nhân thời điểm mấu chốt mà bảo anh ấy thủ hạ lưu tình, bởi mình còn phải dựa vào bác Lục để khống chế lãnh đạo kia.
Nhưng giờ Đạo Điên nói không phải bắt bác Lục, ông ta sẽ tự do làm những chuyện như trước đây, chẳng phải bao toan tính của tôi sẽ đổ sông đổ bể ư?
Thấy tôi có vẻ thất vọng, Đạo Điên an ủi: “Cậu cũng không cần lo, chuyện bác Lục cậu nói tôi hiểu, ông ta không phải kẻ gây họa, cho nên tha được thì tha. Tôi phải khống chế kẻ gây tai họa trước đã!”
Vừa định tiếp tục mở miệng hỏi thì chợt có tiếng gõ cửa xe vang lên. Một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đỗ bên cạnh, cảnh sát giao thông đến bên cửa sổ lái, hỏi: “Sao thế bác tài, nửa đêm còn dừng xe ở đây, bị hỏng à?”
Đang bực mình, tôi thiếu kiên nhẫn đáp trả: “Thế anh thì sao, nửa đêm còn chưa tan việc à?”
Bị tôi hỏi ngược, tay cảnh sát sửng sốt, sau đó thái độ nghiêm khắc lên: “Anh còn quản cả chuyện tôi tan việc hay chưa? Tới đây tới đây, xuống dưới nói chuyện!”
Đạo Điên thấy tôi gặp chuyện, vung phất trần đứng dậy cười nói: “Cậu lo chuyện của mình đi. Đêm nay đến gặp cậu là định báo cho cậu một tiếng, nếu bên trên cho người xuống hỏi, phiền cậu nói là tôi đã bắt được con ma trên xe nhé!”
Dứt lời anh ta không đợi tôi có phản ứng, đã cười hì hì xuống xe. Chuyện quái gì thế này, sao mình cứ có cảm giác bị chơi xỏ?
Đang tức sôi máu thì tay cảnh sát lại gõ cửa xe: “Làm gì thế, bảo anh xuống xe cơ mà?”
Tôi bực mình đáp: “Xe vừa chết máy, tôi đang thử khởi động!”
Nói rồi tôi đề máy, đạp chân ga bỏ chạy. Cuộc gặp gỡ với Đạo Điên đêm nay làm tôi rất lo, đạo sĩ điên này mới đến mấy ngày đã làm tôi khổ sở, kết quả đầu voi đuôi chuột, nói một câu là xong việc? Mà chuyện anh ta nói vừa nãy, làm tôi không thể nào hiểu nổi, bác Lục không phải kẻ gây họa? Tính cả hai ông cháu nhà họ Tôn thì ông ta đã giết 4 người tất cả đấy!
Càng nghĩ ngợi càng đau đầu, chẳng muốn tự hỏi nữa, cứ coi như tối nay chưa gặp Đạo Điên đi, thanh thản quay về ngủ một giấc đã…
Đạo Điên cũng đoán thật chính xác, chỉ mấy ngày sau, bên trên phái người xuống thật. Vừa ngủ dậy, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, tiểu Lục đã gọi điện cho tôi xuống văn phòng, nói là có người trên tập đoàn xuống tìm.
Tôi chả có chút cảm tình với đám lãnh đạo, quan lớn đến đâu cũng chả quan tâm, mặc kệ hắn đợi đi, tôi cứ thong thả đánh răng rửa mặt, mãi mới xuống. Người đến tìm tôi là một trung niên ngoài 30, xách theo cái cặ da, mặc vest, đi giày đen, nhìn là biết nhân viên công vụ.
Thấy tôi, người đàn ông chủ động chìa tay ra bắt, nói có việc muốn tìm, rồi quay đầu liếc tiểu Lục. Tiểu Lục đang lo việc bình xét tháng sau, hoàn toàn không ý thức được mình đang là kỳ đà cản mũi, thấy người kia nhìn mình thì cũng gật đầu cười.
Tôi bất đắc dĩ ái ngại kéo anh ta ra ngoài, đến bãi đất trống đằng sau văn phòng. Rốt cuộc anh ta cũng mở miệng: “Chẳng phải cậu là đội trưởng sao? Người trong văn phòng kia là ai?”
Chắc anh ta thấy tôi đường đường là đội trưởng, mà nói chuyện còn phải dẫn ra bãi đất trống nên khó hiểu. Tôi đương nhiên chả để bụng chuyện này, vào thẳng vấn đề: “Anh là người trên tập đoàn xuống? Tìm tôi có chuyện gì?”
Người trung niên cúi đầu cười: “Là chuyện tốt!”
Nói rồi mở cặp công văn, rút một tờ giấy đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, đó là một tờ bổ nhiệm công tác. Anh ta thấy tôi kinh ngạc, thấp giọng nói: “Vị trí chủ nhiệm văn phòng tập đoàn vẫn luôn trống, chờ anh báo danh đấy!”
Tôi cười lạnh một tiếng, trả tờ giấy bổ nhiệm cho anh ta: “Tôi báo cái quái gì, anh không thấy đến chức đội trưởng tôi còn chả làm nổi à?”
Người trung niên nghe thế thì lại cười: “Chức lãnh đạo không phải ai cũng làm được. Có nhiều khi, không phải cứ có năng lực là có thể đảm đương. Năng lực trong công việc, không phải quan trọng nhất.”
Vốn đã biết hắn đến đây chả với ý đồ tốt đẹp gì, thấy hắn nói kiểu ẩn ý, tôi hỏi: “Làm lãnh đạo mà năng lực công việc lại không quan trọng? Thế theo anh cái gì mới quan trọng, tôi có tư cách gì để lên làm lãnh đạo?”
Hắn ngẩng đầu lên trời, chậm rãi nói: “Thức thời mới là quan trọng. Cậu là ngươi thông minh, chắc hiểu ý tôi chứ?”
Nghe hắn nói, tôi phì cười, xua tay: “Nói này anh trai, anh đừng có đốt lửa dưới mông tôi, tôi mà thông minh? Mấy hôm trước còn vừa bị lão già chơi một vố đấy.” Nói đoạn, tôi thở dài: “Anh đừng có vòng vo với tôi nữa, có gì nói thẳng đi!”
Chắc hắn không nghĩ tôi sẽ bốp chát thẳng như vậy, sửng sốt hồi lâu rồi nhìn tờ bổ nhiệm trong tay, nói: “Được, nếu cậu đã muốn nói thẳng, tôi sẽ nói. Có phải tập hồ sơ giờ đang ở trong tay cậu không?”
Biết chắc hắn tới sẽ không ngoài mấy việc này, tôi đã sớm có chuẩn bị trước, chẳng hề kinh ngạc trước câu hỏi, đáp: “Anh không thấy sao? Hồ sơ tất cả đều nằm trong tủ ở văn phòng đấy!”
Hắn cười lạnh: “Cậu đừng diễn trò trước mặt tôi, cậu biết ý tôi muốn nói hồ sơ gì mà. Tôi đã đến để tìm cậu, tức là đã nắm chắc nó trong tay cậu, nên muốn thương lượng, hai chúng ta cứ nói chuyện cho rõ!”
Tôi cười khẩy, rút điếu thuốc, châm, hút một hơi thật sâu, đầu óc linh hoạt suy nghĩ.
“Anh nói tiếp đi!”
Gã trung niên chắc đang cố gắng đọc ý nghĩ tôi qua biểu hiện nét mặt, cứ nhìn tôi chằm chằm mãi mới mở miệng: “Huynh đệ, hai chúng ta tuổi tác cũng tương đương nhau, đều trung niên rồi. Ta phải biết cái gì nên làm và cái gì không, nếu làm đúng, chủ nhiệm văn phòng tập đoàn mỗi tháng lãnh mấy chục vạn tiền lương. Nhưng nếu làm sai…”
Hắn nói đến đó rồi bỏ lửng, tôi cười lạnh: “Làm sai thì sao?”
“Làm sai thì đừng có nói đến việc làm chủ nhiệm, đội trưởng, hay thậm chí là tài xế, mà cậu có khả năng sẽ làm một người tàn tật đấy!”
Quá thừa tàn nhẫn!
Lời của hắn, nói cho dễ hiểu tức là, nếu thông đồng với quan lớn làm bậy, sẽ thăng quan phát tài, còn nếu phản nghịch, chỉ có chết!
Tôi rít thêm hơi thuốc cúi đầu không nói gì. Gã trung niên thấy vậy, nghĩ rằng tôi đang sợ, bước tới mở lời: “Trong hiện thực cuộc sống này, ai chả có một vãi diễn của chính mình. Anh đừng tin vào mấy nhân vật nhỏ bé trong phim truyền hình có thể chiến thắng ông trùm. Anh có biết đã bao nhiêu người định làm theo phim, phản nghịch thất bại, có kết quả thế nào không? Đó đều là những kết quả mà chả bộ phim nào chiếu cả, tất cả đều chết rất thảm!”
Tôi thật sự không nghe nổi nữa, ném mẩu thuóc xuống đất, lấy chân dập đi. Gã thì cho rằng mình đã chiếm hết thượng phong, đắc ý vỗ vai tôi, nói: “Giờ vẫn còn đang có thể thương lượng, nghe tôi, đừng bước đến đường cùng!”
Dứt lời, hắn lại đưa tờ quyết định bổ nhiệm cho tôi. Tôi nhận lấy, hắn đang đắc thắng thì tôi vo nó thành cục, nhìn thẳng vào mắt, nói: “Anh bạn, tôi chả biết gì về luận điểm chính nghĩa tà ác của anh cả. Tôi cũng chả hỏi anh có tin luật nhân quả hay không, tôi chỉ là một người thô lỗ, chỉ biết ví dụ đơn giản thế này. Ví dụ anh là một con gà mái già, anh mất cả cuộc đời để đẻ trứng cho người nuôi, đột nhiên đến một ngày nào đó anh không đẻ được nữa thì chủ nhân vẫn làm thịt anh thôi, bởi nếu để anh sống thì vẫn phải tốn cám gạo nuôi anh, không còn giá trị lợi dụng nữa. Anh đã thấy con gà mái già nào cả đời đẻ trứng mà được hạnh phúc chết già chưa?”
Nói xong, tôi ném cục giấy cho gã, bỏ đi trước vẻ mặt đang ngu đi. Xoay người vài bước, tôi quay đầu nói: “À phải, anh thay tôi gửi lời cảm ơn lão đại đã gửi đến một đạo sĩ bắt ma. Nhưng nhớ báo cáo lại một tiếng, tay đạo sĩ chả có tác dụng gì, con ma trên xe của tôi vẫn đang tung tăng nhảy nhót!”
Đạo Điên bảo tôi nói rằng đã bắt được bác Lục, mục đích là không muốn đám quan chức này làm phiền, tay đạo sĩ điên khùng này chơi tôi lâu như vậy, coi như đây là dịp báo thù. Mặt khác, lời tôi nói là một mũi tên bắn hai con nhạn, cảnh báo con ma vẫn còn sống, lãnh đạo đừng có nghĩ đến chuyện xử thằng tài xế này!
Lãnh đạo thành phố cho người đến nói chuyện, việc này nằm trong dự đoán của tôi, lần trước thăng tôi lên làm đội trưởng, vừa để nịnh, vừa để cảnh cáo. Thời gian vừa qua, thấy tôi vẫn không chịu an phận, quả nhiên liền cho người xuống để dằn mặt.
Bọn họ không ngồi yên được nữa, trong cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi mơ hồ cảm nhận được, hình như chúng chưa biết đích xác, liệu tập hồ sơ có ở trong tay tôi hay không.
Nhưng đồng thời thì tôi cũng xác định được, hiện tập hồ sơ vẫn đang an toàn, lão đại gia tạm thời còn chưa bán đứng chúng tôi. Mặt khác lão Vũ cũng đang kiên trì, không bán đứng chính bản thân, không bán đứng tôi, nhất định anh ấy còn sống!
Cuộc nói chuyện với tay sứ giả của lãnh đạo hôm nay, là một ván cờ. Nếu thừa nhận tập hồ sơ ở trong tay mình, tiếp theo đám quan chức sẽ hành động bất chấp. Còn nếu nói mình không có tập hồ sơ, rất có khả năng vì tôi biết quá nhiều mà chúng sẽ giết người diệt khẩu!
Cho nên, nhất định phải để chúng tiếp tục ở cái trạng thái không xác định, đây mới là biện pháp tốt nhất trong lúc này. Tự nhiên cảm thấy hài lòng vì sự cơ trí vừa rồi của mình, cơn sóng này, một tay tôi đã làm nó lắng xuống!
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, luôn có người nói tôi ngu ngốc, lần này, rốt cuộc tôi đã khôn hơn rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Cả ngày đắm chìm trong sự vui sướng tự mình tạo nên, thời gian thoải mái trôi quá khá nhanh. Khoảng 8,9h tối, tôi với tiểu Lục ra ngoài đi ăn, vừa ra đến cổng, chợt trông thấy một ông già đáng đứng ở gốc cây bên vườn đối diện. Lão lưng còng, tay chống cây gậy cũ nát, là lão Lưu!
Lão Lưu chưa từng đến tìm tôi vào ban đêm, lần trước nếu không có Đạo Điên xuất hiện thì tôi đã bị lừa. Giờ gặp lại, lòng tôi chợt lạnh xuống, trong đầu nghĩ, nhất định là giả.
Ông ta lại tới!