Phần 137: KẺ TRỘM CỔNG
Hoàn Tử Đầu nghe tôi nói thì sửng sốt, kéo quần nhìn ra hướng cổng lớn, tức khắc quát lên: “Con mẹ nó, đúng là không thấy cổng. Cổng đâu rồi?”
Cổng lớn làm bằng sắt, dưới quê tôi cũng hay có vụ đồng nát thừa lúc người dân ngủ say, ăn trộm cổng. Cổng nhà Xuân Sinh làm khá đơn giản theo kiểu móc bản lề vào trụ xi măng, nhất định là bị trộm.
Nhìn cái sân mất đi cánh cổng trống huơ trông hoác, Hoàn Tử Đầu cau mày đi tới chỗ trụ xi măng kiểm tra. Tôi cũng bước tới nhìn, nghi hoặc hỏi: “Giờ là thời đại nào rồi, người trong thôn cũng khấm khá, ai lại đi trộm cổng chứ, chắc hẳn là người bên ngoài tới!”
Hoàn Tử Đầu chống nạnh đứng nhìn hai trụ xi măng chằm chằm, tức khí chửi ầm lên: “Thật con mẹ nó tức quá, tôi đây thân là đại ca, ngủ một đêm nhà đàn em, chả có tác dụng bảo vệ gì, lại còn mất cánh cổng. Mà thằng trộm này cũng cao tay thật, hai chúng ta ngủ trong nhà mà chả có chút động tĩnh nào!”
Tôi thở dài: “Mấy ngày nay leo núi nhiều cũng mệt, tôi ngủ hơi sâu. Còn anh thì khỏi nói đi, đừng nói là gỡ mất cổng, có khiêng anh ra ngoài anh cũng chả biết ấy!”
“Được rồi, chuyện này tôi phải lo, lát nữa sẽ đền cho hắn 1000 tệ vậy!”
Nói xong Hoàn Tử Đầu hậm hực xoay người đi vào nhà. Trời sáng, Xuân Sinh mang đồ ăn sang cho chúng tôi, cũng phát hiện ra cánh cổng bị mất, nhưng vì nể mặt Hoàn Tử Đầu, vẫn cười ha hả nói không vấn đề.
Tôi đã hứa với Đạo Điên là sẽ giám sát Trương thẩm, ăn sáng xong liền thu xếp mua ít quà cáp đến nhà Trương thẩm chơi. Xuân Sinh tuy trong lòng không muốn, nhưng không dám nói, sau khi mua ít hoa quả, tôi lựa lời bảo hắn dẫn sang nhà Trương thẩm.
Trên đường đi, nói chuyện cùng Xuân Sinh mới thấy, hắn cứ nói cười ha hả, đúng là dễ gần. Tôi hỏi tại sao hắn được gọi là Xuân Sinh, có ý nghĩa gì không, hắn nói: “Thế hệ trước, các bậc cha mẹ ít học, nếu sinh con vào mùa xuân thì đặt là Xuân Sinh, mùa đông thì đặt là Hàn Đông. Thôn tôi có tới ba Xuân Sinh cơ!”
Đang nói cười, chợt tôi vô tình trông thấy, ngay đoạn rẽ trước mặt có một ông già lái chiếc xe ba bánh. Tuy trên xe có phủ bạt trắng, nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán được là nó chở sắt vụn. Nhớ đến cánh cổng nhà Xuân Sinh, tôi chỉ cái xe, thắc mắc: “Huynh đệ nhìn kìa, anh có biết cái xe ba bánh kia của ai không?”
Xuân Sinh ngẩng đầu, đi tới trước nhìn rồi gật đầu nói: “Chắc là của lão Tôn thôn bên cạnh, đi mua đồng nát. Sao vậy?”
Vừa nghe hai từ đồng nát, tôi vỗ tay một tiếng, hô: “Phá án!”
Hoàn Tử Đầu cũng hiểu ý, liếc tôi rồi cùng bước tới. Xuân Sinh không hiểu chuyện gì, nhưng cũng chạy theo.
Tôi với Hoàn Tử Đầu vừa đi vừa gọi, ông già như có tật giật mình, giả bộ không nghe thấy gì, cắm đầu chạy. Đuổi theo vài con đường, cuối cùng đã túm được ông ta chỗ quẹo.
Ông già này hai mắt lồi ra ngoài, toàn thân gầy da bọc xương trông rất đáng sợ, bị tôi túm xuống xe, lão nhìn thẳng mặt hai chúng tôi, hét lớn: “Hai người đuổi theo tôi làm gì, điên à?”
Hoàn Tử Đầu hất tung tấm bạt phủ trên xe, phát hiện dưới đống bìa cát tông, đúng là có cánh cổng sắt nhà Xuân Sinh! Hắn lắc đầu, tức giận nói: “Lão già này, ông đi mua đồng nát, sao lại gian dối? Hai cánh cổng sắt này ông mua ở đâu?”
Lão Tôn trừng đôi mắt lồi, chối: “Tôi nhặt ở đầu thôn!”
Ông lão tự biết mình đuối lý, nói lắp ba lắp bắp. Hoàn Tử Đầu nhếch mép: “Nhặt? Lão già nhà ông nhặt đồ trong sân người ta à?”
Lúc này thì Xuân Sinh cũng chạy tới, nhìn thấy hai cánh cửa sắt trên xe thì sửng sốt, nhìn lão Tôn chằm chằm: “Lão Tôn, ông đến thôn chúng tôi thu mua đồng nát, tôi tạo điều kiện cho ông rất nhiều, vậy mà ông lại ăn cắp cổng nhà tôi?”
Vừa nói, hắn vừa xông đến, co chân đạp cái xe ba bánh lăn xuống mương. Thấy chiếc xe bị đổ, lão Tôn tức đến run người, chỉ tay vào mặt chúng tôi, mắng: “Mấy thằng nhãi ranh này, lão lấy cổng nhà ngươi là muốn giúp ngươi, ngươi lại lật xe lão? Chờ đấy, lão sẽ chú chết mấy thằng nhãi!”
Nói rồi liền xắn quần xuống mương kéo cái xe lên. Xuân Sinh bị chửi, cáu tiết nhặt viên gạch định đập chiếc xe, tôi vội giơ tay ngăn lại, nói: “Được rồi, chuyện này là ông ta sai, nhưng già rồi còn kiếm sống bằng nghề đồng nát cũng không dễ dàng gì, bỏ qua đi!”
Xuân Sinh bỏ viên gạch xuống, chỉ ông lão, mắng: “Lão Tôn, ông nhớ cho kỹ, từ giờ còn dám đánh con xe ba bánh này vào thôn, tôi sẽ đập nát nó!”
Lão Tôn kéo cái xe lên, nhặt đồ đạc ném vào xe, nói: “Được! Ngươi nghĩ lão không vào thôn các người thì không mua được ở đâu chắc? Cứ chờ đấy!”
Nói rồi hung tợn lườm chúng tôi, sau đó nhảy len xe, rời đi. Hoàn Tử Đầu thấy thế, xuống nhặt cổng sắt dưới mương lên, ái ngại nói với Xuân Sinh: “Được rồi, cần gì tức giận như vậy, chỉ là một ông già, đừng so đo với lão, mau khiêng cổng về đi!”
Hoàn Tử Đầu có lời, đương nhiên Xuân Sinh nào dám không nghe, gật đầu khiêng cánh cổng, bực bội quay về nhà.
Ba chúng tôi lắp lại cổng xong xuôi mới sang nhà Trương thẩm, thấy chúng tôi mang quà cáp, bà ta cứ nhất định giữ lại ăn cơm. Trong bữa cơm, qua lời nói, cử chỉ hành động, tôi cảm thấy người này là người tốt, thật lòng chiêu đãi chúng tôi. Nếu không phải chính miêng bà ấy nói từng đi Mặc Bàn sơn, tôi nguyện tin người bỏ tiền cho tay nhà vườn chôn mèo là hai Trương thẩm còn lại.
Ăn xong không có việc gì làm, Xuân Sinh bèn gọi mấy đàn em đến nhà Trương thẩm, chúng tôi cùng nhau đánh bài. Đánh đến tận hơn nửa đêm, Hoàn Tử Đầu buồn ngủ mới tan cuộc. Hai chúng tôi quay về nhà Xuân Sinh ngủ, vừa mới tắt đèn nằm xuống giường thì đột nhiên bên ngoài ‘Bịch’ một tiếng vang lớn. Tôi giật mình, lay lay Hoàn Tử Đầu: “Huynh đệ, nghe tiếng gì bên ngoài không?”
Hoàn Tử Đầu mơ mơ màng màng xua tay: “Làm gì có tiếng gì, ngủ đi!” Nói rồi hắn quay ra ngáy khò khò.
Mình nghe nhầm?
Tôi nằm xuống đắp chăn cẩn thận, một lát thì cũng bắt đầu buồn ngủ, vừa chợp mắt thì lại nghe được tiếng bịch vang lên ngoài sân. Lần này tuyệt đối không phải mình ảo giác!
Tôi ngồi dậy, nhìn chăm chăm ra cửa sổ, không thể ngủ tiếp nữa rồi. Cũng không dám đi ra ngoài, tôi khoác tạm cái áo, đến vén rèm cửa sổ lên nhìn thì thấy, không biết có thứ gì đó đã bị ném vào trong sân!
Thở phào một hơi, tuy không biết là ai làm, nhưng ít nhất đã tìm ra nguyên nhân phát ra âm thanh, vấn đề không lớn. Định không quan tâm nữa, xoay người quay về giường thì lại nghe bịch một tiếng nữa.
Vẫn tiếp tục ném? Giữa đêm thế này, nghĩ không ai biết à? Tôi giận sôi máu, tính gọi Hoàn Tử Đầu dậy ra ngoài dạy dỗ kẻ kia một trận. Nhưng Hoàn Tử Đầu ngủ say như chết, có lay thế nào cũng không tỉnh, tôi đành bất đắc dĩ mặc quần áo, bật flash điện thoại, mở cửa đi ra ngoài.
Nhờ ánh đèn ngoài sân, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ thứ bị ném vào là gì. Đó là xác mấy con cú mèo đã thối rữa!
Xác cú mèo, đôi mắt đã đục ngàu, toàn thân giòi bò nhung nhúc, thịt bủng nát vương vãi đầy sân, nhìn mà buồn nôn. Tôi phát hỏa, cau mày hướng ra phía cổng mắng: “Con mẹ nó, ai ném?”
Vừa dứt lời thì vèo một tiếng, lại có thêm một con bị ném qua cổng. Vội nhảy sang một bên né tránh, xác con cú mèo đập xuống đất ngay dưới chân tôi, thịt thối văng đầy.
Cú mèo không phải là điềm lành, từ bé tôi đã nghe tiền bối nói, cú mèo vào nhà, vận xui tiến theo. Người ném cú mèo vào sân này, nhất định là muốn trù ẻo chúng tôi. Chợt nhớ lão Tôn ban sáng bị bắt gặp trộm cổng, tôi liền đoán được là ai đang ném. Tức mình bước tới, mở toang cổng nhìn bên ngoài, một bóng người vội chạy về hướng ven đường.
Nếu đúng là lão Tôn thì tôi chỉ muốn đuổi lão đi chứ chẳng so đo làm gì, nhưng người này chạy rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh, nhất định là một người trẻ tuổi, vậy thì không được!
Quát lớn một tiếng, tôi co chân đuổi theo. Bóng người kia chạy không đến mức nhanh lắm, nhưng thế nào tôi cũng không đuổi kịp, càng đuổi càng tức, chỉ một lát đã chạy rất xa khỏi nhà Xuân Sinh.
Cuối cùng đành từ bỏ, tôi dừng lại, đứng chống tay vào đầu gối thở dốc. Bóng người kia vẫn không hề giảm tốc độ, dần biến mất trong màn đêm.
“Con mẹ nhà ngươi, đổ tiểu nhân!” Tôi chửi tục một câu, liền định xoay người quay về, nhưng cú xoay người này làm tôi đứng hình. Lão Tôn đang đứng ngay phía sau, lão trừng đôi mắt, cười quỷ dị, tay trái cầm một xác cú mèo thối rữa, tay phải cầm thứ gì đó không rõ.
Vừa há mồm định nói thì chợt thứ trong tay phải của lão vung lên, nháy mắt toàn thân tôi tê dại, đầu nặng như chỉ, rất nhanh đã mất đi tri giác!