Phần 136: BA TRƯƠNG THẨM
Vừa nhắc đến Trương thẩm thì Trương thẩm tới, lẽ nào lại thuận lợi như vậy ư? Tôi buông đôi đũa xuống, chờ bà ta vào. Chỉ lát sau, một người đàn bà mặc áo sơ mi đỏ, gương mặt hiền từ xách theo một giỏ trứng gà bước vào, thấy chúng tôi ngồi quanh bàn đang chuẩn bị ăn cơm, bà ta nhìn tay đàn em của Hoàn Tử Đầu, nói: “Xuân Sinh, thẩm nghe nói con có khách, mang ít trứng gà cho họ nếm thử!”
Xuân Sinh vội đứng dậy nhận giỏ trứng: “Cảm ơn Trương thẩm, thẩm ăn cơm chưa, ngồi xuống ăn cùng mọi người đi, đây là đại ca của cin và hai người bạn anh ấy.”
Nói đoạn, Xuân Sinh chỉ vào Hoàn Tử Đầu, tôi và Đạo Điên, giới thiệu. Trương thẩm gật đầu thay cho lời chào: “Tôi mới ăn cơm rồi, mọi người cứ tự nhiên đi, ăn hết trứng tôi lại lấy cho!”
Rồi bà ta cười hiền từ, xoay người bỏ đi. Trương thẩm này có vẻ rất thân thiết với Xuân Sinh, chờ bà đi khỏi, Hoàn Tử Đầu hỏi: “Đó là một trong ba Trương thẩm?”
Xuân Sinh vội gật đầu: “Đúng vậy đại ca, Trương thẩm này không giống hai Trương thẩm kia, bà ấy là thím ruột của đệ.”
“À!” Hoàn Tử Đầu đáp, Xuân Sinh bèn giơ chén rượu lên mời. Uống một chén, Xuân Sinh cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi dè dặt hỏi: “Cường ca, lúc đại ca nói chuyện điện thoại đệ chưa kịp hỏi. Đại ca tìm Trương thẩm thôn đệ là có chuyện gì?”
Hoàn Tử Đầu nói: “Không có chuyện gì to tát, chỉ tìm bà ấy hỏi thăm chút thôi, ta thấy Trương thẩm nhà ngươi hiền từ, chắc không phải người bọn ta cần tìm!”
Xuân Sinh nghe thì thở phào nhẹ nhõm, lại giơ chén rượu lên mời: “Đạo trưởng, vị huynh đệ này nữa, tôi theo Cường ca đã nhiều năm, coi như người nhà, mọi người cứ tự nhiên, khỏi khách sáo!”
Tên Xuân Sinh này, tuy bề ngoài có vẻ gian xảo, nhưng theo Hoàn Tử Đầu nói thì nhân phẩm không tôi, rất trọng nghĩa khí, tôi bèn đáp lời: “Làm phiền Xuân Sinh huynh đệ rồi!”
Uống chén rượu, tôi hỏi: “Hai Trương thẩm còn lại làm công việc gì kiếm sống? Có thường xuyên ra ngoài không?”
Theo như Đạo Điên nói, Trương thẩm dụ tay nhà vườn chôn mèo, hẳn là nhìn ra cái khe nhí có âm khí nặng, như vậy thì nhất định Trương thẩm đó phải hay đi ra ngoài.
Nghe câu hỏi, Xuân Sinh suy nghĩ một lát, đáp: “Hai Trương thẩm còn lại tính tình đều khá lập dị, một trong hai người còn là quả phụ, nhưng cả hai đều ở trong thôn hàng ngày, ít khi ra ngoài lắm!”
Quả phụ? Sau lần chạm trán miếu quả phụ ở Tế Nam, cứ nghe thấy hai từ này là tôi gai hết cả người. Đạo Điên mở miệng hỏi: “Hay đi ra ngoài hay không không quan trọng, lát nữa ăn cơm xong cậu cũng khỏi cần gọi từng người tới, dẫn chúng tôi đến nhà họ gặp mặt là được!”
Thấy đạo trưởng mở lời, Xuân Sinh vội gật đầu đáp ứng. Ăn xong, hắn dẫn ba chúng tôi đến nhà hai Trương thẩm còn lại. Đi theo còn có một đám côn đồ thôn, đoàn người cứ như lãnh đạo thành phố về thị sát vậy.
Hoàn Tử Đầu là đại ca, nhưng hắn rất tự nhiên với mọi người, khiến tôi cảm thấy đặc biệt. Chúng tôi đi dọc đường thôn một lát thì tới một căn nhà gach quét ve trắng, còn chưa đi vào sân, Đạo Điên liền phát bệnh nghề nghiệp, nhìn đông nhìn tây, y như một thầy phong thủy.
Trông thấy Đạo Điên ngó ngó nghiêng nghiêng, Xuân Sinh muốn cười nhưng không dám cười, thật khổ sở. Vào cổng, Xuân Sinh giới thiệu: “Trương thẩm này làm nghề thủ công, ngày nài cũng ở nhà may giày vải, trình độ làm giày của bà ấy ngang ngửa với giày vải Bắc Kinh đấy. Cứ làm đủ 100 cái sẽ mang vào thành bán, còn thường ngày cơ bản là không ra khỏi cửa!”
Nói rồi hắn nhìn Đạo Điên, hỏi: “Đạo trưởng, có cần vào trong nhà nhìn không?”
Đạo Điên lắc đầu: “Không vào, đi nhà tiếp theo!”
Xuân Sinh liền dẫn chúng tôi đến nhà Trương thẩm thứ hai. Đây là một hộ nghèo, nhà không lớn lắm, sân khá bẩn thỉu, cỏ dại mọc đầy không ai xử lý. Xuân Sinh nói: “Trương thẩm này chính là bà góa mà tôi nói, tuy bà ấy kiệm lời, nhưng rất nóng tính, thích sống cô độc, thường ngày người trong thôn cũng chẳng mấy ai bắt chuyện với bà ta!”
Nói xong, Xuân Sinh hỏi: “Có cần vào trong nhag xem xét không?”
Đạo Điên đánh gia cẩn thận một chút, rồi lại lắc đầu: “Đi tiếp đi, đến nhà thím cậu nhìn xem!”
Xuân Sinh ái ngại nhìn Hoàn Tử Đầu, thấy Hoàn Tử Đầu sầm mặt, hắn đành cắn răng dẫn chúng tôi đến đầu đông, đến nhà bà thím đã cho trứng gà.
Trong ba nhà thì nhà Trương thẩm này có điều kiện tốt nhất, Xuân Sinh là trùm thôn, đương nhiên sẽ chiếu cố người thân của mình, chuyện này không lạ. Một căn nhà khang trang rộng rãi, trong sân rất nhiều gà vịt ngan ngỗng, kêu la ầm ĩ. Xuân Sinh nhìn Đạo Điên, lo lắng hỏi: “Đạo trưởng, đây chính là nhà thím tôi, ông xem có vấn đề gì không?”
Đạo Điên cẩn thận quan sát, hất cây phất trần: “Đi, vào nhà nhìn xem!”
Đi qua nhà hai Trương thẩm trước mà Đạo Điên chẳng có phản ứng gì, đến nhà thím của Xuân Sinh lại đòi vào nhà khiến hắn giật mình, run rẩy hỏi nhỏ: “Đạo trưởng, trước khi vào tôi phải dặn ngài một chút, đây là thím tôi, tôi hiểu rất rõ bà ấy. Bà là người thật thà trung thực, tôi đảm bảo bà ấy không trúng tà gì đâu, bà…”
Xuân Sinh còn chưa nói hết, Hoàn Tử Đầu đã bực mình cắt ngang: “Ngươi lắm mồm thế, vào nhà nhìn thôi chứ có làm gì, mau đi!”
Thấy Hoàn Tử Đầu tức giận, Xuân Sinh vội câm miệng, cúi người mở cổng cho chúng tôi. Trương thẩm đang ngồi trong nhà xem TV, thấy mọi người đi vào thì khó hiểu đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Sao thế Xuân Sinh, sao con dẫn khách đến nhà ta làm gì?”
Xuân Sinh bất đắc dĩ nói: “Thẩm, thấy nhà thẩm đẹp, đến xem nhà thẩm chút thôi. Không có gì đâu, thẩm cứ xem Hoàn Châu cách cách tiếp đi!”
Trương thẩm nhìn thoáng qua Hoàn Tử Đầu bặm trợn, rồi lại nhìn Đạo Điên ăn mặc lố lăng, e dè gật đầu, ngồi xuống. Đạo Điên nhìn một vòng trong nhà, cười cười hỏi: “Đại tỷ, đã bao lâu rồi bà chưa vào thành phố?”
Thấy Đạo Điên hỏi, Trương thẩm vội đáp: “Nếu không có chuyện tôi không vào thành. Lần gần nhất đã hơn một năm rồi!”
Một năm? Tôi nghe mà chợt căng thẳng, nó trùng hợp với thời điểm mà tay làm vườn nói. Đạo Điên “à” một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy một năm trước vào thành, bà đã đi những đâu, có còn nhớ không?”
Trương thẩm đáp: “Tôi đến Mặc Bàn sơn ở rìa thành phố, thăm người thân trong trại giam. Con trai của anh tôi phạm tội, ngồi tù ở đó!”
Thế thì đúng rồi, quả nhiên Trương thẩm này chính là người đã gặp tay nhà vườn kia. Đạo Điên cười, lại hỏi: “Thế ngoài trại giam Mặc Bàn sơn, lần đó vào thành bà có đi đâu nữa không?”
Trương thẩm bị hỏi dồn dập, có vẻ hơi e sợ, giọng nói trở nên nhỏ đi: “Khong đi đâu nữa, chỉ vào thành, mua ít trái cây ở phố bán mứt, rồi đi thẳng đến trại giam. Sau đó thì quay về nhà, sao thế đạo trưởng, ông hỏi tôi mấy chuyện này làm gì?”
Đạo Điên xua tay: “Không có gì không có gì, bà đừng sợ. Đại tỷ cứ xem Hoàn Châu cách cách tiếp đi, không quấy rầy nữa!”
Nói rồi quay sang gật đầu với tôi, quay người đi ra ngoài. Thấy Đạo Điên đã hỏi xong, Xuân Sinh thở phào, lau mồ hôi trán đi theo. Tôi nôn nóng, bước tới cúi đầu hỏi: “Đạo trưởng, đúng bà ta chứ?”
Đạo Điên gật đầu: “Đúng, là bà ta!”
Tôi chưa kịp hỏi tiếp thì Xuân Sinh chạy lại trước mặt chúng tôi, la lên: “Gì vậy đạo trưởng? Thím tôi là người chất phác, sao lại là bà ấy được?”
Đạo Điên cười cười vỗ vai hắn: “Không sao đâu, thím ngươi là người khá tốt!”
Đạo Điên vốn hay nói chuyện kiểu úp mở thế này, Xuân Sinh ái ngại quay đầu. Tốp chúng tôi về tới cổng nhà hắn, vừa định vào cổng thì Đạo Điên kéo tôi sang một bên, nói nhỏ: “Tôi phải đi một chuyến, có khi mấy hôm nữa mới về. Nếu không có chuyện gì thì cậu ở đây chờ tôi!”
Tôi gật đầu: “Được, tôi ở lại giám sát Trương thẩm cho. Đạo trưởng, anh có chuyện gì thế?”
Đạo Điên cười: “Chuyên riêng của tôi, về sẽ kể cho cậu sau!”
Biết anh ta thích thần thần bí bí, tôi chả hỏi nữa, nghe anh ta dặn dò mấy câu rồi xoay người đi về phía quốc lộ. Thấy Đạo Điên rời đi, Hoàn Tử Đầu ngạc nhiên: “Ơ, đạo trưởng sao lại bỏ đi thế?”
Tôi kéo hắn vào trong sân, vừa đi vừa nói: “Không có gì, lão đạo sĩ điên đấy thích đi chơi!”
Xuân Sinh thấy Đạo Điên đi thì như trút được gánh nặng, thở phào. Mấy hôm nay rảnh rỗi, Hoàn Tử Đầu cũng muốn nhân cơ hội nếm thử một chút đặc sản nông thôn, nghe tôi đề nghị ở lại vài ngày, hắn đồng ý ngay. Xuân Sinh nhường cho hai chúng tôi ở nhà mình, hắn sang nhà đàn em ngủ.
Ăn cơm tối xong, tôi với Hoàn Tử Đầu ngồi xem TV nói chuyện phiếm, hắn hỏi tôi, mấy nay có việc gì mà dẫn Đạo Điên đến đây tìm Trương thẩm. Tôi bèn kể lại hết chuyện đi Mặc Bàn sơn và chuyện tay nhà vườn cho hắn nghe. Nghe xong Hoàn Tử Đầu thở dài: “Nói như vậy thì đúng là Trương thẩm này có vấn đề. Nhưng bà ấy là thím của Xuân Sinh, tên đàn em này vẫn luôn trung thành hết mức, tôi không thể đụng đến thím của nó được!”
Tôi cũng bất đắc dĩ nói: “Có khi Trương thẩm lại liên quan đến bác Lục. Hiện giờ không tìm được mộ ông ta, bà ấy có thể là điểm đột phá. Tôi cũng không làm khó bà ấy đâu, trong mấy ngày đạo trưởng đi vắng, giám sát bà ta là được!”
Hoàn Tử Đầu sợ ma, nghe chuyện đào mồ chôn mèo thì sợ hãi, ngồi xem TV thêm một lúc rồi vào đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, không biết mấy giờ, mặt trời còn chưa mọc, Hoàn Tử Đầu đã lay tôi dậy, bảo tôi dẫn đi tiểu, hắn không dám đi một mình.
Tôi bất đắc dĩ xuống giường, ra sân đi đái cùng với hắn, chợt phát hiện sao tự nhiên sân nhà Xuân Sinh lại rộng bất thường thế này? Quay sang hỏi Hoàn Tử Đầu: “Huynh đệ, có để ý không? Hôm qua chúng ta đến đây, sân có rộng lắm đâu, sao giờ toang hoác thế này?”
Hoàn Tử Đầu vẫn còn ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng thấy lạ: “Ừ nhỉ, hình như nó rộng ra thì phải.”
Tôi cẩn thận quan sát lại một lượt, ngạc nhiên vỗ vai Hoàn Tử Đầu: “Mẹ nó, Hoàn Tử Đầu, cổng sắt đâu rồi?”
Chẳng trách lại nhìn thoáng như vậy, hai cánh cổng sắt lớn đã biến mất, chỉ còn trơ lại hai cột xi măng trụi lủi. Cổng bị đồng nát lấy trộm rồi???