Phần 135: ĐẠI CA VỀ LÀNG
Nghe Đạo Điên nhắc tới nhà vườn, tôi chợt sửng sốt. Anh nông dân vườn trái cây có vấn đề ư, tôi kinh ngạc nói: “Đạo trưởng, đừng vòng vo, nói thẳng đi!”
Đạo Điên vẫn không giảm tốc độ, thấp giọng nói: “Chẳng phải lúc ở miệng khe núi cậu đã hỏi rất nhiều rồi sao? Cứ quay lại đi, đến nơi rồi sẽ biết!”
Nhất định là có chuyện gì đó, tôi vội tăng tốc theo Đạo Điên. Quay về đến chân núi Mặc Bàn đã là 8h tối, trời đã đen kịt một màu. Vừa ra khỏi quốc lộ, Đạo Điên nói nhỏ: “Đi nhẹ nhàng, hạn chế nói!”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Đi dọc con đường nhỏ một lát thì đến vườn trái cây, ban đêm cả khu vườn chìm trong yên tĩnh. Hai chúng tôi cứ rón ra rón rén mà lần mò lên trên núi. Còn chưa đến đống đá rìa cái khe, đã nghe thấy tiếng đào đất phầm phập. Âm thanh có vẻ rất nhịp nhàng, tôi liếc Đạo Điên một cái, thấy anh ta nheo mắt, tay cầm vạt áo bước tới.
Hai chúng tôi thật cẩn thận mà đi lên ven miệng khe núi, vòng sang bên hướng đám mồ mả. Chưa đi tới nơi thì có tiếng mèo kêu. Giữa núi rừng hoang vắng, đến chuột còn chả có một con mà lại có tiếng mèo???
Không hiểu tại sao, âm thanh mèo kêu này cứ như rất bi thảm, đáng thương. Đi vòng qua đám mồ mả, cuối cùng thì tôi cũng tìm được nơi âm thanh phát ra. Một người dáng trung bình đang cầm xẻng đào hố, chính là anh nông dân nhà vườn kia!
Bên cạnh anh ta đặt một cái lồng sắt, tiếng kêu phát ra từ đó. Lòng tôi chợt chấn động, hóa ra anh ta chính là người chôn mèo!
Chẳng trách chính miệng anh ta nói, trên núi không có mộ người, chỉ có mộ mèo. Thì ra đống mồ mả chất đầy này là anh ta chôn, đương nhiên biết rõ. Khả năng trước giờ không có ai, nên anh ta không cảnh giác lắm, chúng tôi chưa bị phát hiện. Anh ta đào xong hố, mở cái lồng sắt, thò tay túm con mèo ra, ném phắt xuống rất thuần thục, rồi bắt đầu lấp đất.
Tôi la lên: “Da đen!”
Tiếng la giữa không gian vắng vẻ đột ngột phát lên, tay nhà vườn giật mình sợ hãi, “ai da” một tiếng, ngã bệt xuống đất. Tôi với Đạo Điên xông ra, con mèo dưới hố vội nhảy lên, chạy trốn.
Thật không thể nào ngờ được, anh nông dân chất phác ban ngày nói nói cười cười với mình, ban đêm lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Anh ta chưa kịp hoàn hồn, nhìn hai chúng tôi đăm đăm, mãi mới bò dậy, chỉ tôi nói: “Chẳng phải hai người đã đi rồi sao?”
Đạo Điên cười: “Ai sai ngươi chôn mèo ở đây?”
Nhà vườn khôi phục thần trí, lạnh giọng: “Hai người cũng to gan đấy, ban ngày cố ý nói ở đây là khe ném xác mà không dọa được, buổi tối lại quay về!”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ: “Đại ca, là anh cố ý dọa tôi à?”
Tay nông dân tuy vóc dáng không cao, nhưng làm việc nặng quanh năm nên rất vạm vỡ, đôth nhiên lôi vẻ độc ác, đi tới trước mặt, gằn giọng: “Đừng con mẹ nó vô nghĩa, hai ngươi từ đâu tới thì quay về chỗ cũ, bằng không ta thiêu chết rồi chôn chung với mấy con mèo đấy!”
Dứt lời, hắn cúi người nhặt cái xẻng bước tới. Tuy tôi chả sợ hắn, nhưng hắn có xẻng, chiếm ưu thế hơn, bèn đẩy Đạo Điên ra sau lưng, cao giọng nói: “Đạo trưởng, anh đứng ra sau đi, đừng để máu dính vào người, tôi chơi hắn cho!”
Đang xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau thì bỗng tôi nghe Đạo Điên lẩm bẩm gì đó sau lưng, chỉ một lát sau, tay nhà vườn chợt như bị trúng tà, ném cái xẻng xuống bước đi cứng nhắc về phía trước.
Hắn cứ thế đi vòng qua đám mồ, rồi nhắm ngay cái khe núi, phắt một tiếng nhảy xuống. Vừa nhảy xuống hố xác, thần trí hắn thanh tỉnh, phát hiện mình nằm giữa đống xương cốt thì điên cuồng kêu gào.
Nhưng quái lạ là, hắn tìm mọi cách bò lên, nhưng cứ được hai bước là lại ngã lăn xuống. Tôi kinh ngạc quay lại nhìn Đạo Điên, biết rằng anh ta vừa giở bản lĩnh ra. Đạo Điên cười ha hả bước tới miệng khe, ngồi xổm xuống nói: “Thế nào, chẳng phải sáng ngươi còn nói khí chất ta không giống đạo sĩ ư? Chẳng phải nói ta mua nhầm quần áo ư?”
Tôi sửng sốt, những lời này là lúc sáng tay làm vườn nói với tôi, khi đó Đạo Điên cách chúng tôi phải đến 50m, khoảng cách xa như thế mà anh ta nghe được hết?
Thầm than một câu, nhìn cái bóng người gầy bé này mà có một cảm giác bội phục. Tay nhà vườn vật lộn giữa đống xương trắng, cuống quýt nói: “Tôi sai, tôi sai rồi, đại sư cứu tôi!”
Đạo Điên lại cười ha hả, nói: “Ai sai ngươi đi chôn mèo cạnh cái khe này?”
Tay nhà vườn chúng kiến bản lĩnh của Đạo Điên, đã không còn khí thế ban nãy, thấp giọng nói: “Là Trương thẩm ở Tam Gia thôn, năm ngoái bà ấy bảo tôi lên đây đào mồ chôn mèo, mỗi tối chôn một con, mỗi con sẽ cho tôi 300 tệ!”
Đạo Điên gật đầu, hỏi tôi: “Cậu biết nhà Tam Gia thôn ở đâu chứ?”
“Biết, ở một thôn nhỏ cách khu tôi sống không xa.”
Đạo Điên hỏi tiếp: “Ngoài Trương thẩm ra thì ngươi còn gặp ai nữa?”
“Không, mục đích của bà ta là gì tôi cũng không biết, năm ngoài bà ấy chủ động lên vườn tìm tôi!”
Nhà vườn có vẻ đã rất sợ hãi, nói chuyện mà giọng run lên. Đạo Điên lại không nhanh không chậm đứng dậy, hỏi: “Ban ngày bọn ta lên núi, ai báo cho ngươi biết?”
“Trương thẩm bảo tôi chôn mèo, còn dặn nếu có bất cứ ai lên núi thì dọa họ bằng chuyện khe vứt xác, nếu không có tác dụng thì lắc cái lục lạc mà bà ấy đưa cho.”
Đạo Điên như ngộ ra gì đó, lẩm bẩm: “Chẳng trách, thuần phục được cả rùa đội mồ, họ Trương này thật lợi hại!”
Nhà vườn nói xong thì hoảng hốt nói: “Tôi chỉ biết có như vậy, sát sinh là lỗi của tôi, sau này nhất định không dám nữa. Đạo trưởng, ông thả tôi đi!”
Đạo Điên không trả lời hắn, xoay người nói với tôi: “Xuống núi, vào phòng làm vườn của hắn ngủ một đêm!”
Nói rồi, chẳng thèm để ý đến tay nông dân bị nhốt dưới khe núi, đứng dậy đi xuống. Thấy Đạo Điên bỏ đi, tay nhà vườn hoảng hốt cầu xin tôi. Tuy ban ngày hắn có cho tôi mấy quả táo, nhưng cứ nghĩ đến việc hắn chôn sống cả trăm con mèo, tôi thở dài, bèn xoay người đi theo Đạo Điên. Trên đường đi, tôi lo lắng hỏi Đạo Điên, có phải tay nông dân sẽ vĩnh viễn không trèo khỏi cái khe không, anh ta cười nói: “Trời sáng hắn sẽ trèo ra được!”
Sự trừng phạt có chừng mực này tôi rất tán thành, đúng là phải dạy dỗ tên tham tiền sát sinh một chút. Cứ như vậy, tay nông dân thì bị kẹt dưới khe núi, còn tôi với Đạo Điên vào phòng hắn ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, hai chúng tôi ra cửa thì trông thấy tay nhà vườn chạy từ trên núi xuống, vừa chạy vừa nhảy như cào cào, lhua chân múa tay la hét: “Mèo, nhiều mèo quá, đừng cào ta, ta không chôn các ngươi, đừng cào ta…”
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ bị nhốt dưới khe núi toàn xác người một đêm, đã phát điên rồi. Đạo Điên cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Hai chúng tôi bắt xe về thành phố, tôi hỏi bước tiếp theo phải làm gì, đi đâu tìm nấm mồ? Đạo Điên lắc đầu nói: “Đã kinh động con rùa đội mồ hai lần, không dễ tìm ra nó. Đi tìm Trương thẩm mà tay nhà vườn nói trước đã.”
Tay nông dân nhìn qua thì bản chất không phải người xấu, nếu Trương thẩm kia không dùng tiền dụ dỗ, có lẽ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Mục đích của Trương thẩm này là gì, ba ta cũng có quan hệ với bác Lục chăng?
Tôi biết bác Lục rất khó đối phó, nhưng thật không ngờ phía sau ông ta lại có một mối liên hệ phức tạp như vậy. Quay về công ty sắp xếp một chút, tôi lên kế hoạch cùng Đạo Điên đi tìm người đang bà họ Trương. Tam Gia thôn ở cách công ty tôi không xa lắm, Hoàn Tử Đầu nghe nói tôi muốn đến đó thì đòi đi theo. Hắn có một đàn em làm trùm ở đó, tới nơi, tay đàn em còn tập trung bảy tám người, đốt pháo nghênh đón ở cửa thôn.
Không biết mấy tên quê mùa này mua bao nhiêu pháo mà đốt vang trời đến 20p vẫn chưa hết. Mấy người chúng tôi bị tiếng pháo làm không thể nào nói chuyện được, đứng đó vừa phải tránh xe cộ qua lại, vừa ngây người như mấy thằng ngốc, khỏi phải nói xấu hổ thế nào.
Vất vả lắm mới đốt hết chỗ pháo, tên đàn em vội bước tới, khom lưng với Hoàn Tử Đầu: “Cường ca, đây là lần đầu đại ca đến thôn tiểu đệ, vinh hạnh vinh hạnh!”
Hoàn Tử Đầu rất có phong thái đại bàng, thấp giọng hỏi: “Thôn các ngươi có ai là Trương thẩm không?”
Tên đàn em lập tức nhanh nhảu: “Có có, thôn đệ có ba Trương thẩm tất cả, chờ lát ăn cơm xong đệ gọi hết đến cho đại ca!”
Nói rồi, chúng tôi bị đám người kéo vào một gian nhà khang trang, ngồi xuống quanh chiếc bàn, vừa giơ đũa lên thì chợt có tiếng đàn em bên ngoài hô: “Đại ca, Trương thẩm tới!”