Phần 133: KHE NÉM XÁC
Lão Lưu đã vào sinh ra tử với mình đã lâu, nhất cử nhất động của ông ấy tôi đều nắm rõ. Lão là một người nghiêm túc, rất ít khi kích động, nhưng có lẽ ngoài tôi ra, không ai biết rằng lão có một lưu ý đặc thù, đó là cây gậy cũ trong tay. Nó được lão coi như bảo bối, đi đâu cũng mang theo, tuyệt đối không tùy tay vứt bỏ.
Vậy mà hiện giờ, lão Lưu đang đứng ngoài cổng kia, coi cây gậy như đồ bỏ, ném xuống một bên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Vóc dáng, gương mặt thì đúng là lão Lưu, đây là chuyện gì?
Thấy tôi sững sờ, Đạo Điên cười: “Không tồi, cậu chưa đến mức ngu ngốc!”
Tôi nghi hoặc: “Ông ta là ai, còn anh sao lại ở đây?”
Đạo Điên cười, xua xua tay, lấy một cái hoàng phù trong túi ra, bọc nilon đen bên ngoài, nói: “Cậu mang cái này giao cho hắn, vờ như là cuốn sách!”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhận lấy cái túi, cắn răng dè dặt đi ra cổng. Nhưng bất ngờ là ra đến nơi thì chẳng thấy lão Lưu đâu nữa, cây gậy vẫn còn dưới đất, tôi lại gần nhìn thì nó không phải gậy thường ngày của lão. Chính xác là giả mạo!
Tôi toát mồ hôi lạnh, cơn say cũng tỉnh luôn, Đạo Điên chậm rãi đi ra, cười ha hả nhìn về phía con đường tối om: “Lại còn làm được thế này, đúng là khó đối phó!”
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, hỏi: “Đạo trưởng, đó là bác Lục ư?”
Đạo Điên không trả lời, vỗ tay vào ngực, nói: “Cuốn sách này của cậu đã bị hắn phát hiện, để chỗ cậu không an toàn nữa, tôi sẽ tạm bảo quản giùm cho, được chứ?”
Vốn dĩ tôi chẳng có hứng thú gì với cuốn sách này, nghe anh ta nói vậy thì thoải mái đồng ý. Đạo Điên nhìn tôi, cười ha hả: “Ngày mai cậu có bận không? Đi tìm mộ với tôi tiếp đi!”
Đang có chút cảm kích vì vừa rồi anh ta mới nhắc nhở mình, giờ lại nói đến chuyện tìm mộ, tôi lập tức lại tụt hết cảm xúc: “Đạo trưởng, mộ biết mọc chân chạy, tìm kiểu gì?”
Đạo Điên xua tay: “Biết chạy cũng vẫn tìm được, nó chạy không nhanh bằng chúng ta, mai đi Mặc Bàn sơn, có đi không?”
Nghe đến Mặc Bàn sơn tôi sửng sốt, đó là một ngọn núi lớn. Nếu lại lần nữa sống dở chết dỏ bò theo anh ta lên đỉnh núi, anh ta lại xua tay một cái nói không tìm thấy, quay về, chắc tôi tức mà chết mất.
Thấy tôi đắn đo, Đạo Điên vỗ vai nói: “Cậu đừng lo lắng, lần này tôi rất tin tưởng!”
Thấy anh ta có vẻ chắc chắn, tôi cắn răng gật đầu: “Được đạo trưởng, ngày mai tôi sẽ đi với ông một chuyến. Nếu ông lại chơi tôi lần nữa, tôi sẽ mang đạo sĩ nhà ông ra phơi nắng đến chết!”
Đạo Điên cười: “Yên tâm, yên tâm!”
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định cho anh ta một cơ hội, hẹn nhau 10h sáng mai gặp nhau ở chân núi Mặc Bàn.
Quay về ký túc, tôi cứ trằn trọc mãi, đến khi tiểu Lục về vẫn chưa ngủ được. Thấu tôi mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, tiểu Lục hỏi có tâm sự gì. Tôi không nói về lão Lưu giả vừa định lừa mình, chỉ bảo ngày mai phải đi Mặc Bàn sơn một chuyến, nếu tối không về kịp thì nhờ cậu ta lái xe giúp.
Nghe thấy tôi muốn đi Mặc Bàn sơn, tiểu Lục chợt nhìn tôi như thằng ngốc, một lúc sau thì hỏi: “Nhà anh có ai phải ngồi tù à?”
Câu hỏi thật khó hiểu, tôi nghi hoặc đáp: “Anh nói đi đâu vậy, nhà tôi toàn là nông dân, không trộm cắp cướp giật, làm gì có ai ngồi tù.”
Tiểu Lục sang bên giường tôi, ngồi xuống nói: “Mặc Bàn sơn có mỗi cái trại giam dưới chân núi, anh đến đó không thăm người thân thì đến làm gì?”
Ai chà! Tiểu Lục nói tôi mới nhớ, hình như ở đó có một trại giam lớn, Mạc Bàn sơn là nơi nằm ngoài rìa thành phố nhất, trước giờ mới chỉ nghe nói chứ tôi chưa đến bao giờ.
“Tôi… đi leo núi dã ngoại!”
Phải bịa bừa ra một lý do, nếu nói là mình đi để tìm mộ, sợ rằng cậu ta sẽ mang tôi đến bệnh viện tâm thần mất. Tiểu Lục nhìn tôi như thằng ngốc, nói: “Đi dã ngoại? Thành phố lớn này chưa đủ để anh chơi à?”
“À, đi thám hiểm ấy mà, giờ đang có mốt tìm sự mới lạ. Tiểu Lục, hình như cậu rất am hiểu về nơi đó thì phải?”
Tiểu Lục lắc đầu: “Không đến mức am hiểu, chỉ là trước kia tôi chạy xe thuê, có qua đó kiếm khách một lần. Nơi ấy chẳng có người, ngoài một trại giam của tỉnh ra thì không còn gì hết, có gì để chơi chứ!”
Tiểu Lục này đầu óc đơn giản dễ bị lừa, tôi gật đầu rồi đánh trống lảng sang việc khác, sau đó đi ngủ. Cả hai vừa mới tắt đèn được chừng 5p thì cậu ta đã ngáy vang trời vang đất, tôi làm bạn với tiếng ngáy mà nằm tính toán đường đi tiếp theo của mình.
Tại sao hôm nay bác Lục lại đóng giả lão Lưu để lừa gạt lấy cuốn sách? Cuốn sách cũ đó có tác dụng gì? Sự việc hôm nay khiến tôi càng nghĩ càng thấy sợ, bác Lục không những âm thầm đi theo để giết người, mà còn có thể ngụy trang thành người bên cạnh mình. Thật con mẹ nó lợi hại, sao ông ta không siêu thoát đi cho rồi?
Tôi chịu theo Đạo Điên để bắt bác Lục, không phải với ý nghĩa giúp anh ta, mà là đi theo để có gì còn ngăn anh ta lại. Tuy tôi rất hận bác Lục, nhưng giờ chưa phải lúc phế bỏ ông ta, tôi còn phải dựa vào ông ta để áp chế tên lãnh đạo đã!
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, tôi thả lỏng nhắm mắt nghỉ ngơi. Hẹn với Đạo Điên là 10h sáng, núi Mặc Bàn nằm khá xa về hướng tây thành phố, nên chẳng ngủ được lâu, 5h sáng tôi đã phải thức dậy ra bắt xe khách.
Ngồi mấy giờ trên cái xe xóc như cưỡi ngựa, cuối cùng cũng đến nơi trước giờ hẹn. Có vẻ Đạo Điên đã chờ tôi ở đây khá lâu, ngạc nhiên thật, hôm qua lúc tạm biệt anh ta là đêm khuya, sáng nay mình ngồi chuyến xe sớm nhất đến Mặc Bàn sơn, sao anh ta lại đến trước cả mình?
Trông thấy tôi, Đạo Điên cười xởi lởi: “Không tồi, tiểu tử cậu tuy chả có năng lực gì, nhưng rất thủ tín!”
Tôi bực mình: “Đạo trưởng, anh đừng có một câu không năng lực hai câu không năng lực. Anh nuôi tôi à, hay tôi ăn hết gạo nhà anh?”
Đạo Điên ha hả mấy câu rồi xoay người lên đường. Mặc Bàn sơn chỉ có cái danh, nổi tiếng nhất nơi đây vẫn là trại giam ở dưới chân núi. Đạo Điên tựa như rất quen thuộc, thoăn thoắt dẫn tôi đi lên phía trên.
Anh ta nói mộ bác Lục nằm ở Mặc Bàn sơn xa xôi này thật khó tin, Bạch Phàm nhìn qua là người hiếu thuận, sao lại an táng ông mình ở xa vậy chứ, còn ở trên một cái trại giam nữa.
Theo lời Đạo Điên thì mộ bác Lục tự chạy đến đây, thật tào lao hết sức.
Đúng như tiểu Lục nói, dưới núi Mặc Bàn này quả thật chả có thôn xóm gì, chỉ có vài nhà thưa thớt bán hoa quả cho người đến thăm tù mà thôi. Tôi với Đạo Điên đi dọc quốc lộ, men theo con đường hai bên là vườn trái cây, đang đi thì gặp một người đàn ông đang làm vườn. Anh ta đang cõng cái bình thuốc sâu, ngạc nhiên nhìn chúng tôi, hỏi: “Hai cậu đến mua trái cây à?”
Tôi xua tay, nói qua hàng rào mắt cáo: “Không phải anh ơi!”
Nhà vườn sửng sốt: “Thế định chờ trời tối để hái trộm à?”
Tôi lắc đầu: “Đại ca, không mua, cũng không hái trộm. Chúng tôi lên núi chơi thôi, chẳng liên quan gì đến cái vườn nhà anh đâu!”
Nhà vườn ngây ra, đi về phía hàng rào, nghi hoặc hỏi: “Lên núi chơi? Hai cậu là phượt thủ à?”
Tôi cười: “Đúng đúng, là phượt thủ!”
Tôi chỉ trả lời anh ta cho phải phép, nói xong liền phải đi tiếp, Đạo Điên đâu có đứng lại nghe, đã bỏ tôi lại khá xa rồi.
Vừa đi được vài bước thì nhà vườn ghé vào hàng rào gọi tôi: “Này, cậu đợi chút!”
“Đại ca, có việc gì?”
“Ai da, cậu đừng có gấp, chờ tôi một chút!”
Nhìn nhà vườn này chắc ngày nào cũng phơi mình làm việc ở đây, da sạm đen, có lẽ ít khi gặp người để nói chuyện. Tôi gọi Đạo Điên một câu, bảo anh ta nghỉ ngơi chốc lát, anh ta bèn ngồi xuống vệ đường chờ.
Dựa sát vào hàng rào, tôi nhìn nhà vườn, nói: “Đại ca, tôi hầu chuyện với anh, anh có thể cho tôi mấy quả ăn không?”
Mình đã đoán đúng, nhà vườn làm việc ở đây một mình, lâu không gặp người ngoài chắc không nhịn được nữa rồi, gật đầu lia lịa nói được được.
Anh ta vừa cười vừa nói: “Hai cậu lên núi chắc chắn không phải đi chơi.” Nói xong thì liếc Đạo Điên đang ngồi đằng xa, tiếp: “Anh ấy còn mặc cả đạo bào, hai người lên núi để luyện công đúng không?”
“Không phải luyện công, cái người mặc đạo bào kia, anh thấy giống đạo sĩ lắm à?”
Nhà vườn lắc đầu, cưởi hở hàm răng trắng tinh, nói: “Không giống, mạo đạo bào, tay cầm phất trần, nhìn bề ngoài thì đạo sĩ đấy, nhưng khí chất kém quá. Trông bộ áo anh ta mua kìa, quá cỡ đến nỗi như cái mền vậy.”
Tôi nghe vậy, nhìn về phía Đạo Điên đang ngồi xếp bằng mà không nhịn được, cười gập cả lưng: “Đúng đúng, anh ta là diễn viên hài quần chúng đấy. Chỉ xuất hiện vài giây trước ống kính rồi đi lãnh cơm ăn, há há!”
Cả hai chúng tôi cùng cười, một lúc sau thì nhà vườn chuyển sang nghiêm túc: “Lão đệ, tôi khuyên thật cậu, đừng để cái tên giả dạng này lừa. Trên núi ngoài rắn ra thì chả có gì để chơi đâu, cậu không thấy núi này có trại giam à? Từ xưa nhưng tội phạn bị tử hình, đều hành quyết sau núi, xác ném xuống khe suối, đáng sợ lắm!”
Thực ra chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi, trại giam lớn như vậy, lại ở ngay chân núi, xử bán phạm nhân sau núi cũng không phải quá bất ngờ.
“Ừm, không sao đâu đại ca, chúng tôi chỉ lên núi một vòng rồi về thôi, không ở đến tối đâu.”
Nói xong, tôi lại bổ sung: “À phải rồi, có ai từng an táng trên núi không, đại ca?”
Nhà vườn không hề nghĩ ngợi mà xua tay: “Không có, cậu không thấy quanh đây chỉ có mấy vườn nhà chúng tôi sao. Ai mà lại an táng xa xôi thế này, ngay đến tội phạm bị hành quyết, người nhà được thông báo đến thì mang xác về, không đến thì ném hết xuống khe.”
Không có mộ? Tôi cũng nghĩ vậy, núi cao thế này lấy đâu ra mộ?
Nhà vườn quay vào trong hái cho tôi ít trái cây rồi nói: “Cũng không hẳn là không có mộ, còn nhớ mấy hôm trước lên núi chặt củi, gặp khá nhiều mồ mả, nhưng đó không gọi là mộ, vì nước mưa xối xuống nên tôi thấy bên trong toàn là xác mèo!”
Lại là mồ chôn mèo?
Chưa kịp hỏi thì nhà vườn cười nói tiếp: “Lão đệ, thôi không làm cậu mất thời gian lên núi luyện công với tay diễn viên nữa. Tôi có nghe giám thị nói, mấy năm trước xác phạm nhân đều ném ở cái khe giữa sườn núi, cậu đừng đi qua đó là được.”
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay chỉ về giữa sườn núi, nơi có nhiều tảng đá lởm chởm. Cắn miếng táo, tôi đáp: “Được rồi đại ca, tôi đi đây. Lát nữa quay về nếu anh còn ở, tôi lại hầu chuyện anh, kiếm trái cây ăn!”
Đại ca nhà vườn này cũng thật tốt tính, cười xuề xòa gật đầu. Tôi mang theo mấy quả táo, đi về hướng Đạo Điên đang ngồi chờ, thấy tôi đi tới, anh ta nheo mắt khó chịu: “Núi thì cao, cậu không thấy à? Lại còn rảnh rỗi tám chuyện với người ta, định qua đêm trên núi chắc?”
Đưa cho Đạo Điên một quả táo, tôi cười: “Chẳng phải kiếm trái cây cho anh ăn sao?”
Anh ta cũng chẳng khách sáo, cầm lấy quả táo, chỉ lên trên núi: “Qua bên kia!”
Nhìn theo hướng tay Đạo Điên chỉ, đó lại chính là cái khe ném xác phạm nhân mà anh nhà vườn vừa nói!