Phần 131: NGƯỜI TỐT
Thanh niên xông tới với dáng vẻ hung tợn, nhưng Đạo Điên lại chẳng thèm né tránh. Chờ thanh niên đến gần, phất trần trong tay Đạo Điên vung lên, lập tức thanh niên trợn ngược mắt, xụi lơ xuống đất.
Chỉ trưa đầy 2 phút mà đã khống chế được? Thật lợi hại, còn nhớ lúc trước lão Lưu gặp người bị tà ám, phảu dùng gậy đánh mãi mới hạ được, vậy mà đạo sỉ này chỉ phẩy cây phất trần một cái đã xong việc. Thấy thanh niên ngã xuống đất, chị gái cuống quýt chạy tới đỡ cậu ta dậy, lo lắng nhìn Đạo Điên, hỏi: “Đại sư, sao con trai tôi lại ngất xỉu, như vậy là tốt hay xấu?”
Đạo Điên cười: “Tà ám quấn thân, ngất đi chút thôi, lát nữa sẽ ổn!”
Dứt lời anh ta chĩa cây phất trần vào căn nhà ngói đối diện sân, hỏi: “Trong nhà đó có giấu thứ gì?”
Chị gái nhìn theo hướng Đạo Điên chỉ, vội đáp: “Phòng đó là nhà kho chứa thóc!”
Đạo Điên gật gật đầu, vén chiếc áo thụng, từ từ đi tới. Nhà kho này khá rộng, bên trong chất đầy lương thực, thóc, ngô… vừa vào cửa, ngay bên trái có một cái tủ gỗ, Đạo Điên cứ đứng nhìn nó chằm chằm, chị gái hỏi nhỏ: “Đại sư, có vấn đề gì? Tủ này để đựng cái lu gạo.”
Đạo Điên cười, giơ tay nhấc ngăn tủ lên, quả nhiên bên trong có một lu gạo màu đen, nhưng quấn bên ngoài nó là một con rắn. Trông thấy rắn, chị gái hét lên sợ hãi, nhảy bổ vào tôi.
Đạo Điên thì chẳng hề quan tâm, dửng dưng nói: “Tiểu yêu, cút mau, còn đến hại gia cầm của thôn dân, ta sẽ đánh gãy bảy phân ngươi!”
Con rắn như hiểu tiếng người, phun lưỡi phì phì, sau đó vội cúp đuôi bò ra ngoài. Lập tức chị gái quỳ sụp xuống trước mặt Đạo Điên, vừa khóc vừa nói: “Đại sư, đa tạ người. Con trai tôi phát bệnh đã cả tuần nay, ngày nào cũng ăn sống gà vịt, đại phu cũng không chữa được, ông đúng là quý nhân của nhà tôi!”
Đạo Điên vội đỡ chị ta dậy, cười nói: “Việc nhỏ thôi mà, chi chút tiền là được!”
Chị gái gật đầu lia lịa, móc một xấp tiền lẻ nhàu nát trong túi ra, định rút mấy tờ đưa cho Đạo Điên thì Đạo Điên đã nhanh tay hơn, rút lấy một tờ nhỏ, nói: “Được rồi, chỉ một đồng này thôi, đủ mua cái bánh bao là được!”
Chị gái lại khóc lóc cảm tạ, thấy việc giúp đỡ này là một cơ hội tốt, tôi nảy ra một ý, bèn hỏi: “Đại tỷ, tôi có một vấn đề muốn hỏi, mong chị đừng nói dối, cứ nói thật hết cho tôi, được không?”
Thấy tôi là người đi cùng Đạo Điên, chị gái lau nước mắt đáp: “Được! Cậu muốn hỏi căn nhà kia đúng không? Chính xác, nó là nhà của bác Lục trước đây!”
Thấy chị gái chịu nói, tôi cao hứng: “Đại tỷ, chị nói tôi nghe, bác Lục thâth sự còn sống ư? Ông ấy đang ở trong thôn sao? Rõ ràng ông ấy đã chết trong vụ tai nạn xe, sao ai cũng bảo ông ấy còn sống?”
Nghe tôi hỏi vấn đề này, lập tức chị gái túm chặt lấy gấu áo run run, biểu hiện khó xử. Tôi vội bổ sung: “Đại tỷ yên tâm, tôi không phải người xấu, chị cứ nói đi!”
Một lúc lâu sau, chị ta mới thở dài, mở miệng: “Đúng là bác Lục đã chết, mọi người nói thế đều là nể mặt tiểu Bạch!”
Tiểu Bach? Tôi nôn nóng hỏi: “Tiểu Bạch là ai, có phải Bạch Phàm không?”
Chị gái liếc tôi một cái, nói: “Đúng, tiểu Bạch là Bạch Phàm. Tháng trước con bé về đây, dặn dò từng người một là nếu có ai bên ngoài đến hỏi tin tức về bác Lục, thì nhất định phải nói là ông ta còn sống, vẫn ở trong thôn!”
Một tháng trước! Tôi bừng tỉnh đại ngộ, đó hẳn là lúc tôi nói với Bạch Phàm về hồ sơ cái chết của bác Lục, chẳng trách cô ấy cứ nói bác Lục không chết, còn bảo nếu không tin có thể đến thôn hỏi thăm. Hóa ra trước hôm tôi và lão Đường tới thôn, cô ấy đã về dặn dò từng nhà!
“Đại tỷ, rốt cuộc thì bác Lục là người như thế nào?”
“Bạc Lục là một người vô cùng tốt bụng, mọi người trong thôn, ai cũng từng được ông ấy giúp đỡ. Hồi còn sống, ruộng vườn nhà ông ấy đầy cây ăn quả, mỗi năm đến mùa hoa quả chín, ông đều hái rồi chia cho cả thôn. Nhà ai gặp khó khăn, bác Lục cũng giúp đỡ tận tình, quả thật là rất tốt!”
Tôi thầm cảm thán một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy Bạch Phàm và bác Lục có quan hệ gì? Ông ấy là hàng xóm nhà cô ấy à?”
Chị gái sửng sốt, nghi hoặc: “Ai nói bác Lục là hàng xóm nhà Bạch Phàm? Bạch Phàm chính là cháu gái ông ấy. Con bé không cha không mẹ, một tay bác Lục nuôi nấng!”
Cháu gái???
Đầu tôi ong lên, sớm đã đoán rằng quan hệ của Bạch Phàm với bác Lục không bình thường, nhưng chưa từng dám nghĩ, cô ấy lại là máu mủ của bác Lục. Bảo sao mà từ đầu đến cuối, Bạch Phàm cứ bao che cho ông ấy, bảo sao mà cứ luôn nói dối tôi, bảo sao…
Đạo Điên đứng cạnh nghe tôi hỏi đi hỏi lại thì mất kiên nhẫn, làu bàu: “Cậu hỏi thăm xong chưa? Còn phải đi tìm mộ đấy, trời sắp tối rồi!”
Tôi ngây ngốc gật đầu. Chị gái đã nói nhiều, lo lắng túm tay áo tôi: “Chuyện cậu hỏi có liên quan gì đến Bạch Phàm đúng không? Lúc còn sống, bác Lục là người tốt, tiểu Bạch sau khi lớn lên cũng thường xuyên về thôn thăm hỏi mọi người. Chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến con bé không?”
Tôi cười, trấn an: “Không đâu đại tỷ, chị yên tâm. Tôi là bạn tốt của Bạch Phàm, chỉ là cô ấy cứ luôn giấu diếm nên tôi rất lo lắng cho cô ấy thôi!”
Bấy giờ chị gái mới an lòng, dặn đi dặn lại tôi phải đối tốt với Bạch Phàm, từ nhỏ cô bé đã không cha không mẹ, rất khổ rồi. Đáp ứng mấy câu với chị gái, tôi với Đạo Điên cáo từ.
Nhớ đến lúc lên Trường Bạch Sơn, trước khi chết Mộng Nga có nói với mình, mười năm trước, vụ tai nạn xe đã làm con ma này mất đi tất cả, mất luôn cơ hội chăm sóc người thân duy nhất của nó. Hóa ra là ám chỉ bác Lục, người thân duy nhất của ông ấy, là Bạch Phàm!
Lại nhớ đến lời lão Chu thợ điêu khắc, năm xưa Bạch Phàm được một ông già dẫn đến xem bệnh, hóa ra người dẫn cô ấy tới là bác Lục. Thì ra tất cả chuyện này là như vậy!
Thực ra nếu chịu kết hợp lời của Mộng Nga và lão Chu, tôi đã sớm phải đoán được bác Lục là ma mới đúng. Thế mà phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức tìm ra tập hồ sơ thứ ba, tôi mới biết kết quả. Bác Lục và Bạch Phàm không muốn cho tôi biết rõ ràng mọi chuyện, hai ông cháu họ thi nhau diễn trò, thật đặc sắc!
Nhưng mà, tại sao bác Lục lại cứ nhất quyết phải dẫn dắt tôi điều tra vụ án? Sao cứ nhất định phải là mình chứ?
Kẻ lừa đảo trong những người thân cận mà Hà tiên sinh nói, là Bạch Phàm sao?
Hai vấn đề này chưa thể biết, nhưng tôi tin, chân tướng dù gần dù xa thì sớm muộn cũng sẽ sáng tỏ. Cả đường đi tôi cứ cúi gằm mặt suy tư, tâm trạng hụt hẫng vô cùng, Đạo Điên thấy vậy thì cười cười, vỗ vai tôi: “Con người mà, cả đời luôn đứng giữa ranh giới của thật và giả, chẳng phải có câu, lúc cảm thấy thất vọng với cuộc sống, đừng bi thương, đừng nhụt chí, bởi cuộc sống còn rất dài, những ngày tháng thật vọng rồi sẽ còn nhiều phía sau!”
Vốn tưởng anh ta an ủi mình, ai dè lại là một câu châm chọc. Nhìn cái dáng vẻ cà tưng của anh ta, nếu không phải chính miệng lão Lưu khen, tôi không bao giờ tin tay đạo sĩ nhìn như diễn viên hài quần chúng này lại là một cao nhân.
Đạo Điên bảo tôi đi về hướng bắc, dọc lên triền núi, tôi thở hồng hộc hỏi: “Đạo trưởng, tìm nhà trước tìm mộ sau là có ý gì? Tại sao không trực tiếp tìm mộ luôn cho rồi?”
Đạo Điên gầy yếu, chắc leo lúi đã mệt, đưa cây phất trần cho tôi, nói: “Cậu cầm giúp tôi một lát!”
Tôi nhận lấy cây phất trần, anh ta mới chậm rãi nói: “Bắt ma nhỏ thì khỏi cần phiền toái như vậy, một khi ma khí phát tán thì nó không thể che giấu. Nhưng bắt đại ác ma thì không làm thế được, phải tìm gốc gác nhà của nó, nếu nó về qua đó mới lần theo âm khí đến nơi nó trú ngụ được!”
Nói xong Đạo Điên lại tủm tỉm cười ra vẻ rất đắc ý.
“Đạo trưởng, lúc còn sống, bác Lục chỉ là một người dân bình thường, một nông dân như ông ấy sao chết đi lại biến thành đại ác ma?”
“Haiz, cậu nghĩ thế là sai lầm rồi!”
Đạo Điên lau mồ hôi, vừa đi vừa nói: “Ác ma, ngoài mặc áo đỏ chết oan thì còn một loại đặc biệt hung. Chính là loại như bác Lục này. Lúc còn sống là người tốt, khi chết đi sẽ tích tụ oán khí, nếu chấp niệm không chịu siêu thoát sẽ biến thành ác ma lợi hại!”
Đạo Điên, quả tên sao người vậy, anh ta chẳng câu nệ tiểu tiết, chẳng có bộ dạng siêu trần thoát tục, cử chỉ lời nói còn như một tên du thủ du thực. Tôi biết Đạo gia có nhấn mạnh nhất là vô vi, anh ta giống như Tế Công vậy, ăn thịt uống rượu, phật tổ để trong lòng, là một sự giác ngộ tầm cao chăng?
Tôi cười nói: “Đạo trưởng, tôi thì cảm thấy anh không phải người tốt, vừa rồi giúp chị gái kia xem bệnh cho con, anh chả tốn giọt mồ hôi nào, lại còn lấy tiền của người ta làm gì?”
Đạo Điên xua tay: “Cái này cậu không hiểu đâu, nhận tiền thì sẽ khỏi nợ nần!”
Mải nói chuyênh, chúng tôi đã đi sâu vào đường núi, hai bên đường mồ mả cũng ngày càng nhiều. Một cơn gió lạnh thổi qua, đột nhiên Đạo Điên thu lại nét mặt cợt nhả, lạnh lùng giơ tay cản tôi, quay đầu nhìn chằm chằm vào một ngôi mộ phía gốc cây hướng tây. Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao thế đạo trưởng? Đến rồi à, đây là mộ bác Lục?”
Đạo Điên lắc đầu: “Không phải! Thứ được chôn trong nấm mộ kia không phải con người!”