Phần 130: TRẢO QUỶ TẦM CĂN
Rất ít khi thấy lão Lưu thốt lên, càng ít khi kinh động như vậy. Đạo Điên, cái đạo danh này ghê gớm lắm ư? Tôi ngạc nhiên hỏi: “Lão Lưu, sao ông giật mình thế, đạo sĩ này có địa vị lắm à?”
Lão Lưu từ từ khôi phục thần sắc, chậm rãi gật đầu: “Lúc ngươi nói là đạo sĩ, ta không phản ứng, nhưng Đạo Điên ở Lao Sơn thì rất lợi hại!”
“So với Vương Đắc Hỉ thì sao?”
Lão Lưu cười lạnh: “Tuy Đạo Điên không cùng giới với ta và Vương Đắc Hỉ, nhưng mười người như bọn ta cũng không so sánh được với hắn!”
Đây là sự đánh giá cực cao của lão Lưu, tôi hỏi tiếp: “Thế anh ta so với Hà tiên sinh thì sao?”
Lão Lưu lắc đầu: “Đây không phải hoa sơn luận kiếm, ngươi chỉ cần biết hắn rất có bản lĩnh là được, có so sánh cũng không ý nghĩa!”
Tôi hít sâu một hơi, thật không ngờ một đạo sĩ nhìn lấm la lấm lét, mặc cái áo rộng thùng thình lại có địa vị cao như vậy. Hóa ta là chân nhân bất lộ tướng, đúng là mình có mắt mà không thấu Thái Sơn. Lão Lưu suy tư rồi hỏi: “Hắn nói gì với ngươi? Đến để bắt ma à?”
“Đúng thế, anh ta nói là lãnh đạo bỏ tiền thuê đến, tôi còn đang thấy tiếc thay cho lãnh đạo, bỏ tiền đi thuê một diễn viên quần chúng đấy.”
Lão Lưu lắc đầu: “Đạo Điên bế quan tu luyện trên núi đã nhiều năm, hắn không phải kẻ tham tuền sợ quyền, hắn chịu xuông núi, nếu không phảu vì chịu nhân tình của người ta, thì chính là có họa lớn!”
Nhân tình?
“Nhân tình chắc không có đâu lão Lưu, theo như ông nói, một đạo sĩ tài ba như anh ta, hẳn không có nhân tình gì với loại lãnh đạo tham ô hủ bại này đâu!”
“Không biết được, nhưng Đạo Điên tìm ngươi là một chuyện tốt, hắn có thể bảo đảm an toàn cho ngươi!”
Tôi thở dài một hơi, cười khổ: “Lão Lưu à, theo tôi nghĩ thì cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Ông nghĩ mà xem, tại sao tay lãnh đạo kia cứ năm lần bảy lượt phái người xuống để bắt ma? Là vì hắn sợ bị trả thù. Nếu Đạo Điên bắt được bác Lục thật, thì chỉ dựa vào tôi với lão Vũ, làm sao đấu lại với người ta?”
Lão Lưu cũng đồng ý gật gật đầu.
“Còn nữa, ngẫm lại thì tôi đã gặp bác Lục vài lần, nhưng ông ta chưa hại tôi bao giờ. Còn nhớ lần 15 âm lịch đầu tiên, suýt nữa thì tôi lao xe xuống hồ nước, khi xe lao gần sát đến đập thì dừng lại. Tại sao xe lại dừng, cho đến bây giờ tôi vẫn không biết. Lần 15 âm lịch thứ hai, lại gặp bác Lục, ông ta bảo tôi đi tìm đồng tiền hổ văn, nói một cách bóng gió thì tôi chưa lao đầu xuống hồ chết đuối là do ông ta giúp đỡ.”
Thật hiếm khi thấy lão Lưu tán đồng với phân tích của tôi, lão nói: “Đúng là ngày 15 âm lịch đầu tiên ngươi không chết đã làm người ta bất ngờ!”
“Đúng vậy, bác Lục là hành khách gặp nạn do lão Đường bỏ xe thoát thân, chắc chắn hận thấu xương hành vi này. Theo tôi đoán, liệu có phải đêm đó mình không buông tay lái cho nên bác Lục mới giữ lại cho tôi một mạng?”
“Nói không chừng là vậy, thiện ác có báo ứng, có lẽ đúng là thái độ đã cứu ngươi lần đó!”
Tôi nhếch mép, lôi cái hình nhân giấy màu đỏ vẫn luôn mang bên người ra, nhìn nó tôi lại nhớ đến bé gái ở Hoài Hồ thôn hay mượn điện thoại của mình. Bác Lục cứu tôi một mạng, nhưng lại giết Khâu lão thái và Mộng Nga, chuyện cứ như vậy mà cho qua được sao? Không thể!
Nói chuyện thêm một lát thì tôi quay về công ty, tuy lão Lưu đồng ý với tôi đó là bác Lục, lãnh đạo thành phố và bản thân tôi tạo thành thế chân vạc, nhưng vẫn dặn tôi hãy hợp tá với Đạo Điên, bởi anh ta là cao nhân.
Cứ tưởng chỉ mấy hôm sau Đạo Điên sẽ đến tìm tôi, nhưng cả một thời gian sau đó, anh ta không hề xuất hiện. Hoàn Tử Đầu dựa vào quan hệ của chị dâu để hỏi thăm tình hình về lão Vũ, nhưng chẳng có tiến triển gì. Tôi cứ thế mà trải qua một khoảng thời gian bất an sợ hãi.
Hàng ngày, đánh chiếc xe không người đi đi lại lại, nhìn tiểu Lục nhiệt tinh hăng hái mà đôi khi tôi hoài nghi, cậu ta có sống cùng thế giới với mình không?
Ít lâu sau thì Bạch Phàm có liên lạc với tôi, sau lần gặp nhau ở Cáp Nhĩ Tân thì đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động liên lạc. Sau khi biết được thân phận của bác Lục, thái độ của tôi với Bạch Phàm tuy không đến mức quay ngoắt 180°, nhưng đúng là nó đã làm ảnh hưởng đến lòng tin của tôi.
Trong tập hồ sơ thứ hai, rõ ràng giấy trắng mực đen đã ghi lại việc bác Lục đã chết, nhưng Bạch Phàm lại nói năm đó ông ta thoát thân được, có thể đến thôn kiểm chứng, tôi liền tin là thật. Chuyện làm tôi thấy quái lạ đó là, rõ ràng bác Lục đã chết, sao lúc tôi với lão Đường đế Đường Oa Tử thì ai cũng nói bác Lục vẫn sống trong thôn?
Vì sao từ đầu đến cuối, Bạch Phàm phải che giấu cho bác Lục? Đây là điều tôi cần phải biết ngay lúc này. Hẹn ăn cơm ở một quán lẩu, Bạch Phàm vẫn như những lần trước, nói nói cười cười. Nhưng tôi chẳng bắt nhịp câu chuyện, cứ thỉnh thoảng lại hỏi về bác Lục, Bạch Phàm cũng chỉ nói đã lâu chưa gặp rồi lảng sang chuyện khác. Bữa tối không vui vẻ lắm, chắc Bạch Phàm cũng nhận ra sự thờ ơ của tôi, ăn xong thì ai về nhà nấy.
Tôi về ký túc chuẩn bị một lát rồi 11h đánh xe ra khỏi bãi. Cũng đúng đêm nay, tôi đã gặp lại Đạo Điên, người mà lão Lưu rất coi trọng. Anh ta vẫn xuất hiện trong bộ dạng ấy, cái áo dài màu vàng rộng thùng thình, trông như một tay hip hop đường phố.
Thấy anh ta lên xe, tôi chủ động chào hỏi, Đạo Điên cười đáp lại rồi ngồi xuống ghế đối diện khoang lái, không nói gì.
Không nhịn được, tôi chủ động nói: “Đạo trưởng, ông biết chuyện của tôi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin lỗi anh!”
Đạo Điên bật cười: “Bớt nói mấy câu sáo rỗng đi, vào việc chính, ngày mai đi với tôi đến Đường Oa Tử một chuyến, không vấn đề chứ?”
Bác Lục sinh thời sống ở Đường Oa Tử, tôi nghe vậy thì sửng sốt.
“Không vấn đề! Ngày mai đi bắt ma liền?”
Đạo Điên gật đầu: “Mai sẽ đi sớm về sớm, 10h sáng gặp nhau ở đầu thôn!”
Sau đó đến điểm dừng kế tiếp, Đạo Điên xuống xe.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, chạy xuống Đường Oa Tử trước 10h. Hai mươi thôn dân gặp nạn trên xe Vương Đắc Hỉ đều là người Đường Oa Tử, chuyện mới xảy ra chưa được một tháng, trong thôn bao phủ một sự bi thương, đau buồn.
Chờ Đạo Điên tới, hai chúng tôi đi vào trong thôn. Đạo Điên phẩy cây phất trần, trông dáng vẻ rất nhẹ nhàng, tôi hỏi: “Đạo trưởng, chúng ta phải làm gì?”
Đạo Điên đáp: “Trảo quỷ tầm căn, tìm nhà ở trước, rồi tìm mộ sau!”
Tìm nhà? Tìm nhà bác Lục ư?
Còn nhớ, lần trước đi cùng lão Đường đến đây, nửa đêm bác Lục gõ cửa, bảo tôi đến nhà ông ta, tuy nhiên cuối cùng thì tôi đã lựa chọn, đi với lão Vũ.
Tôi nói: “Tìm nhà ông ta thì phải hỏi thăm thôn dân. Haiz, đạo trưởng, lần trước tai nạn xe, hành khách đều là người thôn này. Rất nhiều gia đình đã mất đi thành viên, tâm trạng họ chắc không được tốt, cố gắng không quấy rầy họ thì hơn!”
Đạo Điên quơ cái phất trần, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Khỏi cần hỏi thăm, đi theo tôi!”
Nói rồi bèn đi trước dẫn đường, tôi không hiểu gì cũng đi theo anh ta, dọc một đường thôn về hướng đông, đến một căn nhà cũ rách nát.
Đạo Điên nheo mắt nhìn căn nhà một lúc rồi cất bước đi vào. Đây là nhà bác Lục ư?
Tôi bán tín bán nghi, chợt bắt gặp một chị gái đang vội vã đi ngang qua. Lần trước đến đây cùng lão Lưu, nhìn chị ta có vẻ quen mặt, bèn tiến đến hỏi: “Đại tỷ, chị nhận ra tôi chứ? Cho hỏi một chút, đây có phải là nhà bác Lục không?”
Chị gái dừng bước, nhìn tôi một lúc, chắc cũng có nhận ra tôi, nhưng khi nghe câu hỏi thì lập tức biến sắc, xua tay nói: “Không biết, cậu đừng hỏi tôi!”
Nói rồi cúi đầu tiếp tục bước vội đi. Vừa đi được vài bước thì đúng lúc Đạo Điên từ trong nhà đi ra, nói với theo: “Này chị, nhà chị có người bị bệnh đúng không?”
Chị gái vốn đang vội vã, nghe anh ta nói thì đột nhiên dừng bước, quay đầu: “Không ai bệnh cả, ông nói linh tinh gì đấy?”
Đoạn lại định tiếp tục đi, chợt Đạo Điên nói một câu khó hiểu: “Nhà không mất gà vịt nào chứ?”
Vừa nói ra thì chị gái đứng khựng lại, sững sờ. Chị ta nghi hoặc đánh giá Đạo Điên từ đầu đến chân, dè dặt hỏi: “Ông biết xem bệnh?”
Đạo Điên cười, gật đầu: “Đúng vậy, nhận tiền tài của người, thay người tiêu tai!”
Hai tay chị gái cứ miết vào nhau, rõ ràng là có điều khó nói, một lúc lâu mới mở miệng: “Vậy được, ông đến nhà tôi nhìn xem!”
Nói rồi dẫn hai chúng tôi về nhà chị ta. Nhà chị gái này khá là có điều kiện, hai gian nhà ngói khang trang. Vừa bước vào sân, tôi đã trông thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi cởi trần, quỳ rạp dưới đất đuổi đàn gà.
Chị gái vội chạy đến túm lấy cậu ta, miệng cậu thanh niên toàn là máu, một tay bóp mình con gà, một tay bóp cổ nó, trông vô cùng dữ tợn. Vừa định mở miệng hỏi chị gái chuyện là thế nào thì đột nhiên thanh niên trông thấy Đạo Điên, liền trừng lớn hai mắt đầy tia máu, sống chết nhào tới!