Phần 128: KẺ LỪA ĐẢO
Cái tên Trương Nho Nhã này, chính là tên viết trên tờ giấy dán ở đầu con búp bê vải, hơn nữa, cô ta gọi bà lão là bà nội, vậy Từ Từ là cháu gái đi học ở xa kia sao?
Lúc nói ra cái tên này, tuy nét mặt Từ Từ bình thản, nhưng ngữ khí lạnh băng, giống như đang nghiến răng nghiến lợi. Với sự ngăn cản của cô ta thì mọi chuyện đã muộn, tên giang hồ xuống xe xong liền bước tới, mở cửa đi vào trong phòng.
Cũng giống như tối qua, hắn vừa bước vào trong thì đèn vụt tắt, Từ Từ nhếch mép cười lạnh: “Cuối cùng thì cũng gặp quả báo. Vòn nhỏ thì là kẻ giết người cướp của, lớn lên thì thành tên lưu manh hiếp đáp kẻ yếu!”
Giết người cướp của?
Còn nhớ chị gái chủ nhà có nói, con trai nhà Trương gia lẻn vào lấy trộm tiền khiến bà lão tức chết, thoáng cái hiểu ra chuyện này, nói: “Hắn chính là thằng nhóc nhà Trương gia năm xưa ăn cắp tiền khiến bà lão tức chết?”
Từ Từ cười khẩy: “Tức chết? Cả thôn đều nói bà nội tức chết, đến cảnh sát cũng nói vậy, không ai chịu tin là hắn giết bà!”
Tôi cả kinh: “Ý cô là gì? Không phải tức chết thì chết như thế nào?”
“Bị giết! Năm đó, hắn thấy bà nội chỉ sống một mình, thường xuyên đến quán để ăn cắp tiền. Bà có biết đấy nhưng vì tâm địa lương thiện, thấy hắn vẫn là trẻ con nên mỗi lần hắn lẻn vài đều giả vờ ngủ. Từ đó, hắn coi bà nội như cái hũ đựng tiền, cứ lúc nào hết tiền là lại mò đến ăn cắp!”
Từ Từ càng nói càng kích động, cuối cùng không khống chế được cảm xúc, nước mắt đã lăn dài.
“Những chuyện này, thường ngày trong thư bà nội đều viết cho tôi, thế nhưng cái lần cuối hắn đến ăn cắp tiền, bà chỉ khuyên bảo vài câu mà hắn thẹn quá hóa giận, rút dao đâm chết bà! Sau đó thì hắn bỏ trốn, không báo cho ai, cũng không đưa bà đi viện, bà nội cả đêm nằm đó, chết vì mất máu!”
Đến đây thì Từ Từ ôm mặt khóc rống lên, có thể nhìn ra được, cô ta oán hận kẻ này đến nhường nào. Tôi thở dài, không ngờ chuyện năm xưa, qua lời Từ Từ lại trở thành như vậy, không khỏi thấp giọng hỏi: “Thế vì sao thôn dân ai cũng nói bag lão tức quá mà chết?”
Từ Từ gạt nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Vì sợ con mình ngồi tù nên Trương gia đã dùng tiền mua chuộc!”
Chỉ một câu đơn giản mà lọt sâu vào tận thâm tâm tôi, khiến lửa giận bốc lên.
“Bà nội không có máu mủ gì với tôi, tôi chỉ được bà nhận nuôi. Lúc đó vẫn còn là học sinh, lấy đâu ra tiền, người được nhà Trương gia nhờ vả vẫn luôn muốn giải quyết riêng với tôi. Tôi không đồng ý, cuối cùng thì mọi chuyện biến thành bà nội bị tức chết!”
Nghe hết câu chuyện, chúng tôi im lặng, thật là ép người quá đáng, tên này trước sau không có lý do gì để cứu! Một lúc lâu sau tôi mới mở lời: “Cho nên lần này cô về thôn, là để trả thù?”
“Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện thì người nhà Trương gia dọn đi hết, nhưng nhà thì không bán. Tôi đã đau khổ chờ đợi ở đây ròng rã 5 năm, cuối cùng thì hắn cũng quay trở lại!”
Nói xong, Từ Từ như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn về quán cháo Kim gia, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thoạt nhìn nó không còn đáng sợ nữa, mà chỉ như một căn nhà cũ bình thường.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Sáng hôm sau, cái xác của Trương Nho Nhã cũng giống đồng bọn, bị kéo lên đường thôn, da thịt nát bấy, bị chó hoang cắn xe thảm vô cùng. Tối qua do cảm xúc dâng trào, tôi không dám hỏi Từ Từ về chuyện Kim Thang Thụ, sáng nay bèn chạy tới nhà xin gặp mặt. Từ Từ đang đóng gói hành lý, có vẻ là thu xếp đi xa. Sáng qua lúc tôi với lão Lưu đến đã hủy đi tiểu quỷ mà cô ấy nuôi, chưa kịp mở miệng thì Từ Từ nói: “Ông lão đi cùng anh có vẻ không phải người thường, ông ấy đã tới đây à?”
Thấy cô ta đã đoán được, tôi khẽ gật đầu.
“Vốn tôi định nuôi tiểu quỷ để báo thù, không ngờ đêm qua Trương Nho Nhã lại tự mò đến cửa, quay về anh cảm ơn ông lão giúp tôi một tiếng.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Việc cô muốn giết Trương Nho Nhã tôi hiểu, nhưng hai tên kia chết trong phòng cô, là chuyện gì xảy ra?”
Từ Từ vẫn bận gấp quần áo, không ngẩng đầu, nói: “Đêm đó lúc anh ngủ tôi đã đi ra khỏi nhà, lúc đi rõ ràng đã khóa cửa, hai tên đó lại đạp cửa xông vào chịu chết, tôi làm gì được?”
Thì ra là thế, hai tên đó tự xông đến họng súng. Tôi đứng đó, nhìn Từ Từ thu dọn hồi lâu mới đủ dũng khí hỏi: “Từ Từ, lúc trước cô có nói, Kim Thang Thụ nằm trong thôn, tôi đến là để muốn hỏi cô, đó có phải sự thật không?”
Từ Từ có vẻ khó xử, gật đầu: “Đúng là có một cây, cây Kim Thang Thụ này ở trong quán cháo của bà nội!”
Cái gì? Tôi giật mình kinh ngạc: “Làm sao trong nhà lại có cây đại thụ được?”
Từ Từ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Tôi không biết anh nghe ai nói về Kim Thang Thụ, nhưng chắc là anh chưa hiểu về nó lắm. Sở dĩ Kim Thang Thụ rất hiếm là bởi nó sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, anh có biết kim thang bên trong Kim Thang Thụ là cái gì không?”
Lão Lưu cũng chưa kể cho tôi về Kim Thang thụ bao giờ, chẳng qua mới chỉ nghe qua lão đại gia nói, bèn hỏi: “Nghe nói là nhựa cây?”
Từ Từ cười khổ: “Là máu!”
Hai chữ này thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi nghe mà rùng cả mình.
“Máu? Kim thang là máu? Sao cây lại có máu?”
Từ Từ bỏ đống quần áo trong tay xuống, đi tới nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tôi làm livestream về những chuyện ma quỷ, bình thường cũng thích tìm hiểu mấy chuyền thần bí. Nói anh biết, kim thang thụ chỉ sinh trưởng ở nơi âm khí cực thịnh, bách ma hợp lại thành một thân cây, nói dễ hiểu thì cây này chả phải thứ tốt đẹp gì!”
Đầu tôi ong lên khi nghe Từ Từ giảng, theo lý thuyết mà nói, cái tên kim thang thụ nghe qua cũng chỉ bình thường như những loài cây khác, sao nó lại đáng sợ như vậy?
Mặc kệ, mặc kệ bên trong nó là thứ gì, mặc kệ nó sinh trưởng ở đâu, cứ cứu mạng lão Lưu được là đủ. Tôi cắn răng cố chấp: “Vào quán cháo Kim gia, chặt cái cây ra là được sao? Có thể xin cô…”
“Không được!” Còn chứ nói hết câu thì Từ Từ đã thẳng thừng từ chối: “Quán cháo của bà nội, đến tôi cũng không dám vào, khuyên anh nên từ bỏ đi!”
Tôi thở dài. Từ Từ thu xếp hành lý xong, chuẩn bị ra ngoài thì thấy tôi vẫn đứng đó không chịu đi, quay đầu cười khổ: “Nói lại cho anh nghe một lần, thứ này chỉ tà ám chứ chẳng có tốt đẹp gì, chắc anh hiểu lầm công dụng của nó rồi!”
Nói xong liền kiên quyết kéo tôi ra cửa.
Từ Từ đi rồi, cô ấy nói, tối qua là buổi livestream cuối cùng của mình, cô ấy muốn đến Thượng Hải tìm việc làm, còn nói trước 30t phải mua được nhà, rồi nuôi một con chó bầu bạn tới già.
Đây là một cuộc chia tay yên bình, tôi không làm hỏng ước mơ của cô ấy, nhưng chắc ở đây 5 năm trời, Từ Từ không hề biết thế giới ngoài kia đã thay đổi chóng mặt thế nào. Trong năm năm qua, giá nhà ở Thượng Hải đã tăng gấp gần chục lần, hơn nữa, tuổi thọ một con chó cũng chỉ 14, 15 năm là cùng.
Quay về nhà trọ, tôi kể chuyện Kim thang thụ cho lão Lưu nghe, Hoàn Tử Đầu không biết chúng tôi đi tìm cái cây làm gì, nhưng vừa nghe nói nó mọc trong quán cháo Kim gia thì run như cầy sấy.
Con người, ai chả có dục vọng cầu sinh. Lão Lưu nghe được thôn tin này thì khá vui, lão nói, kim thang thụ không thể thấy được ánh mặt trời, quyết định tối nay 10h ra sân bay thì 7h sẽ đi lấy cái cây.
Hoàn Tử Đầu sợ nên không dám đi, ở nhà chờ chúng tôi. Tôi và lão Lưu xuyên bóng đêm đi tới tiệm cháo Kim gia kia.
Nghe câu chuyện về bào lão, tôi cảm thấy nể phục sự lương thiện của bà lúc sinh thời, muốn đi vào cũng lão Lưu nhưng lão không cho. Lão Lưu nói, khi sống, càng là người lương thiện thì khi chết oan, sẽ càng trở thành hồn ma đáng sợ. Ông ta bảo tôi đứng tại chỗ chờ, một mình chống gậy, cong lưng chậm rãi mở cửa bước vào căn nhà đất.
Lão Lưu cũng chẳng được đãi ngộ đặc biệt gì, lão vừa bước vào thì đèn liền vụt tắt. Tuy biết bản lĩnh của lão, nhưng tôi vẫn lo lắng toát mồ hôi.
Lão Lưu vào trong đã lâu mà vẫn chưa thấy ra, tôi đứng bên đường đối diện mà căng thẳng đến khô cả họng. Nhưng ngoài việc thầm cầu nguyện cho lão thì tôi giúp được gì chứ, chỉ hy vọng lão sẽ bình an vô sự mà lấy được cái cây ra.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, lão Lưu vào trong nhà được nửa tiếng rồi, bên trong vẫn tối đen như mực. Không có tiếng động, không có tiếng đào hay chặt cây, càng ngày tôi càng bất an, càng ngày càng bực bội, lòng bàn tay đã ướt sũng.
Đã không còn sớm nữa, Hoàn Tử Đầu gọi điện tới giục chúng tôi mau về cho kịp chuyến bay, nhưng hiện giờ, tất cả tâm trí tôi đang đặt ở căn nhà đất trước mặt. Châm thuốc hút hết điếu này đến điếu khác, chỉ loáng cái dưới chân đã chất đồng mẩu thuốc. Cuối cùng thì cũng thấy bóng lão Lưu đi ra!
Chạy như điên đến đỡ lão, tôi vội vàng hỏi: “Lão Lưu, cây đâu?”
Sắc mặt lão không được tốt lắm, chỉ liếc tôi một cái rồi xua tay. Dọc đường đi, lão không mở miệng nói câu nào, quay về nhà chị gái thu xếp đồ đạc rồi ra sân bay.
Trong lòng cứ canh cánh chuyện này, tôi gặng hỏi mãi lão Lưu mới chịu mở miệng: “Uống kim thang trong cây rồi, không đáng ngại!”
“Không đáng ngại? Ông có thể sống quá 8 năm?”
Lão Lưu dựa đầu vào ghế, nhắm hai mắt lại, khẽ gật đầu.
Tốt quá rồi!!!
Lão Lưu trước giờ vẫn luôn lạnh như băng, được sống quá 8 năm mà chẳng thấy lão cao hứng chút nào, tôi thì ngược lại, ngồi trên máy bay cười không khép được miệng.
Chuyến đi lần này, tìm được bộ hồ sơ, biết sự thật về vụ tai nạn xe, bóc tách quan hệ người ma, còn cứu lão Lưu một mạng, tất cả coi như thuận lợi. Máy bay lên cao dần ổn định, tôi thư thái xin tiếp viên một ly cà phê, vừa nhấp được một ngụm thì Hoàn Tử Đầu huých vai tôi, ghé tai nói nhỏ: “Ra đây với tôi một chút!”
Tôi khó hiểu, đứng dậy cùng hắn đi vào toilet.
“Có chuyện gì, không nói ở chỗ ngồi luôn được hay sao?”
Hoàn Tử Đầu nhìn tôi hồi lâu mới chậm rãi nói: “Huynh đệ, có biết tại sao tôi bị bắt đến Tiêu Sơn không?”
“Vì sao? Chẳng phải anh nói là đàn em Hạt Tử mang anh đến định xử anh sao.”
Hoàn Tử Đầu nhếch mép: “Đó chỉ là nguyên nhân bề nổi, tôi là dân giang hồ nên biết, nếu muốn xử tôi thì chả cần mang đến tận nơi xa xôi này. Tất cả đều chỉ là dàn dựng!”
Đúng là tôi chưa nghĩ đến điều này, nghi hoặc hỏi: “Cũng đúng, nhưng sao phải dàn dựng, anh nói rõ xem nào?”
Hoàn Tử Đầu vốn ăn to nói lớn, giờ lại đột nhiên hạ giọng thì thào: “Từ lúc được anh cứu, tôi cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng thấy ra điểm kỳ quặc. Tôi hỏi anh nhé, làm sao anh biết căn nhà kia có nhốt người?”
Nhìn Hoàn Tử Đầu căng thẳng, tôi chả hiểu gì, đáp: “Lúc đầu tôi đâu có biết, là chị gái chủ nhà nói, gần đây có mấy người đông bắc đến ở nhà Trương gia!”
Hoàn Tử Đầu hừ lạnh: “Thế thì đúng cmn rồi, tôi hỏi anh câu nữa, có phải mấy tên đàn em Hạt Tử đến nhà tìm anh không? Anh có nghĩ đến, làm sao chúng biết mình trọ ở đó?”
“Ừ nhỉ! Từ lúc cứu anh quay về, tôi cũng không thấy có ai đi theo!”
Nói đến đây thì tôi sửng sốt, hơi cả kinh: “Hoàn Tử Đầu, ý anh là, chị gái chủ nhà kia là người của chúng? Chị ta tiết lộ bí mật?”
Suy đoán này làm tôi rất ngoài ý muốn.
“Đúng! Thực ra tôi bị giải đến Tiêu Sơn chỉ mới chưa lâu, theo tôi thì lãnh đạo thành phố biết anh muốn đến Tiêu Sơn cứu người cho nên mới cố ý đưa tôi tới, còn giải lão Vũ về. Định sẽ xử lý anh một mẻ luôn, ai dè lại gặp phải chuyện quán cháo quái đản kia, nên chết hết!”
Cố gắng lắm mới trấn định được tinh thần, tôi rà soát lại toàn bộ chi tiết sự việc. Lãnh đạo thành phố biết tôi muốn đi Tiêu Sơn, cố ý đánh tráo Hoàn Tử Đầu và lão Vũ, sau đó chị gái chủ nhà cung cấp manh mối để tôi tìm đến chịu chết. Tôi chạy thoát được, thì lại báo cho mấy tên đó đến tận nơi bắt tôi.
Đây chính là kế dùng mối thù giữa chúng tôi và Hạt Tử, mượn tay chúng thanh toán tôi, phủi sạch sự liên quan của mình.
Đây thật là một mớ rắc rối lớn, tôi hơi bối rối, nhưng đúng là có lý. Không khỏi nghi hoặc, tôi hỏi Hoàn Tử Đầu: “Nếu theo anh nói, thì điều kiện tiên quyết của cái bẫy này, là họ phải biết tôi muốn đi Tiêu Sơn. Nhưng họ làm gì có khả năng biết được?”
Hoàn Tử Đầu thở dài, vỗ vai tôi nói: “Huynh đệ, tôi nói cho anh hay, họ đâu chỉ biết anh đi Tiêu Sơn, họ còn biết anh đi Hổ Yêu Sơn, đi Mẫu Đơn, đi Trường Bạch sơn ấy chứ!”
“Không thể! Chuyện này tuyệt đối không thể, những người biết tôi tới mấy nơi đó rất ít, đều là những người tôi tin tưởng nhất!”
Hoàn Tử Đầu càng nói càng bực, đề cao âm lượng: “Có con mẹ gì mà không thể, mấy nơi anh đi, đều là tên cục phó kia nói. Lúc hắn nói mấy điều này, mục đích là khuyên tôi, đối địch với lãnh đạo thành phố không có cửa thắng!”
Hắn lại chậm rãi nói tiếp: “Người anh tin tưởng, có biết tại sao tôi phải gọi anh vào đây nói không? Cho anh biết, chính là một trong số những người anh tin có vấn đề, tôi nghĩ, người đó cũng giống như tay cục phó kia, là nội gián!”
Hoàn Tử Đầu phân tích rất có đầu có đuôi, tôi càng nghe càng sợ hãi! Ra khỏi cửa là tôi rất cẩn thận, hơn nữa đi đường xa còn thay đổi xe liên tục, không thể lần theo vé xe được. Vậy thì tại sao họ lại biết hành tung của mình???
Những người biết hành trình của tôi, chỉ có lão Lưu, Hoàn Tử Đầu, tiểu Lục và Bạch Phàm. Đang đau đầu suy nghĩ manh mối thì chợt nhớ đến câu nói của Hà tiên sinh trước khi chết: Trong những người mình tin tưởng nhất, có một người vẫn luôn lừa dối!
Họ đều là những người tôi tin bằng cả tính mạng, sao lại phải lừa gạt tôi? Nghĩ tới đây, tôi chợt thấy ớn lạnh sống lưng, không ổn rồi!
Lần này tôi với lão Lưu đi Tiêu Sơn, là chính lão đại gia kia gợi ý, nếu như vậy, liệu lão đại gia kia có phải cũng là người của tay lãnh đạo thành phố? Nhưng mình đã lỡ giao tập hồ sơ cho ông ta mất rồi!!!