Phần 126: QUÁN CHÁO KIM GIA
Máu chảy thành mảng, chắc chắn không phải máu giả mà hôm trước tôi thấy trên mặt Từ Từ. Kinh hoàng đứng sững sờ, máu này là của ai?
Vội vã bước tới đẩy cửa, bên trong, mặt sẹo và Hầu Tử đang quỳ rạp dưới đất, đầu vẹo sang một bên, thất khiếu chảy máu. Máy tính vẫn đang mở, nhưng không thấy Từ Từ đâu cả.
Từ lúc hai tên xông vào, tiếng hét của Từ Từ vẫn liên tục không ngừng, cửa sổ phòng Từ Từ cũng gắn song sắt, cô ấy ra ngoài lúc nào? Không thể được, sao trong phòng lại không có ai? Vừa rồi lúc mình gõ cửa, cô ấy vẫn còn đang giả tiếng ma quỷ gào thét cơ mà, lúc trốn trong phòng quần áo, cũng nghe thấy cô ấy đang đang livestream, vậy người đâu rồi?
Từ Từ không có trong phòng, thế tiếng gào thét là của ai? Nhìn hai tên giang hồ chết thảm, nỗi sợ bắt đầu dâng lên, toàn thân ớn lạnh. Tôi xoay người, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Hai tên côn đồ chết khó hiểu, mà lại chẳng thấy Từ Từ đâu. Chuyện này khiến tiềm thức tôi sợ hãi, căn phòng trống, vậy ai giết người?
Co chân đạp văng cánh cửa chính, tôi chạy như điên ra ngoài, quá sợ hãi, chỉ lo cắm đầu chạy, rơi cả một bên giày cũng chẳng màng. Chạy một mạch về nhà chị gái cho ở trọ, tôi đã sắp kiệt sức. Lão Lưu với chị gái còn chưa ngủ, thấy tôi thất thểu chân giày chân không thì hốt hoảng, hỏi: “Sao, mấy tên xã hội đen đuổi cậu à?”
Tôi thở dốc, cố gắng hồi phục, xua tay nói: “Đại tỷ đừng sợ, không phải chúng đuổi tôi đâu!”
“Không ai đuổi sao cậu chạy hốt hoảng đến mất cả giày?”
“Khả năng tôi gặp ma!”
“Cái gì?” Chị gái sợ hãi: “Cậu đến quán cháo Kim gia đầu thôn à?”
Chị ta căn bản là nghĩ theo hướng khác, tôi lắc đầu, chị gái mới nhẹ nhàng thở phào: “Đi theo đường thôn đến đầu đông, sẽ có một con phố, đó trước đây là khu chợ của thôn. Đầu phố có một căn nhà đất, sáng đèn cả ngày lẫn đêm, đó chính là quán cháo Kim gia.”
Tôi nào có tâm trạng nghe chị gái kể chuyện ma của thôn, cái gì mà quán cháo Kim gia, chả liên quan gì đến hoàn cảnh hiện tại của tôi cả. Định kéo lão Lưu vào phòng nói chuyện, ai dè chị gái chủ nhà rất hăng hái, tỏ ra thần bí, kể tiếp: “Chủ quán cháo Kim gia là một bà già, bà ấy mở quán cháo là để kiếm tiền nuôi cháu gái đi học ở xa. Nhưng không ngờ, con trai nhà Trương gia nghiện net, nửa đêm lẻn vào ăn cắp hôp đựng tiền của bà lão, hôm sau phát hiện bị mất trômh, bà uất quá mà chết!”
Chị gái bổ sung: “Mà căn phòng mấy tên xã hội đen đang ở chính là nhà Trương gia. Chắc cũng vì việc này mà họ mới bán nhà. Sau khi bà lão chết thì được người đến mua cháo phát hiện ra, nhưng không liên lạc được với cháu gái bà ấy. Cái xác cứ để vậy trong nhà chẳng ai ngó đến, từ đó thì chuyện tà môn cứ liên tiếp xảy ra. Có người bắt gặp, nửa đêm quán cháo nhà Kim gia sáng đèn. Nhưng bà lão đã chết, nên ai cũng nói đó là oán niệm bất tán, oan hồn bà lão vẫn muốn bán cháo để góp tiền nuôi cháu ăn học. Cậu thấy có đáng sợ không?”
Tôi và lão Lưu thoáng nhìn nhau, ở nông thôn, chuyện ma quỷ thế này đâu đâu cũng có, chẳng có gì quá ghê gớm, tôi không muốn mất thời gian, nói với chị gái: “Đại tỷ, cảm ơn chị nhắc nhở, tôi sẽ không đi đến đầu đông, cũng không ăn cháo đâu. Đã muộn rồi, chị đi nghỉ sớm đi!”
Chị gái nói câu địa phương gì đó mà tôi không hiểu, sau đó dặn dò: “Phải rồi, cậu nhớ cho kỹ, quán cháo Kim gia buổi tối sáng đèn, nhưng nhất định không được đến đó nhé!”
Tôi gật đầu lia lịa, chị gái mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi. Gặp lại lão Lưu, cuối cùng tôi cũng an lòng, kéo ông ấy vào phòng, thuật lại chuyện mình vừa gặp tối nay.
Nghe xong, lão Lưu vẫn lạnh lùng, gật đầu nói: “Người đã chết rồi không sống lại được. Chuyện bên nhà đó tạm gác lại, mau đi cứu người, càng lâu càng dễ xảy ra biến cố!”
Đúng, lão Lưu nói rất chuẩn, người không phải tôi giết, hai tên xã hội đen chết, nếu đám còn lại phát hiện, e là sẽ mang lão Vũ rời đi mất. Phải mau cứu người!
Tên mặt sẹo có vẻ là cầm đầu, giờ hắn chết rồi, còn ba tên ở nhà nhất định sẽ chẳng biết làm gì, hẳn lát nữa thôi phải ra ngoài đi tìm. Tôi bàn bạc với lão Lưu một chút, đêm nay sẽ không ngủ, nhân cơ hội tốt sang nhà Trương gia cứu người.
Xỏ đôi giày vải cũ vào, hai chúng tôi mặc quần áo rồi ra ngoài.
Trong sân nhà Trương gia có chó dữ, tôi với lão Lưu phải rón rén nép bên bờ tường chờ đợi. Chờ đến 2h sáng, thấy mặt sẹo và Hầu Tử không về, hai tên còn lại trong nhà không nhịn được nữa. Có tiếng chó sủa inh ỏi, cửa tầng một mở ra, một giọng nói cất lên: “Lão Điền, đi bộ vào thôn tìm xem, nếu không thấy thì mau quay về!”
Gã họ Điền ừ một tiếng, mở cổng, soi đèn pin đi ra ngoài. Thấy hắn đi xa, trong phòng có lẽ chỉ còn một tên, tiện tay, tôi vớ ngay viên gạch dưới chân, đi vào gõ cổng. Một lúc sau thì tên còn lại trong nhà mở cửa chính, nghi hoặc hô lên: “Ai đấy?”
Tôi cố gằn giọng nặng nề: “Tôi, lão Điền đây, quên đồ trong nhà!”
Tên kia chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đi ra mở cổng, tôi nấp bên tường, thấy cổng vừa mở thì lập tức phang ngay viên gạch. Tên giang hồ kêu lên một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, tôi xông tới bồi thêm mấy cước, rồi cùng lão Lưu lao vào trong cứu người.
Lần thứ hai đi vào căn nhà, lên tầng 2, gian phong khóa trái nghe thấy tiếng động thì lại không ngừng tông cửa, tôi ghé mồm vào trong la lên: “Lão Vũ, tôi đến cứu anh đây!”
Nói rồi vội phá khóa, nhưng người bên trong, miệng bị bịt băng keo, hai tay hai chân đều bị trói bằng dây thừng, không phải lão Vũ!!!
Điều khiến tôi khiếp sợ hơn đó là, tuy người này không phải lão Vũ, nhưng lại là người tôi rất quen thuộc, Hoàn Tử Đầu! Cau mày, tôi vội xông tới xé băng keo bịt miệng, khó tin hỏi: “Hoàn Tử Đầu, sao anh lại ở đây?”
Trông thấy tôi, Hoàn Tử Đầu cũng vô cùng kinh ngạc, nói: “Tôi bị bắt đến đây, anh nghe tin tức ở đâu mà tới cứu?”
Lão Vũ là lãnh đạo của tôi, Hoàn Tử Đầu thì lại là huynh đệ, không gặp được lão Vũ nhưng trời xui đất khiến thế nào lại cứu được huynh đệ một mạng, tôi vui lắm. Mình đã xa nhà khá lâu, khoảng thời gian này nhất định là có rất nhiều chuyện xảy ra. Không có thời gian nói cặn kẽ, tôi vội cởi trói cho Hoàn Tử Đầu, đỡ hắn xuống dưới lầu.
Chẳng trách lúc tôi bị bắt, tên Hầu Tử có mỉa mai rằng tôi theo nhầm đại ca, hóa ra hắn tưởng tôi là đàn em của Hoàn Tử Đầu, đến để cứu đại ca.
Hoàn Tử Đầu rất thảm, toàn thân tím bầm, sức lực yếu ớt, tôi với lão Lưu phải dìu hắn ra cổng. Vừa đúng lúc này thì đối mặt với tên họ Điền quay về. Tên này to cao vạm vỡ, trông thấy chúng tôi cứu người ra thì gầm lên, vung nắm đấm to như siêu nước lão tới.
Lão Lưu già cả, đương nhiên không có sức chiến đấu, Hoàn Tử đầu thì đã rất yếu, không làm gì được, chỉ trơ mắt đứng nhìn tôi bị một đấm vào mặt. Vốn chẳng phải khỏe mạnh gì, tôi bị đấm ngã nhào, mặt mũi be bét máu.
Thấy tôi văng ra, họ Điền liền xoay người túm lấy Hoàn Tử Đầu. Tôi vớ viên gạch, nhắm đầu hắn phang tới, mồm la lên: “Lão Lưu, dẫn Hoàn Tử Đầu đi trước đi!”
Hoàn Tử Đầu không muốn chạy, nhưng lão Lưu đã vội kéo hắn. Viên gạch của tôi cũng làm họ Điền vỡ đầu, hắn ôm cái đầu đầy máu, khó tin nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt hắn chứa đầy phẫn nộ và sát khí, không thèm đuổi theo lão Lưu mà dồn thù hận lên người tôi. Chắc chắn đánh không lại hắn, chạy mau!
Để bảo vệ Hoàn Tử Đầu và lão Lưu, tôi chỉ còn cách bỏ chạy theo hướng ngược lại. Thấy tôi đánh lén rồi trốn, họ Điền trừng mắt đến rớt con ngươi ra ngoài, chửi tục rồi siết nắm đấm đuổi theo.
Đánh nhau tôi chịu, nhưng chạy vẫn ok lắm, chỉ một lát đã bỏ xa tên họ Điền. Cũng không ngờ đường thôn này lại dài như vậy, chạy mãi mà vẫn chẳng thấy hết. Sau khi xuyên qua một ruộng bông, một con phố cùng những căn nhà đất hai bên xuất hiện trước mắt tôi, những căn nhà dưới ánh trăng rất âm u vắng vẻ.
Nghi hoặc, quay sang đầu đường thì chợt thấy, có một căn nhà đất vẫn sáng đèn, dưới ánh trăng mờ mờ, tôi thoáng đọc được bốn chữ to bằng sơn đỏ trên bờ tường: “Tiệm cháo Kim gia!”
Hít sâu một hơi, sao quen thế nhỉ, chẳng phải đây là căn nhà mà chị gái kia nói sao? Tên họ Điền thì đang đuổi theo càng lúc càng gần, tôi chẳng chạy nổi nữa, vội trốn vào góc tường đối diện.
Họ Điền đuổi tới nơi thì không thấy tôi đâu, hắn đứng khựng lại quan sát xung quanh, cuối cùng thấy căn nhà sáng đèn thì đùng đùng bước về phía đó. Quán cháo Kim gia theo chị gái nói thì rất đáng sợ, thầm kêu không ổn, tôi vội thò đầu ra gọi: “Này, đừng đi nữa, ta ở đây nè!”
Nhưng chẳng biết vì sao, họ Điền cứ như điếc, ngây ngốc mở cánh cửa, bước chân vào trong…