Phần 124: BUỔI LIVESTREAM ĐÁNG SỢ
Con dao trong tay mặt sẹo dí vào bụng tôi, chỉ cần hắn nhẹ tăng thêm chút lực, lưỡi dao sẽ xuyên qua da thịt. Hắn nhắc đến tên Hoàn Tử Đầu, nhưng tôi lại chả có ấn tượng gì với hắn cả, hắn là ai mới được?
Chưa kịp mở miệng thanh minh thì bốp một tiếng, mặt sẹo đạp thẳng vào bụng tôi, tôi đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
“Định tới cứu người? Có nhận ra lão tử ta là ai không? Hả?”
Mặt sẹo túm cổ áo tôi xách lên, hung tợn trợn mắt: “Làm hại đại ca ta ngồi tù giờ còn dám mò đến cửa?”
Nghe hắn nói, tinh thần tôi hồi phục lại, liên lụy đến mình mà phải đi tù, trước giờ chỉ có một người, là Hạt Tử! Hạt Tử giết chết Hà tiên sinh, mặt sẹo này lại gọi hắn là đại ca, hẳn là đàn em của hắn. Còn nhớ lần trước Hoàn Tử Đầu dẫn đàn em đến địa bàn của Hạt Tử để đoạt người, hình như đúng là có một tên mặt sẹo trong nhóm đối phương thì phải.
Cú đạp của mặt sẹo trúng ngay bụng trên gần ức, tôi tính mở miệng nói chuyện nhưng cơn đau khiến tôi không nói nên lời. Đạp thêm mấy cái, mặt sẹo bảo với gã đứng cạnh: “Bắt hắn vào, tìm mãi mà không thấy, giờ lại tự vác mặt đến cửa!”
Tên kia nghe vậy thì túm tôi dậy, đẩy vào trong nhà. Giờ thì hay rồi, cứu người không thành mà lại bị bắt. Mặt sẹo vào nhà, sau đó bảo tên gầy: “Hầu Tử, nhốt hắn lên tầng 3 đi, coi chừng đấy!”
Hầu Tử nhìn tôi, hỏi: “Sao thế Sâm ca? Đây chẳng phải tên thợ điện ban nãy sao?”
Sâm ca lạnh giọng mắng: “Thợ điện cái rắm, con mẹ nó hắn là người của Hoàn Tử Đầu, coi chừng!”
Tên gầy không dám nhiều lời, đi vào trong lấy ra một sợi dây thừng trói tay tôi lại, lục điện thoại của tôi, đẩy tôi lên tầng 3. Tầng 3 cũng có hai phòng đối diện nhau, Hầu Tử đẩy mạnh tôi vài một bên rồi đóng sầm cửa lại. Căn phòng trống huếch, đến cái giường cũng chẳng có, cửa vừa đóng liền chìm vào bóng tối.
Toàn thân đau nhức ngã vào bên trong, mãi mới định thần lại, tôi thử tông cửa. Chẳng có tác dụng gì, bên ngoài cũng được khóa bằng cái khóa to như dưới tầng 2.
Không biết bị nhốt bao lâu, chợt ngoài cửa có tiếng động. Là tên gầy Hầu Tử mang cơm lên cho tôi. Hắn đi vào, bê hai cái bánh bao, một bát canh đặt trước mặt rồi mắng: “Có phải là ngươi dập cầu dao ngoài cột điện? Xong sau đó dám đóng giả thợ sửa điện để lừa bọn ta?”
Nói đoanh, hắn bạt tai tôi một cái nổ đom đóm mắt. Hai tay bị trói bằng dây thừng, chỉ có thể chịu trận, tôi hỏi: “Huynh đệ, có phải các anh là đàn em của Hạt Tử?”
Hầu Tử trừng mắt lườm tôi: “Đúng, ngươi con mẹ nó là tên tài xế xe bus, đến cứu người phải không? Nói mau, có bao nhiêu người tới?”
Cứu người?
Tôi cả kinh, mình đoán không sai mà, trong căn phòng bị khóa dưới tầng 2 có nhốt người. Lại thấp giọng hỏi hắn: “Huynh đệ, sau khi Hạt Tử đi tù thì ai cầm đầu các anh?”
Hầu Tử là loại tiểu nhân thích khoe mẽ, nghe tôi hỏi thì cười lạnh giơ ngón tay cái lên: “Ta không nói đại ca hiện giờ cho ngươi biết đâu. Anh ấy mà vừa ra khỏi cửa là xe cảnh sát dẫn đường, hiểu không?”
Xe cảnh sát dẫn đường, trừ lãnh đạo thành phố ra thì làm gì có ai được như vậy? Quả nhiên mấy tên giang hồ này đã bán mạng cho lãnh đạo thành phố, nếu vậy thì đúng là lão Vũ bị nhốt dưới tầng 2 rồi!
Thấy tôi im lặng không nói gì, Hầu Tử tưởng tôi bị dọa, liền nói: “Đi theo đại ca cơm no rượu say, ngươi theo nhầm đại ca rồi!”
Lão Vũ là lãnh đạo của tôi, Hầu Tử nói vậy rõ ràng là đang mỉa mai. Tôi cũng chả tức giận, thấp giọng hỏi: “Huynh đệ, mấy giờ rồi?”
Hầu Tử trợn mắt nhìn tôi, liếc đồng hồ, nói: “8 Rưỡi tối!”
Tôi giả bộ chịu thua, đáng thương bói: “Đại ca, tôi bị bắt từ sáng, giờ đã tối rồi, tôi muốn đi vệ sinh!”
Hầu Tử xua tay, làu bàu: “Khỏi đi, cứ tiểu trong phòng là được!”
“Đại… đại ca, tôi mà giải quyết trong phòng, mùi nó bay xuống dưới thì sao?”
Hầu Tử cau mày: “Ngươi thật ghê cmn tởm!”
Rồi bất đắc dĩ chỉ tay ra ngoài: “Đi đi, dưới tầng 2 có toilet!”
Hắn kéo tôi dậy, vừa đi vừa đá đít tôi xuống tầng 2. Hầu Tử chỉ vào toilet nói: “Ba phút, xong hay chưa đều phải ra ngoài cho ta!”
Nói rồi hắn đẩy tôi vào, đóng cửa cái rầm.
Đòi đi vệ sinh là giả, chạy trốn mới là thật. Sáng nay lúc giả vờ kiểm tra đường dây điện, tôi đã sớm chú ý toilet này, bên trong nó có cửa sổ thông ra ngoài.
Vào trong, tôi vội đứng lên nắp bồn cầu, cố gắng trèo lên cửa sổ, không dám nghĩ ngợi nhiều, nhảy rầm một cái xuống dưới. Cũng may tầng 2 không cao lắm, lại ngã xuống ruộng bông nên không sao, tôi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy. Vừa rồi nhảy xuống đã gây tiếng động, chắc Hầu Tử nghe thấy, hắn hô lớn một câu.
Chắc chắn chúng sẽ đuổi theo liền! Hay tay còn bị trói chặt đằng trước, tôi chạy trên đường làng không thể nhanh được, chỉ một lát, mấy cái bóng đã đuổi theo sát đằng sau.
Đang sốt ruột nghĩ xem phải trốn đi đâu thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ cổng lớn bên cạnh, kéo tôi vào. Hai chân vấp lên nhau, tôi ngã nhào vào trong sân. Người kéo tôi ngó đầu ra ngoài quan sát, rồi vội vàng đóng cổng lại.
Tôi giật mình ngẩng đầu thì thấy, trước mặt mình là một cô gái tóc dài chấm ngang vai, trang điểm đậm, mặc chiếc vãy trễ ngực, hở trước hở sau, rất sexy. Thấy tôi ngây ra, cô ta cười lạnh: “Vào nhà đi đã!” Rồi xoay người đi vào trong.
Đám người phía sau chỉ chốc lát sẽ đuổi tới, giờ tôi có chết cũng không thể ra ngoài, khỏi nghĩ ngợi, vội lao vào theo cô gái.
Đây cũng là một căn nhà 3 tầng, tầng 1 đèn bật sáng trưng, bên trong được bày biện rất đẹp, hẳn là một nhà giàu trong thôn. Cô gái ngồi ở sofa phòng khách, vât chân chữ ngũ, cầm điếu thuốc châm, hít một hơi hỏi: “Anh từ đâu tới?”
Tôi ít bạn bè, thường ngày cũng không tiếp xúc nhiều với nữ giới, thấy cô ấy ăn mặc hở hàng thì không khỏi ngại ngùng, thấp giọng đáp: “Tôi là người đông bắc. Cảm ơn cô, phải xưng hô thế nào?”
“Từ Từ!” Cô gái phả khói, lạnh lùng đánh giá tôi một chút, nói: “Khỏi cần cảm ơn, trước giờ tôi không ưa mấy tên dễ chũi kia nên mới cứu anh. Vì sao chúng lại bắt anh?”
“Có ân oán với nhau, tôi tống đại ca của chúng vào tù!”
Cô gái a một tiếng, có vẻ không hứng thú lắm, nói: “Đêm nay cứ ở tạm đây đi, ngủ sofa. Tôi làm việc bên phòng đối diện, nhắc trước để anh khỏi phải sợ.”
Tôi sửng sốt: “Làm việc trong phòng?”
Cô gái có vẻ nhàm chán, đứng dậy, ừ một tiếng: “Tôi làm streamer!”
Hóa ra là livestream, chẳng trách ăn mặc sexy như vậy. Tôi đang tưởng tượng trong đầu thì cô gái đi về phía phòng ngủ, quay đầu nói: “Live stream kể chuyện ma, ban đêm có nghe tiếng động gì lạ cũng đừng sợ!”
Truyện ma?
Ngành công nghiệp livestream tôi có biết, nhưng kiếm nhất là mấy cô gái ăn mặc hở hang đứng uốn éo trước màn hình. Livestream kể chuyện ma, có người xem sao?
Từ Từ không nói nhiều với tôi, vào phòng đóng cửa lại. Hai tay vẫn bị trói, tôi phải với con dao gọt hoa quả trên bàn để cắt dây. Cả ngày chưa có gì bỏ bụng, thấy trên bàn có trái cây, tôi cũng chẳng khách khí, ngấu nghiến ăn hết một nửa.
Từ Từ chỉ bảo tôi ngủ ở sofa, cũng chẳng lấy chăn gối gì, đành nằm xuống nhắm mắt, tính trước kế hoạch ngày mai sẽ về sớm tìm lão Lưu. Đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên trong phòng có tiếng hét lớn: “Á…”
Tiếng hét đặc biệt thảm thiết khiến tôi dựng cả tóc gáy, đứng phắt dậy. Thở hồng hộc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Từ Từ, còn chưa kịp đibhj thần thì lại choang một tiếng, như có đồ thủy tin đập vỡ bên trong.
Mình cũng từng nghe người khác kể chuyện ma trên mạng rồi, chỉ là kết hợp nhạc nền trong máy tính để dọa người, sao lại như thế này? Có chút lo lắng cho an nguy của Từ Từ, tôi đắn đo không biết nên vào hay không.
Một lúc sau thì Từ Từ hoảng sợ kêu lên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin đừng tới đây!”
Không đứng nghe được nữa, tôi với cái gạt tàn thuốc trên bàn, tiến về phía phòng ngủ, giơ chân đạp tung cánh cửa. Trăm triệu lần không thể ngờ tới, cảnh tượng trong phòng dọa đến hai chân tôi mềm nhũn, cái gạt tàn rơi khỏi tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Con mẹ nó, chạy mau!!!