Phần 120: TẬP HỒ SƠ THỨ BA
Trương Lượng Tiết nói xong thì lại thở dài thườn thượt.
Ban ngày là đàn ông, ban đêm là đàn bà? Tôi khó tin quay đầu nhìn lão Lưu xem ý của lão thế nào. Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của lão, giờ khẽ biến sắc, thấp giọng nói: “Hóa ra là âm dương nhân, chẳng trách không thấy âm khí nào trong ký túc!”
Ý của lão tức là tin lời Lượng Tiết, tôi hỏi: “Lão Lưu, trên đời này có người ban ngày là nam, ban đêm là nữ thật ư?”
Lão Lưu gật đầu: “Đúng là có, nhưng hiếm lắm, ta cũng chỉ là nghe bạn bè trong giới nói, không ngờ hôm nay lại được gặp!”
Thấy tôi không tin, Lượng Tiết giải thích: “Anh tôi từ bé đã vậy, trước đây cha mẹ chỉ nghĩ là anh ấy hơi ẻo lả, sau ở lâu mới biết, chỉ có nửa đêm, anh ấy mới biến thành nữ. Vì chứng bệnh này mà mấy năm nay tôi đôn đáo tìm bao nhiêu bài thuốc cổ mà vẫn không thuyên chuyển.”
Tôi chợt hiểu ra, hỏi: “Hóa ra, từ đầu anh bảo chúng tôi đi bắt cóc về để chữa bệnh cho chị dâu, thực ra là để che giấy, người có bệnh là Đại Ưng chứ căn bản chả có chị dâu nào ở đây?”
Trương Lượng Tiết bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải, hai chúng tôi đã tìm rất nhiều thầy âm dương về xem bệnh. Các thầy đều nói, người thao túng cơ thể của anh tôi sau nửa đêm chính là vợ kiếp trước của anh ấy. Cho nên, chúng tôi đã quen gọi người sau nửa đêm là chị dâu rồi.”
Nhân duyên tiền kiếp, vợ chồng chung thân xác, hóa ra là chị dâu kiểu này!
Khó tin thở dài một hơi, cứ như mình đang xem một bộ phim điện ảnh vậy, kết cục xoay chuyển khiến khán giả chẳng thể nào dự đoán trước.
“Gặp nhiều thầy âm dương như vậy, mà vẫn không trị được bệnh cho Đại Ưng sao?”
Trương Lượng Tiết lắc đầu: “Không những không trị được, mà còn càng ngày càng nặng. Cứ qua 12h đêm, đúng giờ anh ấy sẽ biến thành chin dâu. Ban đầu chị dâu tự khóa mình trong phòng, coi như là an phận, chỉ một mình hí kinh kịch đến sáng. Nhưng mấy tháng gần đây thì phát hiện chị dâu không an phận nữa, cho nên anh ấy mới phải ở một mình trong ký túc, sợ sẽ dọa người khác!”
Tuy tôi không tin lời nói của Lượng Tiết, nhưng lại tin tưởng Đại Ưng. Mặc dù anh ta đã từng chôn sống tôi, nhưng lòng tin vẫn không thay đổi, anh ta là một người tốt. Chỉ là không hiểu sao anh ta có chứng bệnh này, mà lại nhất quyết bắt mình ở phòng bên cạnh?
Nói ra suy nghĩ của mình, Lượng Tiết nghe xong thì xấu hổ, đắn đo rồi giải thích: “Chuyện này thì phải trách tôi. Tôi vẫn luôn không tin tưởng hai người, cũng định thử một chút xem hai người có bản lĩnh không, cho nên mới tách hai người ra ở riêng. Thật không ngờ tới tật xấu của Đại Ưng đã nghiêm trọng tới mức suýt thì hại huynh đệ đây. Thật xin lỗi!”
Lúc nói những lời này, mặt Lượng Tiết đầy vẻ áy náy, tôi cũng chả biết là thật hay giả, hỏi: “Tại sao anh lại muốn thăm dò bản lĩnh của chúng tôi? Chuyện về con cóc ba chân làm thuốc, là thật hay bịa?”
“Đó là sự thật! Năm năm trước có một tiên sinh lợi hại đi ngang qua thôn, chỉ điểm chi chúng tôi. Là chỉ cần vào miếu quả phụ, bắt một con cóc ba chân làm thuốc, bệnh của anh tôi sẽ được trị tận gốc. Nhưng miếu quả phụ là cấm địa, hai năm trước quả phụ nhà Lưu gia treo cổ bên trong, nghe nói thi thể hong khô còn nguyên vẹn, thật sự là không dám vào!”
Tôi nghe mà tức giận, hóa ra hai anh em ngươi không dám vào, lại lợi dụng ta và lão Lưu? Tôi gằn giọng: “Nghe là biết hai anh em anh bị lừa. Cái gì mà trong miếu có cóc ba chân, đến tám phần là lừa tiền rồi!”
Trương Lượng Tiết vội lắc đầu: “Không phải đâu. Vị tiên sinh này tuy tuổi tác không nhiều, nhưng thực sự có bản lĩnh, có điều ông ta đi gấp nên chỉ để lại mấy câu như vậy!”
Tôi cười, chỉ vào lão Lưu, nói: “Ông bạn già này của tôi cũng là người trong giới. Anh nói thử xem, tiên sinh bảo anh vào miếu bắt cóc tên gọi là gì, xem lão Lưu có nghe nói qua chưa?”
Trương Lượng Tiết đáp: “Tên họ đầy đủ thì tôi không biết, chỉ biết ông ấy họ Hà!”
Hà tiên sinh? Tôi ngây người, Hà tiên sinh từng đến đây? Còn nhớ lúc gặp Hà tiên sinh, ông ta trông như thiếu niên 17, 18, tôi hỏi: “Anh thử tả xem, Hà tiên sinh trông như thế nào, bao nhiêu tuổi?”
“Nhìn cũng không cao tuổi lắm, chỉ ngoài 20, nhưng phong cách nói chuyện trầm ổn, như một ông già sáu bảy chục tuổi vậy!”
Tôi kinh ngạc nhìn sang lão Lưu, đúng là nhân vật truyền kỳ – Hà tiên sinh. Còn nhớ Hà tiên sinh đã từng nói với tôi, ông ta trưởng thành ngược với người thường, năm sáu năm trước thì đúng là ông ta khoảng ngoài 20 thật.
Nếu đã là Hà tiên sinh chỉ điểm, không có gì phải nghi ngờ về phương thuốc cả. Tuyệt đối trong miếu quả phụ có cóc ba chân, và cũng chắc chắn nó có thể chữa bệnh cho Đại Ưng!
Sau khi đã sáng tỏ mọi việc, tôi hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất, đó là rốt cuộc thì tập hồ sơ của lão Vũ có trong tay hắn không. Đến giờ thì Trương Lượng Tiết không dám nửa úp nửa mở nữa, mà gọn gàng dứt khoát khẳng định là có!
Hòn đá lớn đè nặng trong lòng tôi, cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Hồ sơ nằm trong tay Lượng Tiết, chứng tỏ hắn phải có giao tình với lão Vũ. Theo như hắn nói thì lão Vũ là bạn cũ, trước đây tình cờ gặp nhau. Lần chạy trốn vừa rồi, lão Vũ gửi tập hồ sơ ở đây, dặn đi dặn lại hắn rằng không được tin tưởng bất cứ ai. Ban đầu Trương Lượng Tiết không đồng ý cho lão gửi thứ quan trọng như vậy ở đây, nhưng lão Vũ hứa, lão có bằng hữu lợi hại, có thể vào miếu bắt cóc ba chân giúp, cho nên hắn mới gật đầu giữ bộ hồ sơ.
Có điều tôi tin, lúc lão Vũ nói có bằng hữu lợi hại, chỉ là bịa chuyện để Lượng Tiết giúp mình mà thôi, không ngờ Lượng Tiết lại ngộ nhận tôi và lão Lưu là bằng hữu lợi hại kia.
Sau khi Trương Lượng Tiết nói hết mọi việc, tôi cũng kể lại chuyện gặp Quách Đại Đảm trong miếu. Lần đầu vào miếu, Quách Đại Đảm tìm được số trang sức lớn, liền nảy lòng tham, vừa khoe khoang là mình bắt được cóc ba chân, vừa cố tình nói bên trong có bộ xương biết cử động, lại còn ma nữ áo đỏ gì đó, tất cả đều là vô căn cứ, dùng để giấu diếm.
Cái yếm đỏ rơi vào đầu tôi hôm đó, hẳn là chính tay Quách Đại Đảm ném, rắn cũng do hắn thả, mục đích là dọa tôi với lão Lưu không dám vào miếu nữa.
Đã rõ ràng mọi chuyện, giờ chắc rắn trong miếu cũng đã bị Quách Đại Đảm dọn sạch, tôi với lão Lưu vẫn quyết định sẽ giúp Đại Ưng, bắt có trước rồi đổi lấy tập hồ sơ.
Cố gắng lên dây cót tinh thần, thu xếp một chút, tôi cùng lão Lưu lên núi, lần thứ ba đến miếu quả phụ. Lần này thì đã chẳng sợ thần sợ quỷ, trong lòng đầy sự tin tưởng.
Sau khi dọn hết đống xương tay đem đi an táng, hai chúng phát hiện, đúng là trong góc cột đá có mấy con cóc ba chân! Những con cóc này kích thước cũng như cóc thường, nhưng nó chỉ có một chân trước, tôi bắt liền ba con.
Tối đó, Đại Ưng cũng quay về, anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện chôn sống tôi hôm trước, biết anh ta bệnh tật, tôi cũng không trách. Trương Lượng Tiết cũng giữ lời hứa, sau khi nhận cóc, hắn liền mang tập hồ sơ lão Vũ gửi, đưa cho chúng tôi.
Ôm tập hồ sơ nhàu nát trong lòng ngực, tôi cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng bừng!
Trương Lượng Tiết y theo lời Hà tiên sinh, giết cóc ba chân làm thuốc cho Đại Ưng uống. Đêm đó ba chúng tôi ngồi nhìn Đại Ưng chằm chằm đến tận hơn 12h, quả nhiên anh ta lần này đã không còn biến thành nữ nữa. Hai anh em họ Trương đội ơn nghĩa chúng tôi, còn muốn gửi 50 vạn làm lễ, nhưng đây không phải thứ tôi cần, tìm được bộ hồ sơ là đủ rồi!
Rời khỏi Tế Nam, trước khi đi tôi dặn hai anh em, sau này bất kỳ ai có đến cũng đừng nhận là mình quen biết lão Vũ, càng không được nhắc nửa câu đến tập hồ sơ. Hai anh em gật đầu lia lịa đồng ý, tôi với lão Lưu mới yên tâm lên đường ra ga tàu hỏa.
Cuộc hành trình đi Tế Nam lần này, gặp âm dương nhân Đại Ưng, cũng suýt chết trong tay anh ta, tôi hữu kinh vô hiểm mà lấy được tập hồ sơ quý giá.
Để chắc ăn, tôi với lão Lưu xuống tàu ở Cáp Nhĩ Tân, tìm một nhà nghỉ ngủ lại.
Trong nhà nghỉ, cuối cùng thì tôi cũng được mở tập hồ sơ ra xem, tập hồ sơ mà bác Lục cực kỳ quan tâm, nói rằng bên trong có giấu bí mật của lão Đường, chuyện này liên can trực tiếp đến tính mạng của tôi và lão Vũ!
Đọc nội dung bên trong, tôi bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc cũng có thể đoán được, con ma kia là ai!