Phần 118: CHỊ DÂU MẮC BỆNH
Trông thấy đám rắn nhung nhúc, tôi sợ hãi ném cả sọt tre xuống, vội lao ra ngoài cùng lão Lưu. Chạy một mạch xuống đến triền núi, do tuổi đã cao nên lão Lưu chạy hết nổi, hai chúng tôi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc. Nghĩ đến đám rắn trong miếu, không khỏi nổi da gà, ba mươi tuổi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy nhiều rắn như vậy, lại là rắn nhiều màu sắc.
Lão Lưu vừa thở, vừa chỉ vào mặt tôi, khó nhọc nói: “Ngươi làm cái gì vậy, chạy ra cửa miếu là được rồi, ngươi còn kéo ta chạy hẳn xuống đây, suýt nữa thì xương cốt ta cũng gãy hết!”
Lão đang trách tôi lôi lão chạy quá xa, tôi ấm ức đáp: “Nhiều rắn sặc sỡ như vậy, đến tám phần là rắn độc. Lão Lưu, ông có bản lĩnh, không sợ ma, nhưng không thể không sợ rắn!”
Lão Lưu cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Cóc ba chân còn chưa thấy đâu, mà chuyện lại có biến hóa bất ngờ, được rồi, quay về nghĩ cách đuổi đám rắn đo đi đã!”
Bên trên là xương cốt, bên dưới là rắn độc, đúng là miếu quả phụ này không phải ai cũng vào được. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tay trắng mà quay về nhà máy.
Kêt lại những gì chứng kiến được cho Lượng Tiết nghe, hắn tỏ vẻ đồng cảm như chính mình trải qua vậy, cau mày nói: “Thôn chúng tôi gần rừng núi, rất nhiều rắn. Rắn sợ những thứ có mùi nặng, nhà nào trong thôn có rắn vào đều dùng giấm để hun, để tôi cho người vào quầy tạp hóa trong thôn mua ít giấm.”
Dứt lời, hắn nhấc điện thoại gọi cho bảo vệ, sai đi mua giấm. Chúng tôi ngồi trong văn phòng chờ, trong lúc nói chuyện, Trương Lượng Tiết hỏi tôi ở cùng Đại Ưng trong ký túc có ổn không, tôi đương nhiên nói là ổn. Chợt nhớ đến bà vợ của Đại Ưng thích giặt quần áo với hí kịch nửa đêm, tôi hỏi: “Giám đốc Trương, anh bảo chúng tôi bắt cóc về chưa bệnh cho chị dâu, chị ấy bị bệnh gì?”
Trương Lượng Tiết chợt thay đổi sắc mặt, chậm rãi nói: “Tình thần chị dâu không được tốt lắm!”
Không còn gì nữa? Tôi ngỏng tai nghe hắn nói tiếp, ai dè Trương Lượng Tiết chỉ nói vậy rồi tiễn tôi về. Miếu quả phụ là cấm địa thôn bọn họ, tôi và lão Lưu mạo hiểm đi bắt cóc cho hắn, ít nhất cũng phải có chút cảm kích chứ. Hỏi tập hồ sơ hắn không nói, giờ hỏi bệnh tình chị dâu hắn cũng không, là lẽ làm sao?
Tôi phát cáu, nói: “Hai tối nay, chị dâu đều ngủ ở phòng Đại Ưng, đêm qua còn chạy sang cửa phòng tôi hí kinh kịch. Đại Ưng cũng nói chị ấy tinh thần không được tốt, nhưng ít ra bệnh cũng phải có tên chứ, là trầm cảm à, hay tâm thần phân liệt, hay…”
Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên Trương Lượng Tiết biến sắc, gương mặt anh tuấn trở nên méo mó: “Tối qua chị dâu đến cửa phòng anh hí kịch? Anh tôi trước khi đi ngủ luôn khóa cửa cẩn thận, chị ấy ra kiểu gì?”
Bị biểu tình của hắn làm rối tinh rối mù, tôi nói: “Ra kiểu gì? Mở cửa đi ra chứ sao, cứ nửa đêm, sau khi giặt đồ xong chị ấy đều hí kịch, anh căng thẳng như vậy là ý gì, chẳng lẽ chị dâu mắc chứng mẫn cảm, thấy người liền muốn đánh?”
Trương Lượng Tiết cúi đầu suy tư gì đó không trả lời, chỉ dặn: “Anh nhớ cho rõ, buổi tối ngủ nhất định phải khóa cửa cẩn thận, sau nửa đêm đừng có ra ngoài!”
Hai anh em nhà này nói rất giống nhau, tôi nghe thật không hiểu nổi, hết kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Đo là chuyện nhỏ, nhưng hôm nay anh phải trả lời tôi một câu rõ ràng, hồ sơ của lão Vũ rốt cuộc có trong tay anh hay không?”
Trương Lượng Tiết bắt chéo chân, nét mặt khôi phục, nói: “Bắt được cóc thì có, không bắt đueocj thì không có!”
Vốn đang sốt ruột, tiểu tử này lại nửa kín nửa hở, tôi thật muốn đấm cho hắn một trận. Không khí đang căng thẳng thì bảo vệ mua giấm về gọi điện nói, tất cả giấm trong thôn đã bán hết sạch.
Không có giấm đuổi rắn, miếu quả phụ không vào được, Trương Lượng Tiết hết cách, đành tự lái xe vào thành phố để mua, việc bắt cóc lại phải dời sang hôm sau.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Ăn cơm tối, Đại Ưng lại bắt đầu mời tôi uống rượu. Anh ta khác với tên Lượng Tiết kia, sự nhiệt tình của Đại Ưng không hề giả tạo, trong bữa cứ bắt tôi phải uống. Lúc về ký túc, anh ta còn chưa đã thèm, xách nửa thùng bia lên phòng. Tôi ngồi phòng Đại Ưng nói chuyện phiếm, uống bia anh ta uống một ly, tôi nhấp một ngụm. Trong lúc vô tình, chợt thấy trong phòng anh ta chỉ có một cái gối, một tấm chăn, tôi tò mò hỏi: “Đại Ưng, sao trên giường chỉ có mỗi một bộ chăn gối, anh với chị dâu ngủ kiểu gì?”
Đại Ưng hơi chuếnh choáng, miệng sặc mùi bia rượu, nhìn thoáng qua cái giường, cười ha hả vung tay: “Không sao, tôi chính là gối đây, tôi gối cái gối, còn chị dâu cậu khỏi cần.” Nói rồi lại cụng ly.
Tôi cười: “Đại Ưng, tôi nhiều lời hỏi một câu, anh đừng giận. Rốt cuộc chị dâu bị mắc bệnh gì?”
Đại Ưng đã say khướt, miệng lệch đi, đang cười đột nhiên lại khóc. Anh ấy uống nhiều quá rồi.
Đại Ưng chụp vai tôi, nói: “Đại ca, tôi nói với anh, cậu đừng nói ai biết nhé. Vợ tôi căn bản chẳng bệnh gì cả, người có bệnh là tôi.”
Đại Ưng đã say đến mức gọi tôi là đại ca, thiết nghĩ, đây là lúc anh ta nói thật nhất.
“Anh có bệnh? Đại Ưng anh cường tráng khỏe mạnh như vậy, thật không nhìn ra anh mắc bệnh gì?”
“Ha ha ha ha…”
Đại Ưng cười lớn, tay lại cầm lon bia rót đầy ly, lau nước mắt nói: “Em rể, nói em biết, mấy năm nay tôi thật xấu hổ, không đáng làm người!”
Không phải tôi cố ý chuốc rượu mà anh ta càng uống càng hăng, xem ra Đại Ưng có rất nhiều tâm sự chất chứa, tôi cụng ly nói: “Đại Ưng, mếu anh tin tưởng tôi, thì cứ nói ra. Tuy tôi chỉ là một tài xế xe bus, chả tài giỏi gì, nhưng tôi thật thà, rất đáng tin cậy!”
Đại Ưng lại lau nước mắt: “Cháu trai, ta nói ngươi đừng sợ, thực ra trước giờ ta không được gặp vợ, nàng đã chết hơn trăm năm nay rồi!”
Tôi giơ ly bia lên định cụng, vừa đưa được một nửa thì khựng lại, giật mình đổ hết ra bàn. Uống bia mà mở cửa sổ, vốn đã lạnh run người, giờ lại càng cảm thấy gió lạnh đang thổi ào ào sau cổ áo.
Ly bia đổ xuống bàn, Đại Ưng ngây người, giống như hiểu ra gì đó, hung hăng vỗ trán. Tôi hơi hoảng, bua cũng không uống được nữa rồi, nhớ đến tiếng nước chảy giữa đêm, giọng hí kịch trước cửa phòng mà càng ngày càng ớn, nháy nắt mồ hôi đã chảy dài xuống má.
Có vẻ Đại Ưng đã tỉnh táo đôi chút, áy náy vươn tay vỗ vai tôi, vừa định mở miệng nói lại chợt hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, đoạn giơ tay lên nhìn đồng hồ, gấp gáp nói: “Sắp 12h rồi, cậu mau về phòng đi!”
Nói đoạn, anh ta loạng choạng đứng lên, kéo tôi từ ghế đẩy ra cửa. Đang mơ hồ không hiểu chuyện gì thì rầm một tiếng, Đại Ưng đóng sập cửa, khóa mình trong phòng. Tôi cũng vội chạy về phòng, khóa trái.
Trương Lượng Tiết hồi chiều đã thay cái khóa mới phòng tôi, rất chắc chắn. Vừa bập khóa thì chợt nghe cạch một tiếng, cửa phòng Đại Ưng lại mở ra.
Không thích hợp!
Đại Ưng vừa khóa trái cửa cho thấy anh ta rất sợ hãi, người mơt cửa tuyệt đối không phải anh ấy!
“Chị dâu” tới!!!
Tôi không dám đứng gần cửa, lui về đến nép giường, dỏng tai lắng nghe. Sau vài phút yên lặng, tôi lại nghe tiếng xả nước, chị dâu bắt đầu giặt quần áo!
Ớn lạnh sống lưng, tôi dán mắt ra ngoài cửa, mấy phút sau thì tiếng xả nước dần nhỏ đi. Kétttt, lại là tiếng cửa phòng Đại Ưng, về phòng rồi??
Nín thở, tôi không dám nhúc nhích, đứng cạnh cửa sổ mà miệng lưỡi khô khốc, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi. Đã chết hơn trăm năm!!!
Cầu trời chị dâu này là một kẻ dễ quên, cầu trời đừng có nhớ ra, phòng bên cạnh còn có tôi. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bên phòng Đại Ưng cũng không có động tĩnh gì khác thường.
Tôi khá tò mò, tại sao Đại Ưng lại muốn sống ở đây? Chị dâu ra ra vào vào như thế, anh ta lại bảo là chưa gặp vao giờ, lẽ nào chị ta là một cơn gió vô hình?
Sự yên lặng chết chóc…
Mỏi chân, nhưng tôi nào dám ngồi, trong khoảng thời gian yên tĩnh đó, đầu óc suy nghĩ đủ điều. Chẳng trách lúc Trương Lượng Tiết nghe mình nói chị dâu hí kinh kịch, hắn lại căng thẳng như vậy, chắc chắn hắn biết chuyện này.
Nhưng chẳng phải lão Lưu nói trong ký túc không có âm khí ư? Lão tính sai hay con ma đã chết hơn trăm năm quá lợi hại? Càng nghĩ thì nỗi sợ trong lòng càng dâng cao.
Tôi cứ đứng cạnh cửa sổ, không dám di chuyển, đến rận 2 rưỡi sáng. Cuối cùng thì cũng có âm thanh phát ra.
Lại là giọng nữ cao vút, lại là màn hí kinh kịch nửa đêm rợn người. Ban đầu nó vang lên ở trong phòng bên, sau đó thì từ từ đi ra ngoài hành lang. Rồi, tiếng hí kịch dừng ở trước cửa phòng tôi.
“Cốc cốc cốc!”
Có tiếng gõ cửa, giọng nữ ôn nhu cất lên: “Tối hôm qua còn chưa được gặp cậu, hôm nay ra cho chị dâu nhìn xem nào!”
Tôi sợ đến chân tay run rẩy, thấy không ai đáp lời, tiếng gõ cửa càng dồn dập hơn. Cốc cốc cốc.
Tim tôi bắt đầu tăng tốc theo từng tiếng gõ, nhìn chằm chằm cảnh cửa, thầm cảm tạ chiếc khóa mới được đổi hôm nay.
“Rầm rầm rầm rầm!” Chị ta mất kiên nhẫn, dùng sức đập cửa, đến cả tiếng đập cửa cũng trở nên méo mó.
“Mở cửa! Để chị dâu nhìn cậu xem nào, mở ra!”
Tôi thật sự hết nhịn nổi, quát to một tiếng: “Cút!”
Vừa dứt lời thì tiếng đập cửa im bặt, tiếng nói cũng không còn. Tôi vừa thở ra một hơi thì rầm một tiếng vang lớn, con mẹ nó chị ta bắt đầu tông cửa.
Có vẻ sức lực rất lớn, chỉ mấy cái thôi mà cánh cửa gỗ đã bị thủng một lỗ. Mắt thấy sắp không thủ được nữa, lòng tôi rét run. Khi cánh cửa bị hoàn toàn phá toang, cuối cùng thì tôi cũng thấy được gương mặt ‘chị dâu’ đã chết hơn trăm năm này.
Nào có chị dâu nào, người đứng đó là Đại Ưng, chân giẫm lên cánh cửa vỡ, vừa đi vào vừa cất giọng ôn nhu: “Đến đây, để chị dâu xem nào…”