Phần 109: NGƯỜI MẮT TRÂU
Chắc do quá mẫn cảm nên khi nghe thấy đôi mắt trâu là tôi giật cả mình. Cúi đầu nhặt bao thuốc lên, tôi ra khỏi cửa hàng.
Không về công ty ngay mà tôi bắt taxi sang tìm lão Lưu, nhưng lão vẫn chưa về nhà làm tôi rất hoang mang. Nhìn cánh cửa đóng kín mà lòng lạnh như băng, giờ đã là gần trưa, mười mấy tiếng nữa sẽ hết ngày, tai ương chưa ập tới, đêm nay sẽ thế nào đây?
Gọi điện cho Hoàn Tử Đầu hỏi xem tình hình tìm tượng gỗ đến đâu rồi, nghe hắn nói chưa có manh mối gì, tôi bèn không qua đó nữa, về thẳng ký túc luôn.
Cứ vứt chuyện tượng gỗ qua một bên cái đã, hôm nay là 15 âm lịch, việc gấp đên đâu cũng phải nhường đầu óc để chuẩn bị đón tai ương.
Vào phòng, tôi cởi áo khoác chui lên giường đắp chăn. Tháng trước đã suýt chết, là bởi bùa chú bách quỷ khốc môn của Lưu Vân Ba, nhưng giờ chỉ có một mình, tôi không tin là mình nằm yên trên giường, không đi đâu, không làm gì, thì ô tô sẽ tông cả vào ký túc hay đạn pháo bắn nhầm vào đây.
Hút điếu thuốc xong thì mắt díp lại, tôi lăn ra ngủ. Mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã tối, không biết tiểu Lục đi đâu mà chưa thấy về. Tôi gặp lại chăn rồi đi ra ngoài ăn tối, vừa hay gặp lão Lý đang xách bia đi về ký túc. Thấy tôi, lão Lý giơ bia trong tay lên, cười: “Đêm nay không phải ca của hai cậu đúng không, lát nữa gọi tiểu Lục, lão Đinh, bốn chúng ta nhậu chơi!”
Tôi cũng cười, gật đầu rồi bảo đi lót dạ chút đã, sẽ quay về sau. 8h tối, xung quanh công ty đã vắng teo, vài quán ăn nhỏ cũng lục tục đóng cửa. Tôi chọn bừa một quán, gọi bàn đồ ăn rồi ăn ngấu nghiến. Đang ăn thì chợt để ý ông chủ đứng ở cửa, thở dài, tôi thắc mắc: “Ông chủ sao thế, có chuyện gì không vui à?”
Ông chủ quay đầu nói: “Quanh cửa hàng tôi có rất nhiều chó hoang, thường ngày có cơm canh thừa tôi đều cho chúng ăn. Đêm nay chả biết có tên buôn chó ở đâu xuất hiền, bắt hết… khụ… tên đó trông rất đang sợ, bản thân chắc không làm gì được hắn!”
Tên buôn chó có gương mặt đáng sợ? Tôi bỗng nhớ đến chuyện sáng nay nghe mấy người phụ nữ nói, là hắn ư? Dám bắt chó trước mặt người khác, quá hung hăng ngang ngược rồi.
Vừa lúc này trông thấy tiểu Lục đi vào, tôi chả buồn ăn nữa, buông đũa kéo cậu ta ra ngoài bắt tên buôn chó. Tiểu Lục từ bé không ăn thịt chó, cũng rất hận đám buôn chó, nghe tôi nói thì lập tức xắn tay áo đi ra.
Người đi đường không có mấy, theo như ông chủ nói thì hẳn là hắn đang ở gần đây. Nhưng tôi với tiểu Lục đi tìm đến nửa tiếng đồng hồ cũng chả thấy ai. Gió đêm lạnh run người, tiểu Lục quay đầu ngáp dài, đúng khoảnh khắc đó, cậu ta nheo mắt chỉ về phía sau lưng tôi: “Này anh xem, bên kia có người đang xách con chó!”
Tôi nhìn theo hướng tiểu Lục chỉ, bên con phố đối diện cách đó không xa, quả nhiên có một người đang đứng, trong tay xách con chó. Nhưng trời quá tối, chỗ hắn đứng lại không có đèn đường nên chẳng nhìn rõ mặt.
“Huynh đệ, theo anh có phải hắn không?”
Tôi cẩn thận nheo mắt nhìn, nói: “Hắn xách theo con chó, chắc không sai đâu, mau bắt lại!”
Lúc chúng tôi nói chuyện, có vẻ bóng người kia cũng để ý thấy, nhưng hắn chẳng hề di chuyển, chỉ đứng im lắng nghe. Vừa bước được một bước, đột nhiên điện thoại reo vang, sợ tên kia bỏ chạy, tôi làm bộ lơ đãng vừa nghe điện thoại, vừa đi về phía hắn.
Là tiểu Chu gọi tới, cô bé gấp gáp nói: “Không hay rồi, anh đang ở đâu?”
Tôi nhỏ giọng: “Đang ngoài đường thôi, có gì không hay?”
“Ông nội vừa phát hiện thiếu một tượng người gỗ, tôi đã nói thật hết với ông, anh mau chạy đi!”
Tôi sửng sốt: “Sao tôi lại phải chạy? Có phải tôi làm mất đâu, lão Chu đổ trách nhiệm lên đầu tôi ư?”
Tiểu Chu vội giải thích: “Không phải, mà ông nói, nếu dùng dao khắc động vật, khắc mắt cho người gỗ sẽ khiến tà linh nhập vào nó, nhất định nó sẽ tìm anh kiếm chuyện. Anh mau chạy trốn đi!”
Nghe tiểu Chu nói, tôi trợn tròn mắt, chỗ mình đứng cách tên buôn chó kia cùng lắm là hai ba mươi mét, tiểu Lục đã xắn tay áo chuẩn bị đi qua bắt, rốt cuộc tôi cũng phản ứng được, tên mắt trâu này không phải tên buôn chó, mà nó chính là người gỗ mà tôi tự tay khắc mắt!!
Thật là buồn cười, tôi còn đang muốn tìm tên buôn chó, hóa ra nó tới đây không phải để bắt chó mà là bắt mình?
Trán túa mồ hôi lạnh, tôi vội túm lưng áo tiểu Lục, lùi lại một chút, dè dặt nói: “Chạy, đừng bắt hắn, tôi nhầm rồi, hắn tới để bắt tôi đấy, chạy mau!”
Tiểu Lục cau mày: “Anh có bệnh à, tìm hắn cả tiếng đồng hồ, giờ tìm được thì lại bỏ chạy, rốt cuộc là anh đi bắt hắn hay hắn đi bắt anh?”
Đang nói thì chợt bóng người đằng kia bước tới một bước, cuối cùng thì mặt hắn cũng ló ra ánh sáng, mũi miệng hắn chẳng khác gì so với chúng tôi, nhưng riêng đôi mắt thì quá lớn, lớn đến nỗi chiếm nửa diện tích gương mặt, như là người ngoài hành tinh, một đôi mắt trâu!
Trong lòng nhảy dựng lên, đêm nay chính là đêm 15 âm lịch! Không rảnh mà giải thích với tiểu Lục, tôi túm tay hắn chạy như điên quay về. Thấy chúng tôi chạy, tên mắt trâu ném con chó trong tay đi, tăng tốc đuổi về phía này. Tôi cũng bất chấp là phương hướng nào, cứ cắm đầu chạy dọc theo con phố.
Tiểu Lục khá mập, chạy được hơn 10p thì cậu ta mệt quá ngồi bệt xuống đất, quay đầu nhìn, thấy tên mắt trâu vẫn đang đuổi theo, nói: “Chạy cái gì, chẳng phải chỉ là tên buôn chó sao, hai ta đánh cho hắn một trận!”
Nếu đúng là tên buôn chó thôi thì tốt rồi, nhưng chuyện trước mắt không giải thích trong một hai câu được, tôi vội kéo tiểu Lục dậy, tiếp tục chạy. Nhưng vừa lúc này thì tên mắt trâu đuổi kịp, mặt không đỏ, không thở dốc, hắn duỗi tay tóm lấy tôi.
Thấy vậy, tiểu Lục lập tức tung cú đấm, bốp một tiếng, tên mắt trâu bị đấm ngã, khẽ kêu rên. Bị dính một quyền, tên mắt trâu phát hỏa, hai mắt vằn tia máu, miệng rỉ máu tươi, trông cực kỳ đáng sợ.
Tiểu Lục không hề hốt hoảng, lại tiếp tục muốn đánh, tôi vội kéo tay cậu ta chạy. Cả hai chạy một hồi, trùng hợp thế nào lại đến cái hẻm quen thuộc ở cửa Đông. Vẫn còn nhớ như in tháng trước gặp ma bắt xe ở đây, tôi cắn răng lôi tiểu Lục vào con hẻm, chạy vào quán mì quái dị kia.
Đã lâu chưa đến, quán mì vẫn vắng khách như vậy, bên trong mọi thứ cũng vẫn y như hồi mới tới. Thấy chúng tôi vào, chủ quán với gương mặt chữ điền cầm tờ thực đơn kiểu cổ tươi cười ra đón.
Đâu phải đến đây để ăn đâu, vừa vào trong tôi quay ngoắt người nhìn ra thì thấy, tên mắt trâu đang ngu si đứng ở ngoài cửa, tuyệt vọng nhìn mình.
Ánh mắt của hắn vừa nghi hoặc pha chút sợ hãi, tựa hồ như không dám xông vào. Tôi đoán đúng rồi!!! Hình như tà ám không dám vào cái quán này.
“Có chuyện gì vậy?” Chủ quán thấy chúng tôi vội vã, bèn hỏi.
Tôi chưa kịp mở miệng thì tiểu Lục cáu gắt: “Huynh đệ này của tôi bị thần kinh, vốn cùng anh ta đi bắt tên trộm chó, kết quả tìm được thì đột nhiên lại bỏ chạy!”
Ông chủ ngẩng đầu nhìn ra cửa, ngạc nhiên: “Có tên trộm chó nào đâu?”
Tôi cũng quay đầu, bên ngoài đã không thấy tên trộm chó đâu nữa. Giống y hệt lần trước, ba con ma bắt xe, cũng đuổi đến đây là mất tích. Mặc kệ thế nào, coi như mình tránh được một kiếp, tiểu Lục thì lại bình thường, gọi bát mì, chai bia, đĩa xào.
Hơn 10p sau, tôi mới dần bình tĩnh lại, chợt nhớ đến cuốn nhật ký của Ngụy Hữu Chí, vội hỏi ông chủ: “Đại thúc, quán mì này mở được bao nhiêu năm rồi?”
Chủ quán đứng trong quầy, cười nói: “Đã lâu lắm rồi, có khi còn nhiều hơn số tuổi của cậu đấy!”
Có vẻ như ông ta không có hứng nói chuyện với tôi, trả lời xong liền quay người đi vào bếp. Tiểu Lục ăn xong thì đã là hơn 23h, tuy tôi biết quán mì này không đơn giản, nhưng thà ở trong còn đỡ sợ hơn ra ngoài đối mặt với tên mắt trâu kia.
Tiểu Lục là kẻ vô thần, tôi không thể giải thích tình hình thực tế cho cậu ta, bèn bịa bừa một cái cớ, nói thực ra tên mắt trâu là chủ nợ cho vay nặng lãi đến tìm giết mình, đề phòng hắn cho người mai phục, ở lại đây đến sáng rồi đi.
Tiểu Lục nghe vậy thì lo lắng gật đầu.
Cứ như vậy cả hai ngồi thủ trong quán mì đến khi mặt trời mọc, hai chúng tôi nhấc cái thân hình mệt mỏi quay về công ty.
Cuối cùng thì cũng vượt qua tai ương 15 âm lịch tháng này, tôi như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Bước vào sân, bỗng tiểu Lục chỉ bãi đỗ xe, nói: “Xe số 13 của bọn ta đâu rồi?”
Tôi nghe thế cũng quay sang nhìn, quả nhiên vị trí đỗ xe trống không.
“Tối qua Vương đội trưởng lái, có lẽ anh ấy mang xe đi bảo dưỡng.”
Hai chúng tôi không để ý nữa, tiếp tục lên ký túc thì trông thấy lão Lý cùng mấy tài xế, tay càm chậu rửa mặt đang túm tụm bàn tán gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trông thấy tôi, sắc mặt mọi người càng khó coi hơn. Khó hiểu, tôi hỏi lão Lý là có chuyện gì, lão Lý nhìn hai chúng tôi, thở dài: “Vừa nhận được tin báo, đội trưởng Vương Đắc Hỉ tối qua lái chuyến xe của các cậu, mất phanh lao xuống đập chứa nước, toàn bộ người trên xe đã chết!”