Phần 105: THỢ KHẮC GỖ
“Cái gì?”
Tôi bị sốc khi nghe Vương Đắc Hỉ cũng chạy chuyến xe 13, tiểu Lục thì lại có vẻ rất bình thản: “Lúc đầu tôi thấy không ưa đội trưởng mới này cho lắm, sau khi tiếp xúc một thời gian thì nhận ra anh ta không tồi. Từ hôm anh xin nghỉ, Vương đội trưởng lo một mình tôi không đảm đương được liền chủ động thay ca với tôi!”
Sự việ tuyệt đối sẽ không đơn giản như tiểu Lục nói, từ lúc nhậm chức, Vương Đắc Hỉ đã đặc biệt quan tâm đến chuyến xe 13 này, lại còn chủ động hỏi tôi có cần anh ta giúp bắt ma. Một thầy âm dương, lại đến làm đội trưởng đội xe bus công cộng, chắc chắn phải có mục đích gì khác!
Tôi còn đang lo, không biết tai ương 15 âm lịch tới đây sẽ là gì, hàn huyên với hai người một lúc tồi đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi tranh thủ đến 2386 Hoài Viễn tìm lão Lưu, nhưng không may là lão lại không có nhà.
Chỉ còn một ngày nữa là đến 15, lão Lưu không biết lúc nào mới về, trong lòng tôi như có lửa đốt. Quay về công ty, Hoàn Tử Đầu lại rủ đi nhậu. Trong cái tình thế ăn bữa nay lo bữa mai, chẳn biết sẽ mất mạng lúc nào, tôi nào có tâm trạng mà đi uống cùng hắn, thấy tôi ủ rũ, Hoàn Tử Đầu cười hỏi: “Vẫn lo về nhân vật lớn đứng sau à?”
Tôi thở dài, châm điếu thuốc rít một hơi, nói: “Cũng không hẳn, mà thực ra là sắp đến 15 âm lịch, tôi hơi lo lắng!”
Hoàn Tử Đầu cũng không biết cứ đến 15 tôi phải gặp tai ương nên vẫn nghĩ là tôi đang sợ nhân vật lớn kia, hắn đến cạnh tôi nói: “Anh không ở đây thì thôi, giờ anh ở đây rồi, tôi có chuyện muốn nói đây!”
“Nói đi!” Tôi bắt chéo chân, nhếch miệng phà một hơi khói.
“Thời gian này, ngoài công việc cho vay nặng lãi ra thì chính là đi điều tra việc của anh!”
Tôi cười: “Còn điều tra cái gì, đến bạn anh là cục phó còn bị cách chức, vẫn chưa sợ à?”
Thấy tôi tỏ ra dửng dưng, hắn khó chịu, hùng hổ: “Anh ăn nói cái kiểu gì đấy? Tôi không làm được nhưng tôi còn có chị dâu. Chị dâu tôi có quan hệ rất rộng trong thành phố này, hiểu không?”
“Ừ ừ!” Tôi gật đầu lấy lệ, cũng thừa biết quan hệ rộng mà hắn nói, chính là đám quan chức trong thành.
“Rồi sao nữa?”
Thấy thái độ chịu thua của tôi, hắn cười: “Chị dâu tôi hỏi ai thì không nói cho anh được. Đám tai to mặt lớn trên cơ bản đều quen biết nhau, từ vụ Bạch Phàm bị tai nạn, cho đến vụ xe tang, chính xác là họ cố ý nhắm vào anh, khuyên anh nên biết điều một chút!”
“Biết điều một chút? Thế nào gọi là biết điều, tôi lái cái xe bus thì gọi là không biết điều à?”
Hoàn Tử Đầu bĩu môi, chỉ tay vào trán tôi: “Ngu, thật con mẹ quá ngu, với chỉ số thông minh của anh mà lăn lộn tròn giang hồ, lão đại nói một câu không hiểu, đã sớm bị ném xuống sông nuôi cá rồi!”
Thực ra thì trong đầu tôi đã có một suy đoán nhưng chưa nói ra, lại rít hơi thuốc, nhìn Hoàn Tử Đâu. Hắn mắng tôi xong thì ghé tai nói nhỏ: “Vụ tai nạn xe 10 năm trước, đừng có dính vào nữa!”
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
“Còn gì nữa không?”
Hoàn Tử Đầu bực mình giậm chân: “Hết rồi, chỉ mấy chữ này. Nể mặt chị dâu, họ mới nói. Tôi nói anh biết, nếu người ta đã bảo đừng dính vào, chứng tỏ người đó không bảo vệ anh được, mà có khi chính hắn cũng dính một tay vào chuyện này cũng nên!”
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đổ xuống, chung quy vẫn là liên quan đến vụ tai nạn 10 năm trước. Nhân vật lớn phía sau đe dọa, ngăn cản tôi điều tra, còn đám ma quỷ lại ép tôi phải điều tra đến cùng.
Đây là cuộc chiến giữa người và ma, biến cái nhân vật nhỏ bé là tôi đây thành quân cờ! Con mẹ nó, mình phải theo bên nào?
Mất cả hứng hút thuốc, tôi dập nửa điếu cháy dở, nói: “Hoàn Tử Đầu, tôi vẫn giữ câu nói lần trước, đó là anh đừng dính vào cái vũng nước đục. Nếu chuyện đã rõ đến mức này, thì không phải cứ dùng quan hệ là giải quyết được. Dù sao anh cũng là giang hồ hắc đạo, cương với bạch đào chính là tự chặt đường lui của mình.”
Hoàn Tử Đầu là người đơn giản, nghe vậy thì thở dài: “Tuy nói thế, nhưng dứt ra cũng không phải dễ. Vụ hạ độc xe tang lần trước, là muốn diệt khẩu. Nhưng sau vụ đó thì tới giờ vẫn không xảy ra chuyện gì nữa, anh không cảm thấy rất lạ à?”
Cũng đúng, thực tế mà nói, vụ diệt khẩu bằng xe tang bất thành, theo lý thuyết thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Nhưng sau khi quay về, chuyện này cứ như đã kết thúc vậy.
Tôi hỏi: “Anh có biết tại sao không?”
“Người ta thế lực lớn như vậy, nếu muốn giết anh thì anh sớm đã thành cái xác khô rồi. Đến giờ mà vẫn chưa bị sao, là bởi vì có người dùng điểm yếu của hắn để bảo mạng cho anh!”
Lúc Hoàn Tử Đầu nói, trông hắn hệt như một điệp viên tìn báo.
“Chuyện này do người bạn làm cục phó của tôi nói, sau vụ án xe tang, có ai đó đã gửi tới văn phòng thành phố một tập tài liệu phô tô. Anh cũng biết đấy, mọi thứ đều phải được kiểm tra khi gửi tới văn phòng. Người kiểm tra nó lúc đó liền choáng váng, nhất định không chịu kể lại nội dung bên trong, tuy nhiên thì có bóng gió nhắc đến tên anh.”
Tôi hít sâu một hơi, đầu óc cố hết sức suy nghĩ toàn bộ sự việc, hồ sơ, tài liệu, đột nhiên tôi nhớ tới tập tài liệu cuối cùng trong tay lão Vũ. Trước khi bỏ trốn, lão Vũ có nói bí mật nằm trong tập hồ sơ thứ ba, nếu bản thân bị bắt, nó sẽ là bùa hộ mệnh của lão. Theo tôi đoán, liệu có phải trước khi đi, lão đã cố ý photo một bản gửi đến văn phòng thành phố qua bưu điện, giữ lại cho tôi một mạng?
Cũng chỉ có khả năng bày mà thôi!
Thực ra tôi vẫn luôn chửi rủa việc lão Vũ bỏ của chạy lấy người, nhưng không ngờ lão cũng chưa đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa. Ngước mặt lên trần nhà, cảm thấy ngán ngẩm cho cuộc sống của mình, nằm giữa hai mũi dao nhọn, chỉ hơi đi lệch một bước thôi là bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ một lát, tôi nói: “Nhân vật lớn bên kia đã dừng hành động, chứng tỏ điểm yếu kia có tác dụng. Vậy thì không việc gì phải lo, anh khỏi xen vào chuyện của tôi, mau dứt ra đi!”
Hoàn Tử Đầu bĩu môi: “Hiện giờ hắn đang điều tra về người gửi bộ tài liệu, nếu anh không biết điều, một khi người đó bị tìm ra, thì chính là tuyên án tử cho anh đấy!”
“Ừm” Tôi lại thở dài, tâm trạng chùng xuống hết mức, không muốn thảo luận vấn đề này với Hoàn Tử Đầu nữa. Thấy tôi buồn bực, hắn kéo tay tôi nói: “Đi theo tôi, sang khu kinh tế mới lấy hàng cho đỡ buồn!”
Rồi hắn lôi tôi dậy.
“Lấy hàng gì?”
Hoàn Tử Đầu không đáp, khoác cái áo liền đi ra ngoài, mãi đến khi xuống bãi xe, hắn mới giải thích: “Chị dâu tôi có một cửa hàng đồ gỗ, đến chỗ thợ trạm khắc lấy đồ mỹ nghệ.”
Dứt lời, hai chúng tôi lên xe chạy như bay đến khu kinh tế mới. Vốn tưởng nơi đến sẽ là một xưởng gỗ chuyên nghiệp với đầy đủ thợ lành nghề, ai dè cửa hàng của người thợ này rất nhỏ, nhỏ tới mức, lối vào ngoài mặt tiền chỉ khoảng nửa mét, người to con như Hoàn Tử Đầu, đi vào là phải nghiêng mình.
Tuy đang là ban ngày, nhưng trong cửa hàng vẫn kéo rèm che rất tối, một ông già chừng sáu bảy mươi tuổi với bộ râu dài đang ngồi trên ghế nhỏ, tay cầm dao khắc, chuyên tâm tạo hình một khối gỗ.
Tôi với Hoàn Tử Đầu vào trong phòng, không gian chật hẹp mà chất đầy nhưng đồ thủ công mỹ nghệ, trong đó có cả hình động vật và hình người, có thành phẩm và cả bán thành phẩm. Nhưng lạ một điều, tất cả những tác phẩm điêu khắc này đều giống nhau ở một điểm, đó là không hề có mắt.
Có vẻ người nghệ nhân già mắt mũi không được tốt, phải đeo cái kính lão, nghe thấy chúng tôi đi vào thì ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Cậu Cường đấy à, lô hàng của cậu còn thiếu một cái cuối cùng tôi đang làm đây. Nếu không vội thì cứ ngồi chờ, lát nữa là xong.”
Hoàn Tử Đầu thường ngày là tên giang hồ bặm trợn, nhưng rất lễ phép với người lớn tuổi, vội nói: “Không sao đâu bác Chu, cháu không vội, bác cứ làm từ từ!”
Nói rồi hắn với cái ghế cho tôi ngồi xuống. Hai chúng tôi ngồi xem lão Chu điêu khắc gỗ, tuy động tác ông rất thong thả nhưng ra tay tinh chuẩn, nhìn mà há hốc mồm. Trong lòng thầm bái phục tay nghề người nghệ nhân già này.
Ngồi mãi cũng chán, tôu đứng dậy đi loanh quanh, tiện quan sát các tác phẩm khác trong phòng. Tôi hỏi: “Bác Chu, sao những tác phẩm của bác đều không có đôi mắt?”
Bác Chu chưa kịp trả lời thì Hoàn Tử Đầu chen vào: “Bác Chu là ngôi sao sáng trong làng điêu khắc, anh có nghe tích vẽ rồng điểm mắt chưa? Nếu bác Chu mà khắc thêm đôi mắt, đống đồ gỗ này lại biến thành thật mất.”
Giọng điệu của hắn cợt nhả, rõ ràng là đang nói đùa, bác Chu đang làm việc nghe thấy cũng bật cười. Tôi nhìn đống người gỗ trên giá mà ngây người, đám người gỗ này có tay có chân, ngay cả móng tay cũng rất rõ ràng, cứ như là một người thật bị thu nhỏ vậy.
Lướt nhìn, chợt tôi chú ý đến một người gỗ nhỏ, người gỗ này tuy không có mắt, nhưng biểu hiện nét mặt rất sống động, càng xem càng thấy phát sợ, trong lòng rét run, không ngừng tự hỏi: Sao cái hình nhân này trông giống Bạch Phàm đến vậy???