Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Truyện Sex: Chuyến xe bus số 13 (Full)

Phần 102: CÁI GƯƠNG TRONG LỚP KẾ TOÁN

Đã quá 12h, tim tôi đập gia tốc, kéo thằng bé chạy vội ra ngoài cửa, còn chưa tới cửa thì tiếng cười càng ngày đã càng sát bên, cứ như nó đang ở ngay ngoài hành lang vậy. Thằng bé nghe tiếng cười thì sợ hãi, rụt chân không dám bước, nhỏ giọng nói: “Thúc thúc, con sợ!”
Tôi nhìn nó, đúng là dở khóc dở cười, giờ mới biết sợ à, sao lúc cắm đầu chạy vào đây thì không sợ? Tuy nhiên giờ không phải lúc dạy dỗ nơ, tôi cố nuốt cục tức, nhìn chằm chằm ra cửa phòng, nghĩ cách ứng phó.

Tiếng cười bên ngoài càng ngày càng quái đản, ban đầu thì nó giống như đang nô đùa vui vẻ, giờ lại biến thành dữ tợn, nghe mà rét thấu xương.

Không ra ngoài được, tiếng cười ngày một áp sát, tựa hồ đang phiêu hốt ngay ngoài hành lang, bên ngoài có ma!

Nhấc một bộ bàn ghế chặn lại cánh cửa, tôi kéo thằng bé lùi về phía sau, lùi đến bậc thang sân khấu thì căng thẳng nhìn chằm chằm, mấy phút trôi qua, bỗng nhiên tiếng cười ngoài hành lang vụt biến mất, tiếp đó là sự tĩnh lặng đáng sợ.





Sự đáng sợ không chỉ có tiếng cười, mà sự im lặng đằng sau nó cũng chẳng kém cạnh. Thình thích thình thịch, tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập loạn.

Không ra được, vậy phải ở đây cả đêm sao? Tôi ngoái nhìn phía cửa sổ, vội lôi thằng bé lại gần. Những cửa sổ này đã không còn kính chắn, nếu phải đi ra ngoài thì nhảy qua đó là biện pháp duy nhất. Nhưng đây là tầng 4, bên ngoài trời tối đen như mực, cứ nhằm mắt nhảy xuống, không chết cũng què cụt.

Đang đắn đo không biết xử trí thế nào thì rầm một tiếng, cửa phòng học như bị thứ gì tông vào, cũng may tôi đã cẩn thận chèn bộ bàn ghế nên chưa đến nỗi cảnh cửa bị bật ra.

Sợ hãi nuốt nước bọt, tôi chỉnh độ sáng đèn pin lên mức cao nhất, gắt gao nhìn cánh cửa. Nhưng ngẫm lại thì không đúng, nếu ma muốn xông vào, cần gì phá cửa chứ?

Còn đang ngây người thì thằng bé túm túm tay tôi: “Thúc thúc, có chị gái nào đứng đằng sau kia?”

Có chị gái đứng? Hơ hơ, tôi cười lạnh một tiếng trong lòng, không hề có một ý định nào là quay đầu lại nhìn, trực tiếp ôm lấy thằng bé, quyết định nhảy khỏi cửa sổ. Một bên là gãy chân, một bên là mất mạng, tôi phải chọn giữ mạng mình.

Vừa đặt một chân lên bệ cửa sổ thì rầm một tiếng, cửa phòng đã bị phá tung, một cái bóng vọt vào. Tôi sợ hãi kêu lên thất thanh, bèn giậm người nhảy, bỗng sau lưng có cảm giác bỏng rát, như thứ gì bấu mạnh vào vậy.

Một chân tôi đang ở trên không trung, bóng người kia vọt tới nhanh như chớp, túm được cổ áo tôi, kéo về. Ngã sõng soài ra đất, tôi cuống cuồng cầm đèn pin chiếu loạn. Là chú bảo vệ đã quay trở lại!

Thấy tôi sửng sốt, ông ta liền nâng tôi dậy, chỉ ra cửa la lên: “Chạy!”

Tôi đứng lên, túm tay thằng bé chạy theo ông ấy ra khỏi phòng truyền thông. Tiếng cười ngoài hành lang đã biến mất, đại thúc đi trước dẫn đường, tôi soi đèn pin theo sát phía sau. Vừa xuống đến tầng hai, đang định bước tiếp thì chợt thằng bé kéo tôi một cái.

Căng thẳng quay đầu lại thì thấy nó đứng bất động, tôi nôn nóng hỏi: “Đệ đệ, làm cái gì đấy?”

Thằng bé òa khóc lên: “Chân cháu bị kéo, không đi được!”

Tôi vã mồ hôi, soi đèn xuống dưới chân nó, một cánh tay trắng toát đang túm lấy cổ chân không buông!

Nhấc chân định đạp cánh tay quái đản kia, thì người bảo vệ đã nhanh hơn một bước. Có vẻ cánh tay này rất sợ ông ta, bị đạp, lập tức nó rụt về bóng tối. Cánh tay vừa biến mất thì tiếng cười lại nổi lên, từng tràng cười ghê rợn vang lên trong lớp học kế toán.

Tôi hít sâu một hơi, bế thốc thằng bé lên, bảo vệ nhíu mày, chỉ tay xuống dưới, nói: “Cậu mang thằng bé ra ngoài trước, tôi chặn ở đây!”

Tôi cả kinh: “Ông chặn? Đại thúc, ông cũng sợ ma như thế, chặn bằng cách nào?”

Bảo vệ căng thẳng nhìn về phía cuối hành lang, la lên: “Chẳng phải tôi đã nói là mình học được một số thứ rồi ư, đừng nhiều lời, mau xuống đi!”

Ban nãy vừa thấy gần 12h là ông ta sợ mất vía, giờ nói ông ta có thể chặn ma, tôi không tin được. Nhưng thằng bé vẫn đang trên lưng mình, vẫn phải cắn răng hô một câu bảo trọng, sau đó lao nhanh xuống dưới lầu.

Chạy xuống cầu thang, quay đầu nhìn lại thì bóng người bảo vệ đã bị màn đêm bao phủ, tôi lo lắng đưa thằng bé vào phòng văn thư, nghiêm nghị nói với nó: “Đệ đệ, nghe cho rõ này, ở yên trong phòng, đừng có đi đâu cho tới khi anh quay lại, biết chưa!”

Thằng bé đã biết sợ, liên tục gật đầu. Nói xong tôi xoay người định lên trên tìm chú bảo vệ thì nó nói với theo: “Ca ca, thật xin lỗi, em không cố ý!”

Vẫn luôn cho rằng thằng bé bị thiểu năng về mặt giao tiếp, không ngờ nó lại biết chủ động xin lỗi, tôi sửng sốt một chút, quay đầu nói: “Không sao, lần này em phải nghe anh, cứ ở yên trong đây, đừng đi đâu!”

Dứt lời, tôi mở cửa, nào ngờ thằng bé lại nói một câu: “Là mẹ bắt em làm vậy!”

Một chân vừa bước ra khỏi cửa, không khỏi thu lại, tôi nghi hoặc nhìn thằng bé: “Em nói gì? Mẹ em bắt em làm?”

“Mẹ bảo em chạy vào trong trường!”

Tôi nghe nó nói mà đầu óc choáng váng, chẳng phải thằng bé phát điên nên mới chạy vào ư, sao giờ lại đổ lên đầu mẹ nó?

Vừa muốn truy hỏi thằng bé cho rõ ràng lại vừa lo cho chú bảo vệ, tôi cố nén lòng hiếu kỳ, bảo nó: “Em cứ nghe lời ở lại đây, chờ anh về rồi nói!”

Đoạn, tôi xông ra ngoài, chạy lên tầng 2. Trên tầng 2 cũng không bi quan như tôi tưởng, không máu me đầy đất, không ma quỷ hoành hành, chỉ thấy người bảo vệ lầm lũi đi xuống cầu thang, trông rất mệt mỏi.

Tôi đi qua, nôn nóng hỏi: “Đại thúc, ông thế nào?”

“Không đáng ngại, về phòng thôi!” Sắc mặt ông ta trắng bệch, xua tay đáp.

Tôi liền dìu ông ấy xuống dưới phòng văn thư, biểu hiện của thằng bé đã làm tôi bớt lo lắng, đang ngồi ngây người ở giường, trông thấy chúng tôi về thì rụt rè đứng lên.

Đỡ chú bảo vệ ngồi xuống giường, tôi quay sang rót cho ông ta chén nước, chợt ông ấy nói: “Tiểu tử, cậu bị thương nặng như vậy cơ à?”

Ông ta vừa nói xong thì tôi cảm thấy, đúng là có chỗ nào đó nhưng nhức, cơn đau sau lưng bắt đầu lan ra. Lúc nãy định ôm thằng bé nhảy qua cửa sổ thì có thứ gì bấu vào lưng, tiếp đó căng thẳng tìm cách chạy trốn nên không cảm giác gì, giờ thả lỏng mới thấy, cơn đau thấu xương khiến ruột gan tôi cồn cào!

Cởi áo, soi lưng vào cái gương trong phòng, trên đó là năm rãnh máu. Nói là rãnh máu không hề quá lời, năm vệt ngón tay cào sâu, tạo thành một hàng máu thịt be bét. Thằng bé trông thấy lưng tôi thì òa lên khóc sợ hãi.

Vốn thấy thằng bé này rất phiền, nhưng nhìn biểu hiện nhút nhát của nó, dù gì cũng còn trẻ con nên vơi bớt đi phần nào sự chán ghét.

“Đệ đệ, anh không sao, từ giờ chịu nghe lời là được, đừng bao giờ bén mảng đến nơi thế này nữa!”

Thằng bé lau nước mắt, gật đầu: “Không tới, không bao giờ tới nữa, mẹ có bảo em cũng không đi!”

Ừ nhỉ, ban nãy lúc mình định xông lên tầng 2 thì nó có nói một câu khiến mình hoang mang, bèn hỏi: “Em bói mẹ sai em chạy vào trường, có thật không?”

Thằng bé gật đầu: “Lúc anh đến nhà, mẹ lén nói với em, lát nữa khi anh chuẩn bị rời đi thì phải chạy sang bên trường rồi chờ anh đến cứu!”

Tôi nghe nó nói mà ngớ cả cười, lúc đến nhà, đột nhiên thằng bé ôm đầu kêu gào, chị dâu vào phòng ngủ đóng cửa, hơn 10p mới ra ngoài, đó là lúc chị ta dặn thằng bé ư? Nhưng vì sao chị ấy phải làm vậy, đây là con mình dứt ruột đẻ ra, làm thế khác nào hại nó?

Khả năng chị dâu giấu mình điều gì đó, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra, tôi hỏi: “Đệ đệ, thế em có biết lúc con sống, cha em có cuốn nhật ký nào không?”

Thằng bé gật đầu: “Có, ngày nào cha cũng viết nhật ký, mẹ giấu nó dưới ngăn tủ, hàng ngày đều giở ra đọc!”

Tôi nuốt nước bọt, hai mắt trợn lớn, chị ta nói dối! Hóa ra lúc ở nhà, chị ấy lật tung khắp nơi tìm chỉ là che mắt, bản thân đã giấu cuốn nhật ký đi rồi. Đại thúc thấy chúng tôi nói mấy câu ngắt quãng, không khỏi thắc mắc: “Hai người nói cái gì thế.”

Chợt nhớ chị dâu có kể, lúc còn bé, thằng nhỏ đi lạc vào trường học nên bị ma ám, tôi bèn hỏi ông ta: “Đại thúc, nghe mẹ thằng bé nói, lúc nhỏ nó đi lạc vào đây nên mới nhạy cảm với ma quỷ, ông ít nhiều cũng biết về âm dương, thử xem giúp nó được không?”

Đại thúc gật đầu, giơ tay kéo thằng bé đến trước mặt, đánh giá sơ qua, nói: “Không việc gì, thằng bé này rất ‘sạch sẽ’, nó chưa từng chọc phải tà ám!”

Không hề chọc phải tà ám? Tôi nghi hoặc hỏi thằng bé: “Em thấy trong người có chỗ nào khó chịu không? Sao hồi tối ở trong nhà lại ôm đầu la hét?”

Thằng bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em bị đau đầu, từ bé đã bị rồi!”

Đại thúc nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Không phải ma ám, là bệnh lý, đến bệnh viện kiểm tra là được.”

Giờ tôi mới phần nào yên tâm, đồng thời trong đầu dấy lên nghi ngờ về vợ của Ngụy Hữu Chí. Định mang thằng bé ra ngoài, nhưng đại thúc sợ bị ma bám theo nên bảo chúng tôi ở lại căn phòng nhỏ đã được bố trí trận pháp này.

Một lát sau thì thằng bé lăn ra ngủ, tôi với người bảo vệ ngồi nói chuyện: “Đại thúc, ông không phải thầy âm dương chính thức, sao lại ở đây, ngày nào cũng đương đầu với đám ma quỷ?”

Đại thúc gật đầu cười nói: “Đã nhiều năm rồi, cũng bao nhiêu người khuyên nhủ. Nhưng tôi công tác ở đây từ hồi trẻ, có quá nhiều kỷ niệm, nên lưu luyến không rời!”

Tôi thở dài, những người thuộc thế hệ trước đều có sự lưu luyến với công việc như vậy, đại thúc cống hiến cả tuổi trẻ cho ngôi trường, không muốn rời đi, coi như cũng là duyên phận.

“Phải rồi đại thúc, rốt cuộc ban nãy trên tầng 2 xảy ra chuyện gì?”

Đại thúc ưu tư, nhớ lại: “Hai mươi năm trước, đây là một trường cao đẳng. Tôi phụ trách công tác hậu cần, đám sinh viên thân thiết gọi tôi là Chu thúc, các giảng viên trong trường cung rất chiếu cố tôi!”

Nói đoạn, ông thở dài: “Sau đó thì lớp kế toán trên tầng 2 có một nữ sinh chết, bắt đầu từ đó thì mỗi ngày chết thêm mọt người, vô cùng thê thảm!”

“Mỗi ngày chết một người?” Tôi cau mày kinh ngạc.

“Đúng vậy, giai đoạn đầu thì mỗi ngày một người, về sau biến thành túm năm tụm ba nhảy lầu, không ai ngăn lại được!”

Ma quỷ ở ngay bên trên, chúng tôi ngồi tầng dưới bàn chuyện về nó, thật quá kích thích, tôi châm điếu thuốc, rít một hơi, nói: “Đại thúc, chuyện này hơi đáng sợ, đừng nói nữa, chờ sau rồi nói!”

Đại thúc cười khổ: “Không sao, phòng này của tôi an toàn. Cũng khó được giãi bày với ai, có cậu ngồi nghe tôi vui lắm!”

Mạng mình được ông ta cứu, thôi thì cắn răng nghe vậy, tôi gật đầu. Thấy tôi đồng ý, đại thúc tiếp tục kể: “Cứ như vậy, nhảy lầu rồi lại nhảy lầu, tự sát hết người này đến người khác, một nửa sinh viên nữ khoa kế toán đã chết. Lãnh đạo nhà trường thấy sự việc nghiêm trọng, liền tạmd dình chỉ toàn khoa. Nào ngờ những sinh viên đó, tuy không đi học, nhưng trời tối lại mò đến. Giai đoạn đó tôi phụ trách trực đêm, đám sinh viên thường ngày qua lại rất tốt với tôi, ban đầu tôi không đồng ý, nhưng chúng cứ năn nỉ ỉ ôi, đành cho chúng vào, kết quả…”

Nói tới đây, người bảo vệ già không khỏi nước mắt hai hàng: “Kết quả là đám nữ sinh vốn dĩ may mắn còn sống, đã tự sát tập thể trong lớp! Chúng chết còn thảm hơn những đứa trước, có đứa còn tự cắt đầu mình!”

Tôi nghe mà bàng hoàng, điếu thuốc đã cháy đến tận gốc, run rẩy dụi đi, hỏi: “Trong trường chết nhiều người như vậy, sao những nữ sinh đó còn dám quay lại? Họ quay lại làm gì?”

Đại thúc ho khan một tiếng rồi thở dài: “Sau này có học chút ít về thuật âm dương tôi mới được biết, lúc đó chúng đã bị mê hoặc tâm trí, tất cả đều lén bỏ trốn mà chạy tới. Chúng nói với tôi là quay lại lớp lấy đồ, đi một mình sợ nên rủ bạn bè đi cùng, chỉ mấy phút là xong việc. Tôi nghe thế mủi lòng, bèn để chúng vào, tất cả là do tôi, đáng lẽ tôi phải ngăn chúng, là do tôi!”

Đại thúc càng nói càng kích động, cơ thể run run, nước mắt lăn dài xuống cằm. Tôi đã hiểu vì sao ông ta lại kiên trì canh giữ ngôi trường bỏ hoang này, hẳn là ông ấy đã đổ hết trách nhiệm về cái chết của những nữ sinh lên đầu mình, xuất phát từ sự áy náy và hối hận, nên quyết cố thủ ở đây.

Trầm mặc một lúc, tôi hỏi: “Thế căn nguyên từ đâu mà những nữ sinh đó tự sát?”

Đại thúc trấn tĩnh lại tâm tình, nói: “Bởi vì cái gương trong phòng học đấy!”

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng