Phần 100: NGÔI TRƯỜNG MA ÁM
Vứt tờ giấy, tim tôi đập như nhảu khỏi lồng ngực, sao lại có giấy chứng tử của Ngụy Hữu Chí ở đây? Tài xế taxi vừa chở mình là Ngụy Hữu Chí, trạm đưa đón ma quỷ ư?
Tôi đang đứng ngây người ở quầy lễ tân, bà chủ nặng 200 cân không kiên nhẫn, làu bàu nói: “Làm gì mà ngơ ra thế, có ở không, ở thì đưa tiền đây!”
Tôi trấn tĩnh lại tâm trạng, gật gật đầu, rút tiền ra đưa cho bà ta, bà chủ ném cái chìa khóa, chỉ vào cuối hành lang: “Phòng 1013 trong cùng.” Nói xong lại ngáp dài rồi xoay người về phòng.
Tôi lo lắng, thoáng nhìn lại tấm giấy chứng tử dưới đất, ngoài ảnh chụp người chết ra thì hình như nó còn có thông tin gì đó. Hít sâu một hơi, tôi cúi người xuống nhặt tờ giấy lên.
Bên dưới họ tên là nguyên nhân tử vong, nó chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ “Mắc bệnh mà chết”. Góc phải tời giấy còn có một thông tin vô cùng quan trọng đối với tôi, đó là địa chỉ: “Hoa Viên Học Phủ 7, tòa nhà 3, phòng 403.”
Tờ giấy thì khỏi giữ lại làm gì, tôi chụp lại ảnh rồi vo viên nó, ném vào thùng rác.
Vào phòng, tôi nằm trong chăn mà suy nghĩ phát ngốc, Ngụy Hữu Chí gửi tờ giấy chứng tử cho mình, là có ý hoan nghênh mình hay sao? Đang nghĩ ngợi thì có điện thoại của Hoàn Tử Đầu. Nhận máy, đến qua điện thoại cũng có thể cảm nhận mùi men ở miệng hắn.
“Uây, huynh đệ, đến nơi chưa?”
Tôi thở dài: “Bớt uống đi, 7h tối tôi xuống xe mà giờ mới gọi điện.”
Hoàn Tử Đầu cười: “Vừa đi nhậu với mấy anh em, anh an toàn là ok rồi, nếu thiếu tiền tiêu thì ới tôi một câu.”
Đang buồn ngủ, tôi ậm ừ đáp cho qua chuyện liền muốn tắt máy. Hoàn Tử Đầu lại chợt nhớ ra cái gì, nói: “Phải rồi, chiều nay cảnh sát đến tìm anh đấy.”
Tôi sửng sốt: “Cảnh sát tìm tôi làm gì, vẫn là vụ án Trường Bạch sơn sao?”
“Đúng, gọi điện thì ạn tắt máy, ban đầu họ không chịu nói lý do tìm anh, tôi phải xì phong bì ra mới được biết đấy.”
Mộng Nga và Khâu lão thái đều bị ma giết, điều này tôi không có gì nghi ngờ, bản thân không có động cơ, cũng không có bằng chứng, nên chẳng lo, hỏi: “Hỏi được gì nữa không?”
“Không có chuyện gì to tát, cảnh sát nói là tìm anh để hỏi xem người kêu Mộng Nga đi họp là ai. Đội trưởng đội vệ sinh nói là có mở cuộc gọp thật, nhưng không cho gọi Mộng Nga!”
Chỉ vài câu đơn giản của Hoàn Tử Đầu nhưng tôi rùng mình ớn lạnh. Còn nhớ rõ, tối đó đang nói chuyện đến mấu chốt con ma là ai, Mộng Nga chuẩn bị nói ra thì có tiếng gõ cửa. Lúc ấy tôi còn rất bực mình, sao pại trùng hợp như vậy, chỉ mấy giây nữa thôi mà đại tỷ có thể nói ra cái tên rồi.
Người gõ cửa cũng không vào phòng, không nhìn thấy mặt, chỉ nghe hắn gọi Mộng Nga đi họp. Nói như vậy, thì người gõ cửa phòng không phải đồng nghiệp của Mộng Nga, mà căn bản cũng không phải con người!
Thấy tôi không nói gì, Hoàn Tử Đầu còn gọi này này này mấy câu, tôi cúp máy mà lòng ớn lạnh. Từ đêm đó, tôi vẫn luôn thấy tiếc vì không biết con ma là ai, xem ra vốn con ma đã sớm theo mình lên núi, cho dù Mộng Nga không để ý tiếng gõ cửa thì cũng sẽ xảy ra chuyện gì khác ngăn việc chị ấy nói ra sự thật. Bất luận thế nào tôi cũng không thể nghe được cái tên từ miệng Mộng Nga.
Lòng chùng xuống, thầm quyết, từ giờ sẽ không trông chờ vào bất cứ ai để biết thân phận con ma nữa, nếu nó cố tình thúc đẩy tôi điều tra vụ án, thì chắc chắn trong đó sẽ có manh mối về nó.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-chuyen-xe-bus-so-13.html
Trời sáng, tôi xuống giường đánh răng rửa mặt, vừa ra khỏi phòng thì gặp bà béo đang đứng ở đại sảnh. Gật đầu lịch sự chào hỏi, bà chủ thờ ơ ngó tôi một cái.
“Đại tỷ, cho tôi hỏi thăm chuyện này được không?”
Bà béo đến bên quầy lễ tân, nhặt nắm hạt dưa lên cắn, dửng dưng nói: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn đến hoa viên Học Phủ, gần đây có chung cư nào tên như thế không?”
Bà chủ nghiêng mắt nhìn tôi: “Hoa viên Học Phủ đã sắp bỏ hoang, chỉ có vài người ở, cậu đến đó làm gì?”
Bà chủ này, nhìn tướng mạo là thấy thích buôn chuyện, người khác hỏi gì phải nói cho bằng được thì thôi, kiểu gì cũng phải hỏi bà ta nhiều nhiều một chút.
Bịa một lý do, tôi cười: “À, tôi đang tính đến đó xem nhà, như vậy càng rẻ mà.”
Bà chủ nghe vậy sửng sốt, phun vỏ hạt dưa, nói: “Đầu cậu bị ngấm nước à? Đến Hoa viên Học Phủ mua nhà, thừa tiền mà ngu?”
Câu nói của bà ta làm tôi chẳng biết trả lời thế nào, bà chủ liếc xéo tôi một cái, lài bàu: “Ra cửa đi thẳng hướng đông, đến cuối đường gặp một khu nhà hoang, đi đi thằng ngốc!”
Tôi hơi bực, người ta chỉ hỏi đường, sao phải chửi mắng? Thấy tôi cau mày, bà chủ cười lạnh: “Hoa viên Học phủ ở gần trường thương mại cũ, cho tiền cũng chả ai dám ở, cậu người nơi khác đến, nói dối cũng không biết đường nói dối, không thật thà chút nào!”
Hóa ra là mụ đang nghĩ tôi nói dối nên mới mắng, tôi cười làm lành: “Đại tỷ, nghe nói bên trường thương mại có ma ám nên tôi mời không dám nói thật, sợ chị bị dọa. Tôi qua đó để tìm người.”
Bà chủ nghe vậy, nét mặt vẫn trơ trơ bình thản, cắn hạt dưa nói: “Tôi sợ con mẹ gì, sợ mà dám mở nhà nghỉ ở đây à?”
Nói xong, mụ lôi điếu thuốc ra châm, hút một hơi thật sâu, hỏi tiếp: “Tôi mở nhà nghỉ ở đây đã hai chục năm rồi. Nói đi, cậu đến đó tìm ai?”
Bà chủ là dân bản xứ, hơn nữa có vẻ rất am hiểu về người dân xung quanh, tôi cao hứng nói: “Đại tỷ, tôi đến tìm nhà Ngụy Hữu Chí, chị biết nhà ông ấy không?”
Bà chủ vẫn không có biểu hiện gì, gật đầu: “Biết, hai năm trước đã chết, giờ trong nhà ông ta chỉ còn lại vợ góa và đứa con.”
Tôi nói: “Ừm, hai mẹ con vẫn chưa dọn đi, tôi phải đến tìm họ.”
Nói xong thì định nhấc chân, bà chủ phả vội hơi khói thuốc, kéo tôi lại: “Cậu đợi chút!”
“Thích đi Hoa viên học phủ thì cứ đi, nhưng tôi dặn cậu một câu, ngàn vạn lần đừng có sang bên trường thương mại, tôi không muốn ban ngày cậu đi ra từ đây là người, lúc về đã thành ma đâu!”
“Ừ, chị yên tâm!” Tôi không muốn nhiều lời với mụ, đáp bừa một câu rồi gật đầu đi ra ngoài. Dựa theo lời chỉ của bà chủ, tôi đi theo hướng đông khoảng nửa tiếng thì gặp một tòa nhà cũ, đây là một khu chung cư theo kiến trúc cổ, tường bao cũng đã sập hết. Đằng trước đối diện con phố là khu trường học, nhìn từ đằng xa, trong sân thể dục cỏ mọc um tùm, cửa sổ mấy giảng đường đã mất hết kính, cả khu âm u hoang vắng, nếu quay phim kinh dị ở đây thì khỏi cần trang trí.
Đứng nhìn một lát, tôi trấn tĩnh lại rồi xoay người đi vào hoa viên học phủ. Đúng như lời bà chủ nhà nghỉ nói, ban ngày mà ở trong khu chung cư này chả thấy bóng người nào đi lại. Tôi một mình rảo bướ bên trong, có thể nghe rõ cả tiếng giày mình nện trên nền gạch, cứ như đang đi vào quãng đường tận thế vậy.
Nhìn thấy tòa nhà số 3, tôi đi thẳng lên phòng 403 trên tầng 4, đứng trước cửa, hít sâu, giơ tay gõ.
“Cốc cốc cốc!”
Gõ một hồi, không thấy ai ra mở cửa, tôi hơi sốt ruột, đã cố ý đến sớm để phòng nhà họ đi ra ngoài, vậy mà chẳng thấy ai, liệu có phải hai mẹ con đã dọn đi nơi khác?
Đang lo lắng giơ tay lên định gõ lần thứ hai thì chợt két một tiếng, cửa phòng mở ra.
Đứng đằng sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên, thân hình gầy gò ốm yếu, hốc mắt sâu hoắm thâm sì, nhìn như rất thiếu dinh dưỡng. Chắc đã lâu rồi chưa có khách đến thăm, bà ta nghi hoặc nhìn tôi, e dè hỏi: “Cậu là ai?”
Sau khi nghe tôi giới thiệu tên và đơn vị công tác, người phụ nữ sửng sốt, chắc đã gợi lên ký ức năm xưa, cúi đầu mời tôi vào nhà nói chuyện.
Khu chung cư thật cũ, căn phòng của Ngụy Hữu Chí còn cũ hơn, trong phòng khách chỉ có một chiếc TV đời nhà Tống, một chiếc tủ lạnh mini, một bộ sopha rách, ngoài ra thì chẳng còn đồ gia dụng nào khác, có thể thấy cuộc sống của họ không được khá lắm.
Tôi ngồi ở ghế, đánh giá một lượt căn phòng. Phòng ngủ mở toang, sàn nhà vứt hai con búp bê vải cáu bẩn, một cậu bé chừng 14, 15 đang ngồi trên giường nhìn tôi chằm chằm. Vợ của Ngụy Hữu Chí rót cho tôi ly nước sôi, bưng tới ngồi xuống hỏi: “Cậu là đồng nghiệp của ông nhà tôi à, ông ấy mất được hai năm rồi.”
Tôi gật đầu: “Chị dâu, Ngụy ca là tiền bối của tôi, tôi vào làm sau anh ấy. Lần này tới đây, thật ra là muốn tìm đồ vật lúc sinh thời của anh nhà.”
Thấy chị ta là người thật thà nên tôi không vòng vo, nói thẳng mục đích tới đây của mình, một góa phụ nuôi con thơ, có thể hiểu được sự khó khăn của chị, vội đến không mua gì làm quà, tôi tính lát nữa trước khi đi sẽ biếu 500 tệ.
“Tìm đồ của lão Ngụy? Lão Ngụy nhà tôi, mười năm trước nghỉ việc chỉ xách về một cái hòm gồm bộ chăn chiếu và một cuốn nhật ký, ngoài ra chẳng có gì khác, cậu muốn tìm cái gì?”
Thực sự thì tôi cũng không biết cụ thể thứ mình cần tìm, lão Vũ chỉ nói là Ngụy Hữu Chí có một phần tài liệu, nhưng nó là tài liệu gì, tôi cũng không biết, có điều tôi nghĩ, liệu có phải chính là cuốn nhật ký không?
“Chị dâu, cuốn nhật ký của Ngụy ca có còn không? Ngoài cuốn nhật ký thì trong hòm không còn gì nữa à?”
Chị dâu nghe vậy thì nhíu mày cẩn thận nghĩ lại, tôi im lặng ngồi chờ thì đột nhiên “Áaaaaa!” Một tiếng hét chói tai trong phòng ngủ phát ra làm tôi giật bắn mình.
Ngẩng đầu nhìn, thằng bé đang ngồi trên giường, đôi mắt mở lớn nhìn tôi, hai tay ôm đầu la hét điên cuồng. Tôi sợ choáng váng, ngồi trên sofa không biết làm gì cho phải, chị dâu thấy thế bèn chạy vội vào trong, đóng cửa lại.
Không biết chuyện gì xảy ra bên trong, chừng hơn 10p sau thì thằng bé không la hét nữa, chị dâu mở cửa đi ra ngoài. Qua khe cửa, có thể thấy thằng bé vẫn đang nhìn tôi gắt gao.
Bị thằng bé nhìn rất mất tự nhiên, tôi hỏi: “Chị dâu, cháu bé không sao chứ, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, thằng con tôi từ nhỏ đã có mẫn cảm với ma quỷ, đó là tật xấu!”
Tôi cả kinh: “Mẫn cảm với ma quỷ?”
Chị dâu hướng đôi mắt sâu đầy nếp nhăn, thâm quầng chậm rãi nói: “Năm đó cha nó đi làm xa, tôi một mình nuôi con, có hôm không để ý, nó chạy sang khu trường thương mại chơi, lúc ra thì liền như vậy!”
“Chính là khu trường bên đối diện ư? Lúc đến đây tôi cũng nghe nói nó bị ma ám, sao 20 năm rồi mà vẫn chưa phá dỡ đi?”
Chị dâu nhếch mép: “Thị trấn Mẫu Đơn sao so được với thành phố lớn, người dân hầu hết còn rất mê tín, lạc hậu. Chuyện trong trường bị ma ám cả thị trấn đều biết, chẳng có nhà thầu nào dám phá cả.”
“Thế sao chị với Ngụy ca không dọn đi nơi khác?”
Chị dâu lắc đầu, cười khổ: “Dọn nhà thì phải có tiền. Trước đây lão Ngụy đi làm tài xế, mỗi tháng cũng cầm được mấy ngàn tệ về. Nhưng chả biết sao đột nhiên bỏ việc, bề nhà chỉ mưu sinh bằng đi lái xe thuê, căn bản không đủ chi tiêu.”
Tôi nghe mà rùng cả mình, sinh thời đúng là Ngụy Hữu Chí lái xe thuê, tối qua lão còn đón mình, đó là hồn ma lão thật sao?
Trò chuyện một lúc thì đã là buổi trưa, tôi tính mời hai mẹ con ra ngoài ăn cơm, chị dâu nhất định không đồng ý, chỉ ở nhà ăn tạm hai bát mì, rồi chị bắt đầu tìm cái hòm mà Ngụy Hữu Chí để lại cho tôi xem.
Tuy căn nhà không rộng, nhưng khá là nhiều tủ với rương, chị dâu tìm cả buổi chiều cũng không thấy cuốn nhật ký đâu. Trời thì đã tối, tôi thu xếp quay về, ngày mai lại tới, chị dâu cũng không giữ lại, nói tối nay rảnh sẽ tìm tiếp cho. Vừa mở cửa định đi ra ngoài thì đột nhiên thằng con của lão Ngụy từ phòng ngủ chạy tới, điên cuồng đẩy tôi, lao ra ngoài.
Chị dâu thấy con trai bỏ chạy thì hoảng loạn, vừa gọi vừa đuổu theo. Trời tối, đứa con thì không được bình thường, sợ xảy ra chuyện nên tôi cũng lao theo.
Thằng bé chạy rất nhanh, loáng cái đã ra ngoài khu chung cư, chạy sang bên đường, tôi nhìn theo mà không khỏi căng thẳng. Hỏng rồi, thằng bé chạy sang khu trường thương mại!!!
Đứng ở bên đối diện, tôi đắn đo mãi, bất giác lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Khu trường này, vừa xuống tàu đã nghe nói có ma âm, mụ béo chủ nhà nghỉ cũng dặn không được bén mảng tới gần. Giờ con trai lão Ngụy chạy vào đó, chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Trong lúc đắn đo thì chị dâu cũng vừa chạy tới, thấy con mình lao vào khu trường thì ôm miệng khóc lên, định vọt theo. Tôi vội ngăn chị ta lại, trong lòng thầm nghĩ, lần nào nhờ người khác giúp cũng làm liên lụy đến người ta. Sao Lý Diệu này lại không thể dũng cảm mà vì người khác một lần?
Cắn chặt hàm răng, tôi quay đầu nói với chị ta: “Chị dâu, chị ở đây chờ tôi, tôi vào mang thằng bé ra cho!” Nói đoạn, tôi siết chặt nắm đấm, nhấc chân chạy sang bên đường.