Phần 11
Với KCS, em luôn coi tôi là một người quan trọng trong cuộc đời em mà có lẽ nếu tôi chỉ cần nói thích màu xanh thì em sẽ đem lòng yêu luôn cả bầu trời. Em luôn để tâm đến mọi hành động, cử chỉ, suy nghĩ của tôi dù là nhỏ nhất để kịp thời điều chỉnh thái độ của mình nhằm làm hài lòng tôi.
Sau chuyến đi biển lần đầu tiên ấy, tôi và KCS bước vào giai đoạn mặn nồng nhất trong tình yêu. Nhưng KCS chưa bao giờ muốn công khai chuyện tình cảm của tôi và em, tôi hỏi lý do thì KCS nói rằng em không muốn chuyện tình cảm của em là chủ đề bàn tán của cả Công ty, em sợ những đứa khác sẽ cho rằng em mồi chài, tán tỉnh tôi, nhắm vào tôi vì tôi là Giám đốc của Nhà máy… vv. Quan điểm của em là nếu ai biết mối quan hệ này thì cứ biết, chứ em không công khai. Tôi cũng đành chiều theo ý em.
Tôi thời điểm đó vẫn thỉnh thoảng nhắn tin với Vy, nhưng tôi cố gắng chỉ dừng lại ở những câu chuyện trao đổi qua, chia sẻ những người anh em thân thiết, không hướng đến chuyện tình cảm cá nhân, vì vậy bản thân tôi khi ấy cũng rất muốn KCS công khai chuyện tình cảm giữa tôi và KCS để tôi có cớ dứt khoát với Vy, để tôi được coi Vy như một người bạn cho dù Vy có tình cảm với tôi hay không.
Thời tiết dạo ấy bước vào thời điểm giao mùa, ẩm ương như tính cách một cô gái mới dậy thì. Thị trường hóa chất trầm lắng, chậm tiêu thụ, hệ thống sản xuất của Nhà máy tôi không được chạy cao tải do lượng hàng tồn kho bắt đầu tăng. Chạy thấp tải dẫn đến đường ống có xu hướng bị axit ăn mòn mạnh hơn, hỏng hóc, bục, vỡ đường ống nhiều hơn, sự cố sản xuất xảy ra liên tục khiến tôi rất stress. Tôi thường xuyên phải có mặt ở hiện trường để hướng dẫn anh em xử lý, khắc phục, thậm chí tôi và anh Phó trong một thời gian dài phải chia ca làm việc để trực 24/24h tại Nhà máy. Áp lực cộng thêm thời tiết khắc nghiệt, thường xuyên dãi nắng, dầm mưa khiến tôi bị ốm. Tôi ít ốm, nhưng mỗi lần ốm là ốm nặng.
Sức khỏe khi ốm đi xuống khá nhanh, chỉ hôm sau là tôi không thể đi làm nổi nữa. Tôi sốt cao và nằm một mình trong phòng, mặc thêm áo vẫn lạnh, tôi đắp thêm một cái chăn bông to sụ, người run bắn cả lên, toàn thân nóng như lửa. Tôi giấu KCS chuyện tôi ốm mãi đến ngày thứ hai thì em biết tin.
Một tiếng gõ cửa phòng ở của tôi vang lên, tôi chẳng còn buồn đứng lên mở cửa, cũng chẳng có sức mà thưa, tôi mặc kệ. Được một lúc thì KCS mở cửa bước vào, trên tay em là một túi nilon hoa quả, một túi thuốc và một cặp lồng (tôi đoán là cháo). KCS xoa xoa tay lên trán tôi, bóp đầu cho tôi, mặt nhăn nhó kết luận: Tôi bị cảm.
– Sao anh giấu em việc anh bị ốm – KCS khẽ trách móc.
Tôi mệt chẳng buồn trả lời em, giờ đây đến con ruồi đậu ở mép tôi còn chẳng có sức đuổi.
– Anh dậy ăn cố bát cháo xong uống thuốc nhé, cháo em nấu đấy – KCS nói.
Tôi cố gắng ngồi dậy, húp được mấy thìa cháo xương hầm, cháo ngon nhưng giờ này lưỡi tôi đâu còn vị giác, tôi uống tạm viên thuốc em đưa rồi nằm xuống và thiếp đi.
Mãi đến khi tôi tỉnh giấc, tôi nhận ra bệnh của mình ngày càng tồi tệ. Trong lúc tôi ngủ, KCS đã tranh thủ dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn của tôi mấy ngày qua, nào là quần áo bẩn, vỏ đồ ăn, những chai nước súc miệng, giấy lau mũi vứt linh tinh đều được em thu gọn gàng, căn nhà được em lau dọn sạch bong như mới. Tôi loạng choạng bước ra phòng vệ sinh thì thấy KCS đang phơi quần áo của tôi. Em đỡ tôi và nói:
– Anh đi được không đấy, cố ăn tí nữa rồi lại uống thuốc nhé, anh vẫn sốt cao lắm – KCS nói với tôi.
– Tình hình này, khéo anh phải đi viện thôi.
KCS cau đôi lông mày thanh tú của em nhìn tôi, rồi vội vã đi chuẩn bị đồ cho tôi vào viện.
Ngồi phòng cấp cứu, người tôi rất yếu, đầu đau như búa bổ. KCS chạy lăng xăng đi làm thủ tục cho tôi nhập viện, người ta chuẩn đoán tôi Sốt chưa rõ nguyên nhân, cần phải thực hiện một loạt xét nghiệm. Tôi thì mệt đến mức chẳng bước đi nổi, KCS nhanh nhẹn kiếm ngay được một con xe lăn và đẩy tôi đi.
Xét nghiệm xong thì tôi được đưa trở lại phòng cấp cứu nằm chờ. Nằm trên giường bệnh, sốt cao từng cơn và thở phì phò khiến tôi thấy thèm muốn sức khỏe của những ngày bình thường. Đúng thật khi chúng ta đau ốm, mệt mỏi, chúng ta mới thấy cuộc sống không bệnh tật trước đây thật đáng quý biết bao.
Tôi nằm trên giường, KCS ngồi bên cạnh, em đang lặng lẽ gọt cam cho tôi. Tôi nhìn KCS, ngón tay em thon thả, trắng muốt nhỏ nhắn đang tách từng múi cam đặt vào miệng tôi, lúc này, tôi cảm thấy mình thật sự cần sự quan tâm, chăm sóc của một người phụ nữ, tôi rất cảm động. Tôi nắm lấy tay em và thều thào nói: “Cảm ơn em”.
KCS tủm tỉm cười, rồi đoạn quay sang rót nước và đỡ tôi dậy uống. Tôi thầm nghĩ, đời tôi quen được một cô gái tuyệt vời như thế này chắc kiếp trước tôi cũng phải là người đi xây cầu, đắp đập công lao to lắm thì kiếp này mới có được em.
Buổi tối hôm đó, KCS về nhà tắm giặt và chuẩn bị đồ ăn. Tôi thương em, thương em một mình phải lặn lội quãng đường gần một tiếng đồng hồ lái xe về nhà, tắm giặt nấu nướng rồi sáng mai lại dậy sớm mang đồ ăn lên đây cho tôi. Tôi định bảo không cần vất vả như vậy thì em nói:
– Sáng mai em mang đồ dùng và đồ ăn lên đây cho anh sớm, xong em còn về đi làm. Tối em lại lên với anh. Ở đây cấm được tán tỉnh em nào đấy nhé – KCS trêu.
Tôi cười.
Sáng hôm sau, KCS lên viện từ sáng sớm, em mang đồ dùng cho tôi rồi chào từ biệt để kịp về đi làm ca Sáng. Chỉ còn lại mình tôi trên giường bệnh, tôi nằm tầng 4, sát cửa sổ hướng ra ban công, tiếng người bệnh kêu rên, tiếng nói chuyện rầm rì, tiếng bước chân của người nhà bệnh nhân và bác sĩ khiến tôi càng ý thức được sự cô đơn của mình. Tôi không gọi điện về nhà, tôi sợ ở nhà mọi người lại lo lắng.
Khoảng 8 giờ sáng, bác sĩ vào thăm bệnh, thông báo với tôi rằng tôi đã dương tính với virus sốt xuất huyết. Đồng thời ít nhất tôi phải nằm viện từ 7 – 10 ngày ở khoa Bệnh Truyền nhiễm.
Mỗi ngày, tôi được phát cho hai chai nước truyền, một túi thuốc và dặn dò về việc cứ 3 ngày phải lấy máu xét nghiệm lại một lần để kiểm tra hồng cầu hay bạch cầu gì đó. Phải công nhận cái món sốt xuất huyết này đáng sợ thật, sốt cao, liên tục không ngừng nghỉ, cơ thể suy nhược một cách khủng khiếp.
Ngày hôm sau, mọi người ở Công ty bắt đầu lần lượt vào thăm tôi và dúi vào túi áo bệnh nhân của tôi những chiếc phong bì, thật ngại ghê. Thủ kho và mấy chị em Xưởng tôi cũng đến với một túi hoa quả to đùng, các em gái pha trò khiến tôi không nhịn được cười, ầm ĩ cả phòng bệnh.
Những ngày nằm viện ấy, chỉ có KCS là người thường xuyên qua lại chăm sóc tôi, nhưng em khá giữ ý về khoảng thời gian đến viện để tránh gặp phải người cùng Công ty qua thăm tôi. Phòng bệnh ai cũng khen tôi có vợ xinh đẹp lại giỏi chăm chồng khiến tôi cười tủm tỉm còn KCS thì phân trần là cháu mới chỉ là bạn gái thôi, còn phấn đấu chán mới được làm vợ.
Rồi một ngày khi tôi gần ra viện, tôi bất ngờ khi có người vào thăm tôi.
“Việt, Việt ơi, làm sao phải nằm viện”.
Tôi nhìn ra cửa, đó là bố và mẹ của tôi lên thăm. Sở dĩ ông bà biết tôi ốm là vì tôi có nói chuyện ấy cho Thanh tra, đã dặn dò như thế rồi mà Thanh tra đã không giữ kín chuyện tôi nằm viện với ông bà.
– Con gầy đi nhiều quá – Bà xoa tay lên mặt tôi và nói.
– Con cắt sốt rồi, chuẩn bị được ra viện đến nơi rồi – Tôi nói.
Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đặt chân đến mảnh đất này, trước đây ông bà chỉ tưởng tượng nơi tôi sống và làm việc thông qua lời kể của tôi, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Tôi thông báo cho KCS về việc bố mẹ tôi lên, KCS nói vậy thì em không xuất hiện trên viện nữa tránh ông bà gặp em lại khó xử, tôi ậm ừ.
Rồi tôi cũng được xuất viện, khi bị giam cầm trong một không gian hơn một tuần, thì cảm giác được hít thở không khí bên ngoài bệnh viện thật là thú vị đối với tôi. Tôi đưa bố mẹ về phòng tôi nghỉ ngơi, thăm quan khu nhà tập thể và Nhà máy nơi tôi công tác.
Hai ngày sau khi tôi đã khỏe hẳn, ông bà từ biệt tôi và trở về quê.
Tôi nhấc điện thoại và gọi cho KCS:
– Em đang ở đâu?
– Em bán hàng với mẹ, hai bác về chưa anh? – KCS hỏi.
– Về chiều hôm qua rồi, em bận gì không, chiều tan làm thì hai đứa mình đi chơi. Lâu lắm rồi anh chẳng đưa em đi chơi, giờ em phải cho anh cơ hội để anh phải bù đắp cho em chứ – Tôi nói.
KCS đồng ý ngay. Tối hôm đó, tôi qua nhà KCS ăn cơm và xin phép mẹ KCS cho tôi được đưa em đi chơi.
Thời gian đầu mẹ KCS biết hai đứa yêu nhau thì tỏ ra không hài lòng với tôi, bà không muốn KCS lấy chồng ở xa, nhà chỉ còn hai mẹ con, nguyện vọng của bà muốn KCS lấy chồng gần để còn tiện đi lại, chăm lo cho bà khi tuổi già. KCS biết điều đó, em cố giải thích rằng tôi có công việc tốt ở đây, có định hướng sẽ gắn bó và định cư nơi này, nghe như vậy thì bà mới đồng tình chấp thuận. Chính vì đồng tình cho em yêu tôi nên mẹ KCS luôn tạo điều kiện cho tôi mỗi khi đến nhà và xin phép bà đưa KCS đi chơi. Nhờ có sự chấp thuận của phụ huynh, nên những lần tôi với KCS đi chơi hầu hết là về muộn.
Khi yêu nhau, đôi khi tôi và em chỉ cần được nhìn thấy nhau, ở bên nhau, còn địa điểm ở đâu thường không quan trọng và thông thường sau mỗi buổi đi chơi, tôi luôn tìm cách đưa em vào Nhà nghỉ để được thăng hoa trong tình yêu, dĩ nhiên rồi, tình yêu thiếu tình dục thì làm sao trọn vẹn. Sau mỗi lần quan hệ, em và tôi như hiểu nhau nhiều hơn, em luôn sẵn sàng chiều theo mọi yêu cầu của tôi trên giường, cùng tôi trải nghiệm qua tất cả các tư thế, trải qua tất cả các cảm xúc thăng hoa của tình dục. KCS ngày càng BJ giỏi hơn, em thường xuyên làm tôi sướng không trụ nổi. Đặc biệt sau mỗi lần tôi xuất tinh, tôi thường đòi em phải BJ sạch dương vật cho tôi, em cũng ngoan ngoãn thực hiện, em mút dương vật một cách đam mê và kỹ càng đến nỗi đôi khi khiến nó cương cứng trở lại ngay sau đó.
Nói chung với KCS, tôi được em phục vụ như một ông hoàng trên giường vậy, tôi cảm nhận thấy KCS thực sự yêu tôi, em nguyện làm tất cả mọi việc chỉ để khiến tôi được vui, được sung sướng. Vì vậy mà tôi lại càng yêu em nhiều hơn.
Có những lúc nằm tâm sự bên nhau sau mỗi lần quan hệ, KCS hỏi tôi về tương lai. Tôi trả lời rằng tôi sẽ cưới em, chúng tôi sẽ có với nhau những đứa con, tôi sẽ mua một ngôi nhà và cả gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc ở mảnh đất này. KCS chợt hỏi:
– Liệu bố mẹ anh có chấp nhận em?
– Sao em lại hỏi thế, em có gì mà không chấp nhận – Tôi thắc mắc.
– Anh biết hoàn cảnh nhà em mà, liệu gia đình anh có…
KCS không nói hết câu, nhưng tôi hiểu tâm sự của em. Chính tôi, tôi cũng không chắc về việc gia đình tôi có chấp nhận em. Nhưng tôi đâu thể trả lời như vậy, tôi động viên và an ủi em:
– Dĩ nhiên bố mẹ anh sẽ yêu quý người con gái mà anh yêu rồi, hôm nào anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh.
– Thật nhé – KCS vui sướng đáp.
– Thật… còn phải ra mắt cả đám bạn thân của anh đấy – Tôi trêu.
Rồi cả hai cùng ôm nhau cười. Tôi cười, nhưng trong lòng nhiều trăn trở, vì tôi biết, mọi chuyện nó sẽ không dễ dàng như thế.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
Mùa hè, mùa của sự chia ly.
Các bạn hẳn có nhớ ở phần một, tôi có kể khóa tôi năm ấy có 10 sinh viên Bách khoa như tôi được đưa sang Trung Quốc để đào tạo dây chuyền sản xuất của nhà bản quyền chứ?
Mùa hè năm ấy, Công ty chỉ còn giữ lại được 5 người, như vậy là mất một nửa nhân sự đào tạo thời kỳ đầu. Cũng khó trách anh em, mặc dù nếu nghỉ việc khi chưa công tác đủ thời gian quy định thì phải thực hiện cam kết bồi thường lại một phần chi phí đào tạo Công ty đã bỏ ra, nhưng nhiều anh em có hộ khẩu ở xa, một số anh em lấy vợ tại quê nhà, rồi theo tiếng gọi của gia đình, vợ con động viên, bố mẹ thúc dục, mặc dù rất nuối tiếc nhưng vẫn phải ngậm ngùi viết đơn xin nghỉ việc. Tiền bồi thường đối với Công ty mà nói thì nó quá nhỏ, gần như không đáng kể, nhưng cái mất mát lớn nhất chính là mất đi chất xám, mất đi nhân sự mà Công ty đã dày công đào tạo, những nhân sự ấy đã trưởng thành qua thời kỳ đầu tư xây dựng dự án, hiểu sâu và dây chuyền hệ thống, trải qua biết bao nhiêu sự cố, rút ra bao nhiêu kinh nghiệm mới tôi luyện thành những người quản lý, những kỹ sư bản lĩnh, bây giờ phải mất đi những điều đó đôi khi còn tiếc hơn mất vàng.
Những bữa tiệc chia tay liên tục diễn ra, người này đi sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người ở lại, rất có thể đó cũng là lý do, là động lực để người ở lại tiếp tục nghĩ đến việc sẽ ra đi, đặc biệt là trong giai đoạn Công ty đang liên tiếp gặp nhiều khó khăn.
Nhiều đêm nằm một mình trong căn phòng trống nơi phương xa, tôi chợt nghĩ đến ông bà già, nghĩ đến ngôi nhà quen thuộc nơi tuổi thơ tôi đã lớn lên, từng hàng cây, góc phố quá đỗi thân quen và nỗi nhớ nhà lại tràn ngập trong tâm trí. Tôi đã từng nghĩ có lẽ chỉ vài năm công tác nữa, khi đủ lông đủ cánh, tôi cũng sẽ lại bay đi tìm một miền đất mới gần nhà hơn, phù hợp để tôi có thể vừa công tác vừa tiện chăm sóc các cụ khi về già.
Thật may vì quãng thời gian này, tôi có KCS ở bên, em dường như hiểu mọi tâm sự của tôi, em chia sẻ và động viên tôi rất nhiều. Có lần tôi đã hỏi:
– Nếu anh về Hà Nội, em có theo anh không?
KCS không trả lời. Tôi cũng hiểu em làm sao trả lời được câu hỏi ấy.