Phần 21
Đêm hôm đó sau khi cùng trao nhau những phút giây mặn nồng 2 đứa ôm nhau ngủ một mạch đến sáng, mới 6h kém nhỏ đã lay em dậy…
– Dậy, dậy nào…
– Sao cậu dậy sớm thế, còn sớm mà ngủ tiếp tí nữa đi…
– Cậu quên hôm qua hứa sáng nay dậy sớm đi ra bãi tắm với tớ à, ra sớm để ngắm cảnh biển lúc sáng sớm, đi đi mà dậy nào…
Nhỏ nũng nịu như trẻ con làm em không thể không dậy được, vào đánh răng rửa mặt xong em cùng nhỏ đi ra ngoài bãi tắm…
Cảnh biển buổi sáng mới đẹp và hấp dẫn làm sao!
Ông mặt trời từ từ nhô lên, lơ lửng như một quả cam chín mọng tỏa nguồn sáng và truyền sức sống xuống biển cả. Vạn vật như được bừng lên, sôi động sau một đêm ngủ dài.
Xa tít đường chân trời là những mảng mây màu tím như được dâng lên từ biển, phủ trên là dải mây xanh như còn mơ màng lưu luyến màn đêm. Những lọn mây trắng bồng bềnh sáng dần trên bầu trời duyên dáng soi bóng xuống mặt nước khiến những đàn chim chao liệng ngất ngây vui mừng chào đón ngày mới. Biển vẫn không ngừng gợn những đợt sóng to nhỏ, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại ầm ầm dữ dội…
– Haha thích quá, thích quá mình đi xuống tí nữa đi…
– Từ từ thôi nào, chạy nhanh quá vấp phải đá đó…
– Oaaaaa không khí trong lành quá cậu à, ai được sống gần biển thích thật đấy…
– Ừm, hì mình đi ăn sáng rùi xuống tắm nhé…
– Ừm đi thôi, cậu cõng tớ đi dọc quanh mép đi…
– Ặc sáng ra chưa ăn gì mà bắt tớ cõng nè, không sợ cả hai ngã hả…
– Tớ biết thừa cậu cõng được tốt, hihi nào 1… 2… 3 lên nào…
Nói xong nhỏ nhảy tót lên người em, vừa cõng nhỏ em vừa thấy trong lòng tràn đầy cảm xúc, ăn sáng xong 2 đứa đi thay đồ đạc rồi cùng nhau ra tắm biển, lúc này cũng đã bắt đầu có nhiều khách du lịch xuống tắm, lững thững đi dưới bờ cát em để ý thấy những cô bé, cậu bé đang vui vẻ xây lâu đài cát của mình. Bỗng một đợt sóng thật mạnh bất ngờ ập vào, nước biển thi nhau xông vào miệng em. Ôi! Mặn quá! Nước biển mạnh thật. Nhỏ liền kéo tay em chạy thật nhanh ra đón đợt sóng tiếp theo…
– Nhanh nào nhanh nào, tớ sẽ xông thẳng vào cơn sóng đang chuẩn bị tới kìa, cậu có dám không…
– Sao tớ không dám, để coi ai bị ngã nào…
Em lừa lừa cố tình để nhỏ xông lên trước và khi cơn sóng đang chuẩn bị ập vào em đẩy nhỏ lao thẳng lên phía trước, lực đẩy mạnh làm nhỏ mất đà cắm thẳng mặt vào cơn sóng nước biển mặn chát làm nhỏ cứ lè lưỡi ^^, nhỏ không dám đi ra xa một mình nên toàn ôm chặt vào người em rồi 2 đứa từ từ ra giữa biển, ở ngoài xa sóng chỉ làm cho người có cảm giác lâng lâng chứ không bị đánh táp thẳng vào người như ở gần nên là nhỏ rất thích, cứ mỗi lần có đợt sóng tiến tới là nhỏ lại túm chắc vào người em rồi rướn người lên để hứng lấy đợt sóng đó…
– Hihi thích quá, cậu có thích không?
– Có chứ, hì tớ cứ ở bên cạnh cậu là tớ thích rồi…
– Thế hả, biết nịnh đó thơm cái thưởng nè! Moa!!
Buổi đi Đồ Sơn hôm đó đã để lại trong em những kỉ niệm đẹp, được cùng nhỏ ngắm biển lúc hoàng hôn cũng như bình minh, được cùng nhỏ dạo chơi quanh mép biển, được cùng trêu đùa dưới những cơn sóng… và đặc biệt được cùng nhỏ trải qua 1 đêm mặn nồng… Và sau buổi đi chơi hôm đó, 2 đứa đã chính thức quay trở lại với nhau, em cũng đã xác định được người mà em cần bên cạnh là ai… Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm thế nào để giải quyết được mọi chuyện theo một cách tốt nhất, và em quyết định khi kì nghỉ hè kêt thúc cũng là lúc em phải chấm dứt cuộc tình tay 3 này vì nếu còn tiếp tục thì em không thể lường trước được hậu quả của nó. Nhưng khi mà ý định mới băt đầu hình thành thì…
Vậy là kỳ nghỉ hè đã dần trôi qua, cũng là lúc tất cả phải quay trở lại với việc chính, Hương đã ra HN trước em mấy ngày và đã gọi điện thông báo như vậy, ở dưới nhà em với Linh cũng rục rịch chuẩn bị lên. Sau khi lên đến HN việc đầu tiên em nghĩ tới bây giờ là sẽ lựa lời nói như thế nào với Hương bây giờ?? Thẳng thừng bảo chia tay?? Hay viện vào cớ này cớ nọ?? Tất cả đều không hợp tình hợp lí vì em với Hương không cãi vã gì nhau cả. Haizz thôi cứ tạm thời gác lại để đó đã, về phòng trọ rồi tính sau. Về nhà cô Linh lấy xe và chào mọi người xong em cũng đi về chỗ trọ của mình, lên tới nơi em cũng không thấy Hương đâu, chắc nàng đi chợ để nấu nướng thiết đãi nhân ngày 2 đứa gặp lại nhau sau kỳ nghỉ hè dài. Mệt quá em nằm xuống giường, nhắn tin bảo Linh là đã về tới phòng và em cũng lấy quần áo rồi đi vào tắm, đang tắm thì có tiếng của Hương (nàng chắc đi chợ về và thấy cửa phòng em mở liền vào)
– A anh lên rồi hả, em vừa đi chợ về nè…
Ở trong nhà tắm em nói vọng ra…
– Ừm, anh vừa lên xong đợi anh xíu anh tắm xong lát anh ra anh coi xem em như thế nào nào hì…
– Hehe nhanh lên nhé…
Trong lúc tắm không hiểu sao em có 1 cái cảm giác gì đó rất bất an, 15p sau em tắm xong và ra ngoài, thì không thấy Hương ở đó nữa, quái lạ bảo nàng đợi mà đã chạy đi đâu rồi. Mặc quần áo xong em cũng cầm lấy cái điện thoại vất ở giường rồi sang bên phòng nàng. Thấy nàng đang nhặt rau em xấn tới…
– Để anh nhặt phụ nào…
Nàng vẫn không nói một câu, cũng không nhìn em một lần, kì lạ thật em lại hỏi…
– Em sao vậy?? Sao vừa nãy vẫn vui vẻ mà tự nhiên lại không nói gì với anh vậy, em giận anh cái gì à??
– Không có gì cả, nhặt nhanh rồi nấu cơm ăn sớm tối em còn đi có việc…
– Em đi đâu vậy để anh đưa đi…
– Thôi không cần, em tự đi được…
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên căn phòng một cách đáng sợ, từ lúc đó cho tới bữa tối nàng không nói với em 1 câu nào, cái Mai đi chơi về cũng thấy ngạc nhiên vì chuyện này nhưng không hỏi, bữa cơm trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, chỉ thi thoảng có tiếng cái Mai hỏi chuyện 2 đứa. Em vẫn chưa biết tại sao Hương lại trở nên như vậy, phải chăng Hương gặp chuyện gì buồn?? Nhưng lúc trước khi em tắm Hương vẫn vui vẻ mà nhỉ?? Sau bữa cơm Hương cũng lẳng lặng dắt xe đi luôn không nói với em một lời nào, em cũng không muốn hỏi gì cả vì lúc này em không có tâm trí để hỏi. Sau khi dọn dẹp xong em ngồi nói chuyện với Mai một lúc với ý định hỏi xem Mai biết tại sao Hương như vậy không. Mai bảo cũng không biết nên em cũng đi về phòng, thời gian cứ thế trôi qua, tới khoảng gần 9h thì Hương về lúc này em định gọi nàng vào hỏi rõ 3 mặt 1 lời thì… ở nàng hiện ra 1 vẻ căm phẫn tột cùng, nàng nhìn em với ánh mắt đầy đau thương và nói…
– Anh ra đầu ngõ nói chuyện với em một lúc…
Tuy chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng em cũng vẫn đi theo nàng xuống dưới, ra tới nơi nàng hỏi luôn…
– Anh yêu người khác rồi phải không?
Quá bất ngờ trước câu hỏi này em lúng túng trả lời…
– Anh… anh… làm gì có… ai bảo em mà em hỏi vậy…
– Anh đừng chối, tôi biết tất cả rồi…
– Em biết cái gì? (Em gắt lên)
– Tôi biết sự thật về con người anh, bản chất bọn đàn ông con trai các anh thằng nào cũng giống nhau cả, có mới nới cũ…
Lúc này nàng đã bật khóc, em thấy mình thật đáng trách khi lúc đó đã quát lên nên vội vàng nói…
– Em đừng như vậy, em hiểu lầm anh ở chỗ nào chăng??
– Hiểu lầm cái gì, tất cả tôi đã biết hết rồi, tôi đã biết anh là loại người như thế nào rồi, tôi đã gặp người con gái đã nhắn tin cho anh rồi!
Nghe thấy câu này em như bị sét đánh, vậy là cái điều mà em lo sợ đã thành sự thật??? Đứng chôn chân một lúc em lắp bắp hỏi với hy vọng đó chỉ là đòn tâm lý nàng đánh vào em…
– Em… em nói gì anh chưa hiểu, chắc em hiểu lầm chuyện gì ở đây rồi…
– Hiểu lầm cái gì, anh là đồ đều, lúc anh tắm tôi đã tình cờ đọc được tin nhắn từ số mà anh lưu trong điện thoại, người con gái tên Linh đó, hẳn anh lừa dối tôi suốt từng ấy thời gian anh thoải mái lắm nhỉ, cũng phải thôi, tôi là con ngốc mà, tôi đã quá tin vào những lời nói của anh.
Đến lúc này không còn gì để mất em hỏi luôn…
– Vậy em vừa đi đâu?
– Tôi đi gặp người con gái đó, tôi đã lấy số và hẹn gặp nói chuyện, tôi đã nói hết tất cả sự thật về con người anh, anh là đồ đểu… hu… huuu…
Nghe đến đây em gầm lên như một thằng điên…
– Ai cho em làm như thế…
“Bốp…”
Một cái tát nảy lửa của Hương dành cho em, cái tát làm em đau nhưng người tát là Hương còn đang đau gấp trăm ngàn lần, nhìn nàng lúc này trái tim em như muốn tan nát, người con gái đáng thương này có làm gì nên tội đâu mà em nỡ đối xử như vậy… Nhưng tất cả bây giờ đã là quá muộn không còn gì có thể cứu vãn được nữa… em chấp nhận cái tát rất mạnh này của nàng mà không nói lên được nửa lời… Sau khi dành cho em một cái tát nàng khóc nức nở rồi chạy lên phòng, bóng nàng đần khuất sâu vào trong, em muốn đuổi theo nhưng lúc này đôi chân em không nghe theo lời em nữa…
Cũng bởi vì anh mà em giờ đây quay gót đi rồi, làm sao đây khi con tim anh dối dang tình em.
Anh biết đã sai khi anh yêu thêm người con gái khác.
Làm sao đây khi em đi, anh không thể nói nên lời…
Nhìn em ra đi nước mắt hoen cay bờ mi…
Vì trong tim em biết còn yêu anh rất nhiều…
Thế nhưng lầm lỗi đã gây ra người không tha thứ cho anh…
Tình chia đôi do anh thôi, anh xin lỗi với em nhiều, vì con tim anh chẳng thủy chung tình em…
Thế nên dù cái tát em trao cũng chẳng trách em bao giờ…
Tất cả đã sụp đổ trong tích tắc, em giở máy điện thoại ra và kiểm tra và thấy đúng là đã có 1 tin nhắn của Linh mà em chưa đọc nhưng nó đã được mở mà em không biết “Haizz vừa mới ở cạnh nhau xong giờ lại xa rồi tớ nhớ cậu lắm”. Vậy là Hương đã nói đúng, nàng đã đọc được và đã ghi lại số của Linh, như vậy chuyện Hương bảo gặp Linh liệu có là thật, nếu đây là sự thật thì đối với em quả là 1 cơn ác mộng, trong 1 buổi tối 2 người con gái em yêu thương đã biết tất cả mọi chuyện mà em đã gạt họ suốt bấy lâu… nhấc máy lên tay em bấm cho Linh với hy vọng nhỏ sẽ nghe máy với 1 giọng vui tươi… Một bản nhạc chờ dài thật là dài trôi qua, nhỏ không nhấc máy… em vẫn kiên trì gọi với một niềm hy vọng nhỏ nhoi và cuối cùng Linh cũng bắt máy…
– Cậu làm gì vậy, tớ gọi mãi không được…
– Cậu gọi tớ để làm gì, tớ không muốn nghe…
Như vậy là Linh đã biết tất cả, em cố gắng giữ bình tĩnh và nói…
– Linh à, bây giờ cậu đang ở đâu, tớ muốn nói chuyện với cậu…
– Cậu muốn nói gì với tớ lúc này?
– Tớ muốn nói hết những gì trong tớ, tớ muốn nói hết tất cả để cậu hiểu…
– Vậy cậu nói đi…
– Tớ muốn gặp cậu, cậu đang ở đâu vậy?
– Trên cầu Long Biên, chỗ tớ với cậu hay lên ngồi hóng mát…
– Vậy cậu đợi tớ nhé, đừng đi đâu cả tớ xin cậu đó, tớ tới ngay bây giờ…
– Ừm…
Em đi với tốc độ nhanh nhất có thể, trong em bây giờ chỉ hy vọng sẽ giữ lại được người con gái em yêu thương nhất… Tới nơi nhìn xa xa chỗ 2 đứa vẫn hay ngồi có một bóng dáng người con gái đang quay mặt nhìn về phía xa xăm chân trời, người đó là Linh, nhỏ ngồi yên như suy tư về một chuyện gì đó, em tiến tới và nói…
– Linh!!
– Cậu tới rồi à, tối nay mát thật…
Nhỏ ngồi sát vào trong để chừa 1 chỗ đủ để em ngồi, ngồi lên em mạnh dạn hỏi…
– Cậu và Hương vừa gặp nhau…
– Ừm đúng vậy…
– Hương đã nói những gì với cậu vậy…
– Tất cả, cô bạn đó nói rất nhẹ nhàng, qua đó tớ biết bạn ấy yêu cậu như thế nào, tại sao cậu lại làm như vậy?
– Cậu muốn biết tại sao à?
– Ừm…
– Từ lúc cậu rời xa tớ, cậu có biết tớ tuyệt vọng như thế nào? Tớ sống trong đau khổ bao nhiêu lâu không?? Tớ vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ lại quay trở lại bên tớ, trái tim tớ vẫn luôn để trống để chờ cậu, nhưng ngày này qua ngày khác cậu không có liên lạc gì, một lời giải thích cũng không có, lúc đó tớ đã nghĩ cậu hết yêu tớ rồi, tớ hận cậu vì đã làm cho tớ phải sống 1 cuộc sống đầy đau khổ, sống trong sự chờ đợi… Và khi đó Hương xuất hiện, đã lấp vào chỗ trống của cậu… Tớ không ngờ lại có một ngày 2 mình gặp nhau và… tất cả đã thực sự trở nên khó lường hơn bao giờ hết. Từ lần đầu gặp lại cậu tớ đã bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa ta bên nhau, nhớ những lúc vui đùa cùng nhau… nhớ nhiều lắm và khi ở bên cậu tớ cảm thấy rất hạnh phúc, nhiều lúc tớ chỉ mong thời gian hãy ngừng hẳn lại để tớ và cậu sẽ mãi mãi được ở bên nhau như vậy. Nhưng thật trớ trêu, tớ biết trong tình yêu không được phép dối trá và đùa cợt nhưng thật sự tớ nói dối không phải vì những ham muốn bản thân, tớ không cần những thứ đó, cái tớ cần là trái tim của cậu… Quãng thời gian nghỉ hè cùng cậu là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tớ… Tớ cũng đã xác định được những việc tớ cần làm và chưa kịp thực hiện thì… Nhưng một điều này tớ luôn mong cậu nhớ là chưa bao giờ tớ lừa dối tình cảm của cậu, chưa bao giờ tớ ngừng yêu cậu…
Nhỏ quay sang ôm chầm lấy em khóc nức nở, sau khi tâm trạng bình tĩnh lại nhỏ bắt đầu nói…
– Tớ hiểu tất cả những việc cậu làm nhưng Đ à, trái tim không thể chứa được 2 người một lúc, tình cảm cậu không thể chia ra cho hai người được. Cô bạn kia là người con gái tốt, tớ thấy bạn ấy không đáng bị đối xử như vậy, trong chuyện này tớ là người có lỗi, chính tớ là người đã phá hoại hạnh phúc của hai người, tớ đã tới bên cậu không đúng lúc, giá như cậu nói với tớ lúc đó cậu có người yêu rồi thì tớ sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra vì như vậy tớ đã gián tiếp cướp đi tình yêu của người khác. Tớ biết những gì cậu dành cho tớ là thật, tớ sẽ trân trọng những điều đó và sẽ không bao giờ quên, tớ cũng không hối hận vì những gì tớ và cậu đã có, tớ chấp nhận tất cả, còn bây giờ cậu và tớ hãy chấm dứt đi, hãy coi tất cả những gì giữa hai đứa là 1 quá khứ, là 1 kỉ niệm đẹp. Cậu hãy quên tớ đi và tớ cũng sẽ cố quên cậu, cậu hãy làm tất cả những gì có thể để giữ lại được Hương, bạn ấy không đáng bị đối xử như vậy…
– Nhưng…
– Cậu đừng nói gì nữa cả, hãy cứ làm như vậy đi, tớ quyết định vậy rồi mặc dù sẽ là khó khăn cho tớ và cậu nhưng tớ sẽ làm vậy, sau ngày hôm nay cậu đừng tìm tớ nữa, đừng liên lạc gì với tớ nữa, tớ không muốn bị cậu làm phiền nữa, cậu hãy quên tớ đi và hãy tránh xa tớ ra…
Nhỏ nói bằng một thái độ gay gắt nhưng em hiểu tất cả cũng chỉ vì nhỏ muốn tốt cho em. Nhưng nhỏ nào có biết điều tốt nhất bây giờ đối với em là nhỏ, chỉ cần bên nhỏ thì em chấp nhận tất cả, chấp nhận mang tiếng là 1 thằng đểu, chấp nhận hết nhưng giờ đây hối hận cũng đã muộn… Tính nhỏ cương quyết lắm, đã nói gì là sẽ làm như vậy. Em lúc đó suy nghĩ thôi thì cứ tạm thời để nhỏ xuôi xuôi rồi sẽ từ từ nói chuyện với nhỏ sau. 2 Đứa chia tay nhau rồi ai về nhà nấy, nào ngờ đâu đó là buổi gặp…
Về tới phòng với vẻ mặt mệt mỏi em nghĩ không biết Hương sẽ như thế nào, từng bước chân nặng trịch tiến tới phòng của nàng, nhìn qua cửa sổ em thấy nàng đang nằm trên giường với vẻ mặt sầu não, bên cạnh là Mai đang cố gắng an ủi. Lúc này vào cũng không giải quyết được vấn đề gì em liền về phòng chốt chặt và nằm xuống giường. Muốn ngủ một giấc thật dài để quên đi hết tất cả mọi chuyện, và trong suy nghĩ lúc bây giờ em đã quyết định 1 chuyện khá khó khăn đó là sẽ nói hết tất cả với Hương rồi mọi việc muốn đến đâu thì đến. Nghĩ vậy em ngủ một giấc rồi mong cho tới sáng hôm sau…