Phần 8
Chết điếng người. Không ngờ người quen lão Ngọc thật. Phen này lão quê lên chắc … đập luôn tui quá. Vừa nghe tiếng la hân hoan xong chừng nửa giây, lại nghe tiếp tiếng “bốp”. Anh người quen ngã chúi nhủi. Lão già mắt đỏ ngầu, vớ luôn cái ghế trong quán đập túi bụi lên người ảnh. Im re. Không chỉ tôi mà nguyên mấy ảnh cũng đứng hình luôn. Thiệt tình chưa khi nào tôi thấy lão già dịch bực cỡ này, cũng chưa thấy lão đánh người khi nào dữ dội tới vậy. Hên cho ảnh là lão quên không có mang dao, nếu không chắc người ảnh thủng lỗ chỗ lắm. Thấy lão đập một hồi tan tành cái ghế nhựa, mệt quá đứng thở hổn hển, anh giang hồ kia mới lóp ngóp bò dậy, mặt méo xẹo:
– Em làm gì sai mà anh đánh em vậy anh Ngọc?
Thiệt tình cái mặt ảnh tôi nhìn cũng thấy thương, sao lão quỷ coi bộ chẳng thương ảnh chút xíu nào. Lửa giận lão vừa hạ xuống được chút, nghe xong lại bừng lên. Co giò đạp thêm cho ảnh một cái lật ngửa, lão vừa thở hồng hộc vừa la:
– Tụi mày cũng tính là giang hồ hả? Thứ cùi bắp. Tao nói bao nhiêu lần rồi không có gan thì kiếm việc tử tế mà làm, cái loại chuột nhắt như tụi bay cũng đua đòi đi kiếm tiền hả?
Ngày trong trại, tụi nó thường kêu: giang hồ tức là dzô hàng, tôi nghe không có hiểu lắm. Giờ thì hiểu rồi nha. Các ảnh sắp hàng một, ngồi cúi đầu nghe chửi ngon ơ. Có anh mắt còn ươn ướt, thiệt tình cảnh ngộ éo le quá đi trời.
Lão già mở loa hết công suất, nói tới sùi bọt mép:
– Bữa nay tao đánh tụi bay chỉ có đổ máu, bữa khác ra đường gặp giang hồ thứ thiệt nó lấy mạng tụi bay luôn đó. Bộ mày tưởng mấy cái vụ này dễ ăn lắm sao? Bọn vô dụng.
Coi bộ đám này chắc trước cũng có theo lão à nha. Tính lão ghét nhất đám em út lu xu bu, kém bản lĩnh chỉ ưa dựa dẫm, chưa nói tới mấy cái hành động kiếm tiền bằng nước bọt kiểu này. Lão già coi bộ tức tối thấy ớn, thở ra hồng hộc. Tôi sợ lão đột quỵ, đỡ lấy lão ngồi xuống ghế, bưng ly nước tới:
– Cũng không có chuyện gì mà anh, anh bớt nóng đi. Anh uống nước đi đã, chuyện nhỏ bỏ qua được mà.
Lão già bưng ly nước uống một hơi, trợn mắt ngó vô mấy ảnh, la:
– Còn muốn tiền nữa không, mấy thằng âm binh?
Mấy ảnh im re. Lão thở dài một tiếng, chỉ qua tôi:
– Thằng này gan nó còn lớn hơn tụi bay tới mấy lần mà nó còn không lựa giang hồ, tụi bay nghĩ mình ngon lắm hả? Ngày mai qua chỗ tao, tao sắp xếp việc tử tế cho mà làm. Tao còn nghe dính dáng vào mấy chuyện này lần nào nữa, đừng trách tao ác!
Nói xong lão ngoảnh đít đi liền. Mấy ảnh như được đại xá, ngó tôi như ngó một tượng đài mới dựng. Được du đãng khen có gan cũng bảnh lắm chớ bộ, dù tôi cũng không hiểu lão khen tôi gan ở chỗ nào hay chỉ bưng tôi ra làm cảnh để mấy ảnh nhìn. Anh quân nhân trước làm tháo gỡ bom mìn nhìn tôi cảm động:
– Cảm ơn anh nói giúp bọn em. Sau này có việc gì cứ gọi em nhé.
Tôi cũng té ngửa. Gọi tụi bay tới bưng đồ hay bốc vác hả trời? Lão già vừa dặn dứt lời xong mà coi bộ ảnh đã quên liền, thiệt tình người đâu đãng trí thấy ớn. Tôi cười khổ, vỗ vỗ vai ảnh, tính bước ra khỏi quán. Chợt sực nhớ ra cái gì đó, tôi quay lại kêu nhỏ:
– À, có khi anh giúp được tôi chuyện này đó.
…
Tạm biệt mấy giang hồ thứ thiệt ra về, tôi nghe trong lòng vừa mắc cười vừa bực bội. Thiệt tình không nghĩ con quỷ kia còn có miếng võ ẩu cỡ này. Cũng hên, gặp mấy ảnh là giang hồ tầm bậy chớ giang hồ thiệt thì chắc người tui cũng thủng lỗ chỗ, lão Ngọc có biết chắc cũng chỉ mang sữa tới bệnh viện thăm chớ chẳng làm được gì hết trơn. Có điều cũng không lo lắng lắm, bởi theo lão Ngọc cái thứ gái công sở ít va chạm chỉ kiếm được mấy giang hồ như bữa nay là cùng, giang hồ có máu mặt, làm được việc đâu phải là thứ bạ ai nhờ cũng ra mặt.
Tôi chui về nhà, đóng cửa phòng kín mít. Rút điện thoại ra bấm số con quỷ, bóp mũi cho nghẹt lại:
– Trang phải không em?
Giọng con nhỏ tỉnh queo:
– Dạ đúng rồi đó. Khuya vầy còn gọi em chi vậy, bộ anh buồn đột xuất hả?
Ngon lành nha. Tôi bắt đầu khoái con nhỏ này rồi đó. Ăn nói cũng biết móc họng một cây à nha. Tôi run giọng nói vô máy:
– Em đừng giỡn nữa Trang. Anh biết lỗi rồi. Anh xin lỗi em nha Trang.
Giọng con quỷ làm bộ hốt hoảng:
– Trời đất ơi anh bị sao dzậy Long? Anh đâu làm gì có lỗi với em đâu, anh chỉ có hăm em chút xíu, sờ mó em chút xíu, cái đó đâu tính là lỗi đâu anh.
Giọng tôi khổ thấy thương luôn:
– Thôi mà em. Anh biết cái đó là lỗi của anh rồi. Em bỏ qua cho anh đi nha.
Con quỷ coi bộ phải ráng lắm mới kìm được một tiếng cười đắc ý. Giọng nó rít lên:
– Tao nói không phải lỗi là không phải lỗi, cãi hoài. Cái đó kêu là tội nha con! Tội mày phải cho giang hồ xử mày mới kinh, xin lỗi là xong chuyện hả?
Tôi im re. Nói không được tiếng nào hết trơn. Sờ vô 2 viên bi thấy đâu mất tiêu. Không lẽ sợ hãi quá mức có thể làm tụi nó thụt vô trong được sao ta. Con quỷ thấy tôi im re, lại gằn giọng:
– Ngày mai đưa hết mấy cái clip đó cho tao, cả mấy cái món đồ nghề của mày nữa. Lưu lại một bản nào tao cho giang hồ cắt cái tay mày luôn, mày nghe chưa!
Con quỷ coi bộ cũng khá giống tui, có vẻ khoái mấy thứ đồ tầm bậy này thì phải. Cũng đúng, nghề của con nhỏ này mà có được mấy thứ đó có khi kiếm được thêm biệt thự không chừng.
– Trang ơi mấy ảnh đánh tui gãy giò luôn rồi, làm sao mà đi nổi. Vài bữa nữa tôi đưa cho Trang đi, được không?
Giọng bên kia máy lại rít lên:
– Gãy giò cũng ráng mà đi. Đi không nổi thì bò tới đây.
Thú vị đó nha. Con nhỏ này coi như trí tưởng tượng cũng không tệ, nghĩ ra toàn cái hay ho gì đâu. Giọng tôi nhỏ xíu lại:
– Thư thư dùm vài bữa đi Trang. Tui đang nằm liệt một chỗ, ba má đâu có cho ra khỏi nhà đâu. Hay … Trang qua nhà tôi lấy đồ, tiện tôi xin lỗi luôn ha.
Con nhỏ dừng vài giây, coi bộ suy nghĩ rồi trả lời:
– Được, đọc địa chỉ đi mai tao qua.
Tôi đọc luôn … địa chỉ nhà mặt mụn. Nhà nó đúng đắc địa luôn, bự chà bá bao quanh có vườn cây, đóng cửa lại có bắn chết người ở trỏng cũng không có ai nghe thấy gì hết trơn. Con nhỏ ừ hử một tiếng, cúp máy. Coi bộ đêm nay con quỷ này khoái trá tới mất ngủ đây. Sao y chang tôi nè trời!
Móc điện thoại gọi cho mặt mụn, la:
– Mai biến đi chỗ khác, đại ca trưng dụng nhà của mày một hôm nha mặt trận!
…
Nhà thằng quỷ rộng thiệt. Sao có một mình nó ở mà quá trời phòng luôn, nhưng phòng nào cũng bừa bộn y chang nhau. Thiệt tình thứ người đâu ăn ở dơ thấy gớm, giống tôi như đúc vậy. Lựa mãi mới được một phòng khá bự, tôi tót vô nằm. Bật máy lạnh, đắp mền đàng hoàng, có điều sao nằm mà trằn trọc quá trời luôn. Con nhỏ Huyền thấy tôi nghỉ làm, gọi điện hỏi thăm hoài. Tôi kêu đại bị ốm nằm nhà, nhỏ còn hỏi địa chỉ tới thăm, từ chối hết cách mới xong xuôi. Ngày thường tới thăm thì tốt, chớ bữa nay thì không có được.
Ngó mãi mà sao cái kim đồng hồ như đứng cả lại hết trơn. Tôi bực bội lật mền ra, đi đi lại lại trong phòng cho đỡ sốt ruột. Tứ quái Hải Phòng ngồi thù lù trong phòng khách, coi bộ nhàn nhã ghê gớm lắm. Mấy ảnh chắc hồi nhỏ cũng khoái làm diễn viên, nay được giao một vai phụ nhỏ xíu xem chừng cũng hứng chí lắm. Mà thiệt, với gan mấy ảnh chắc chỉ đi làm diễn viên là đẹp, giang hồ sức mấy mà làm.
Đồng hồ điểm 6 giờ rồi mà sao chưa thấy bóng dáng con quỷ đâu ta? Tôi đứng ở ban công ngó hoài ra đường hổng thấy gì hết trơn. Chờ con quỷ này sao giống … chờ người yêu quá trời luôn. Đi đi lại lại thêm một hồi, anh răng vàng nhất đám hùng hục chạy vô la:
– Anh Long, nó tới rồi đó!
Đứng tim nha. Cười gian ác một cái, quay qua phía ảnh kêu:
– Anh đưa nó vô dùm tôi nha. Nhớ mấy cái tôi dặn đó.
Ảnh gật lia lịa, chạy ra cổng liền. Tôi chui vô cái mền đắp kín tới ngực, lim dim mắt. Nghe tiếng guốc loẹt quẹt của con hồ ly đi vô mà sao nghe tim đập quá xá luôn. Chưa thấy mặt mũi đâu, đã nghe giọng con quỷ chói lói:
– Em tới thăm anh nè anh Longggggggg!
Cửa mở cái xoẹt. Wow, hôm nay tươi tỉnh dữ ha. Mặt con nhỏ trang điểm đâu ra đấy, miệng nở một nụ cười tươi rói, ỏn ẻn bước vô. Trên người con nhỏ còn bận nguyên bộ đồ công sở – lại thêm một cái đúng gu của tôi, thiệt tình con nhỏ này biết cách làm người khác vui dữ dội luôn đi. Ngó thấy tôi nằm thiểu não trên giường, con nhỏ xáp lại, nũng nịu:
– Nghe anh bịnh em đến thăm anh nè Long.
Tôi giơ bộ mặt đưa đám ra, đau khổ nói:
– Trang đừng mỉa mai tôi nữa đi.
“Bốp” một cái. Đau thiệt nha. Con quỷ này khi không vả tôi một cái đau điếng người. 2 cái tay tôi bận để vô trong người đỡ không có kịp, hơn nữa tốc độ ra đòn của con nhỏ cũng thuộc dạng võ lâm cao thủ chứ không phải giỡn. Tính hỏi nó có phải đó là Hàng Long thập bát chưởng thất truyền đã lâu của Cái Bang hay không, thấy giọng con quỷ đã rít lên cao thật cao. Cái âm sắc có phần hao hao như Sư Tử Hống của Thiếu Lâm nội gia à nha:
– Tao giết mày luôn chớ mỉa mai mày làm chi!
Quay lại phía tứ quái Hải Phòng đang đứng xớ rớ phía sau, con nhỏ la:
– Dao đâu mấy anh? Đưa tui xử thằng quỷ này luôn. Tui cắt cái tay nó luôn.
Cắt cái dzú mày đó con hồ ly. Tôi lầm bầm vậy. Hạ màn được rồi đây. Để thêm hồi nữa dám nó móc dao ra cắt cu tôi thiệt thì hỏng mất đời trai. Tôi lồm cồm bò dậy, kêu mấy ảnh:
– Đưa nó con dao đi mấy anh.
Mấy ảnh coi bộ cũng có năng khiếu diễn xuất, có điều trí thông minh của mấy ảnh tôi không có đánh giá cao à nha. Một anh tưởng thiệt, móc trong người con dao bén ngót tính đưa vô tay nó. Giật mình nha, tôi nói chơi mà mấy ảnh tính giết tui thiệt luôn đó hả? Cũng hên, anh mặt xấu nhất đám coi bộ đầu óc cũng không tệ. Ảnh ngăn vội lại, gằn giọng nghe cũng có hồn thấy ớn:
– Đưa dao cho nó để nó tự xử hả anh Long?
Mặt con quỷ đang từ hùng hổ chuyển dần qua xuội lơ, từ xuội lơ quay qua quýnh quáng. Con nhỏ này thông minh nè – tôi đánh giá cao đầu óc của nó. Mới nghe có câu đó đã biết có chuyện chẳng lành, hèn chi nó chăn được lão già hói ngon ơ. Con quỷ quay mặt lại, lắp bắp:
– Anh nói gì vậy anh Hùng? Tôi trả tiền cho tụi anh rồi mà. Sao anh lại bênh nó?
Thấy mặt anh xấu trai vằn lên nhìn cũng du đãng ra trò. Tôi đoán ảnh cũng thuộc dạng có số ở thôn ở bản chớ không phải giỡn. Mà nét giận của ảnh là thật tình à nha. Cũng tại con nhỏ này mà ảnh bị lão già dịch đập cho tóe máu ngay trước đám đàn em, quê chứ bộ. Thấy mặt ảnh giật giật, tôi đoán có ngay có tin vui dành cho con quỷ. Y như rằng, tay ảnh giơ lên xáng con nhỏ một cái té ngửa, hàm răng vàng nhe ra giận dữ:
– Con mẹ mày, mày biết ông ấy là em anh lớn không mà dám thuê bọn tao đánh? Hại bọn tao à? Bố mày giết mày luôn!
Ai giận dữ cũng đáng sợ hết trơn. Ngó bộ dạng của ảnh cũng có hồn lắm chớ bộ. Con quỷ sợ muốn xỉu luôn, nhất là khi thấy ảnh đang hùng hổ tiến lại, điệu bộ như muốn làm thiệt. Tay nó quýnh lên … ôm cứng ngắc vô chân tôi:
– Anh Long ơi em xin anh, tha cho em đi.