Phần 3
Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn chớ bộ. Văn bẩn của tôi cũng nguyên một bụng, có điều từ khi vô công sở tới nay tôi cũng ít xài. Có điều bữa nay coi bộ phải phá lệ một lần. Tôi nghía nghía con nhỏ một vòng từ đầu tới đuôi, gục gặc đầu:
– Bộ em để ý anh hay sao mà hay kiếm chuyện dữ vậy Trang?
Cái mặt con nhỏ hiện ra một nét trào phúng không hề giấu diếm. Cái môi nó bĩu dài:
– Xin lỗi anh nha Long, nhưng chắc ít khi nào anh soi gương lắm phải không? Thứ như anh dù đàn ông trên đời có chết sạch tôi cũng không có thèm, nói cho anh biết vậy.
Thiệt tình lần nào tôi soi gương tôi cũng thấy mình đẹp trai hết trơn, nhưng thứ như con nhỏ này chắc nó hổng khi nào nhìn vô vẻ mặt rạng ngời của tôi. Trong mắt nó, giá trị của con người chắc được tính bằng quần áo, giày dép quá. Tôi khịt mũi một cái, thủng thẳng:
– Anh thì khác em chút. Nếu trên đời có mình em là đàn bà, anh cũng đành phải cặp với em vậy chứ biết làm sao. Không có em biết giải quyết sinh lý kiểu gì?
Mắt con nhỏ long sòng sọc, cái miệng mím chặt lại. Coi bộ cũng biết đụng nhầm hàng hiệu giá cao rồi nha. Đang nghĩ nó rút guốc ra đập mình hay cho ăn đậu đây thì cửa phòng mở cái xoẹt. Con nhỏ Huyền lon ton chạy vô, ngó bầu không khí căng thẳng như chiến sự tại Lybia thì ngỡ ngàng đứng dòm cả 2 hồi lâu. Con nhỏ Trang đang bí bách không có chỗ phát tiết, thấy con nhỏ Huyền ngó chằm chằm bèn nhắm tới con nhỏ phát luôn:
– Đi vô rồi thì khép cái cửa lại coi. Đứng xớ rớ như con khùng ở đó làm gì?
Con nhỏ Huyền hơi ngỡ ngàng trước cơn thịnh nộ bất ngờ, mặt buồn thiu răm rắp ra khép cửa lại. Tôi ngó cái dáng tội nghiệp của con nhỏ mà điên quá trời điên. Sao có thứ người đâu lại an phận và chịu đựng tới cỡ vầy. Đôi mắt tôi đỏ sọng, nhưng chưa biết tính làm gì với con quỷ Trang này – bởi nó đâu có đụng tới tôi? Không lẽ nhào đại vô bóp vú nó – cách này không ổn. Cái đó kêu là ưu ái cho nó mất rồi, đâu phải là trừng phạt. Đang còn đứng hằm hằm cái mặt, bất chợt tôi thấy ánh mắt ướt rượt của con nhỏ Huyền ngó qua như van nài. Lòng tôi mềm nhũn lại. Cái mắt con nhỏ nhìn tội nghiệp dữ lắm, như cầu xin, van nài tôi đừng có kiếm chuyện với con quỷ cái này. Tôi cũng đành ngồi xuống ghế, thở hồng hộc. Báo hại cho mấy cha khách hàng bữa đó gọi trúng máy tôi, không tức mà lên cơn nhồi máu cứ chặt ngón tay út của tôi đi.
Tới 11 giờ, tôi khều con nhỏ Huyền:
– Đi ăn trưa với anh nha Huyền.
Con nhỏ gật gật đầu, cái mặt vẫn buồn thiu, xem chừng chưa tiêu hóa nổi sự ấm ức bữa sáng. Tôi dắt con nhỏ sang một cái tiệm cơm văn phòng có máy lạnh bên đường, mặc cho con nhỏ la rầm trời kêu mắc. Mắc rẻ quan trọng gì, nóng thấy mồ ngồi ngoài đường ăn xong chắc tôi mất nước mà xỉu quá.
Con nhỏ bữa nay ăn ít xịt. Ấm ức cũng ảnh hưởng tới tiêu hóa chớ bộ. Tôi kêu thêm đĩa trái cây, ly sinh tố đưa cho con nhỏ. Con nhỏ ngập ngừng uống, mắt dòm tôi:
– Mấy thứ này có mắc không anh?
Tôi thở dài. Tính kêu ngày nào anh cũng ăn cơm văn phòng như vậy chắc ba má anh về quê tạ mộ các cụ luôn vì đã khiến cháu đích tôn trong dòng họ thay đổi tới chóng mặt. Ngày thường, tôi và thằng quỷ Nghĩa kia thắng độ đi nhậu nhẹt hứng lên bo cho mấy ẻm rót rượu có khi cũng đủ ăn cơm kiểu này cả tuần trời. Tôi không trả lời, hỏi luôn con nhỏ sang chuyện khác:
– Huyền nè, sao anh thấy em khổ quá vậy? Cái con nhỏ Trang kia nó là cái thá gì mà hết lần này tới lần nọ anh thấy nó chèn ép em hoài? Bộ em sợ nó dữ vậy hả?
Mắt con nhỏ cụp xuống, giọng nhỏ lại:
– Thôi mà, chị Trang có khó tính một chút nhưng em chịu được. Đâu có chuyện gì lớn đâu anh, bả chỉ nóng nảy chút xíu, em không nói gì là được rồi mà.
Tôi ngán ngẩm lắc đầu. Thiệt tình với mấy con nhỏ kiểu này, tôi vừa thương lại vừa bực. Sống trên đời không ép uổng ai, nhưng nhất quyết không để đứa nào ngồi lên đầu lên cổ mình, làm người phải như vậy chớ! Ngó bộ dạng chán ngán của tôi, con nhỏ lại lí nhí:
– Em chỉ có cái bằng cấp 3, nếu không làm được ở đây em biết kiếm chỗ nào làm. Chỉ làm giờ hành chính, công việc cũng nhàn, thời gian rảnh em còn làm thêm được nữa…
Tôi vỡ lẽ cái rụp. Con nhỏ quỷ kia hống hách ngang tàng bởi có lão béo hói chống lưng ở công ty. Thứ trưởng phòng nhân sự đó có thể tùy tiện đem một con nhỏ nhân viên lặt vặt như nhỏ Huyền đuổi việc dễ như lấy đồ trong túi. Cũng quên luôn không hỏi kỹ con nhỏ còn làm thêm thứ gì, tôi buồn bã ngó con nhỏ, kêu:
– Biết là vậy, nhưng em sống kiểu này hoài không có được đâu nha!
…
Thiệt tình tui có năng khiếu làm thầy tướng số à nha. Vừa nói con nhỏ bữa trưa hôm trước sống kiểu vầy không có được, sáng sớm sau tới công sở đã thấy có chuyện liền. Nói sáng sớm, thiệt tình tầm đó cũng cỡ 8 giờ, tại tôi … bận ngủ nên đi trễ xíu. Tới cửa phòng, đã nghe giọng con quỷ la chói lói:
– Mày nghĩ mày là ai trong cái phòng này, hả? Nói mày làm còn tính làm biếng phải không?
Tôi đẩy cửa bước vô. Con nhỏ Huyền mắt ướt nhẹp, lúi húi nhặt đống giấy tờ nằm tung tóe dưới sàn. Tôi ngó vô con quỷ kia, mắt nảy lửa. Con quỷ làm bộ khinh khỉnh, không thèm để ý tới tôi, hướng con nhỏ Huyền quát tiếp:
– Không đi lẹ đi, muốn ăn chửi nữa sao?
Con nhỏ Huyền quẹt nước mắt, xốc lại đống giấy tờ, tính đi ra ngoài cửa. Tôi nhác thấy cái chân con nhỏ tập tễnh, giống như bị đau vậy. Ngày thường, bảng tổng kết địa chỉ của khách hàng thường được gửi tới cho các ban kỹ thuật vào sáng sớm để họ điều người tới bảo dưỡng, sửa chữa. Người hay làm việc này nhất là con nhỏ Huyền, tôi cũng làm biếng đi lại, con nhỏ quỷ lại càng không. Ngó cái kiểu này, tôi cũng đoán ngay ra sự việc: con quỷ cái kia kêu nhỏ Huyền chạy xuống đưa giấy tờ, nhỏ Huyền kêu đau chân nhờ nó làm dùm một bữa, đại loại vậy. Tôi giằng lấy xấp giấy từ tay con nhỏ, nhẹ giọng kêu:
– Em về bàn ngồi đi, để đó anh đưa cho.
Quay qua phía con quỷ, gương mặt tôi lạnh te, giọng gằn từng tiếng:
– Tao không có bỏ qua cho mày đâu, nhớ đấy!
Chiêu mặt lạnh và dọa dẫm này là chân truyền của lão già dịch trong trại, tôi làm coi bộ cũng không giống lắm, nhưng tác dụng không phải nhỏ à nha. Con quỷ thấy cái bộ dạng cô hồn của tôi không nói gì thêm, làm mặt tỉnh lúi húi ngó vào cái máy tính. Tôi bước ra khỏi phòng mà nghe lòng bực bội thấy sợ luôn. Tới phòng tụi kỹ thuật, tôi đẩy cửa đánh rầm, ném đống giấy vô mặt bàn, sẵng giọng:
– Giấy tờ nè, làm đi!
Rồi mặc xác mấy khuôn mặt ngơ ngác ngó tôi chằm chằm, tôi quay lưng ngông nghênh đi về phòng. Chưa ném vô mỏ tụi bay là may rồi đó, bữa nay tâm trạng anh không được tốt, thông cảm chút xíu nha.
Về tới phòng làm việc, sao mỗi lần tôi ngó qua cái mặt con quỷ kia lại nghe bực quá xá bực luôn. Con này thuộc dạng mềm nắn rắn buông, nó sờ thấy tui rắn nên buông lẹ, còn con nhỏ Huyền mềm xèo, dám nó bóp tận tình tới chảy nước ra mới chịu thôi. Kêu không bỏ qua cho nó, chứ thiệt tình tôi cũng chưa rõ mình sẽ làm gì. Đụng chạm thì nó đâu đụng chạm tới tôi, nhỏ Huyền với tôi cũng chỉ sơ giao, lấy cớ gì để mà binh vực con nhỏ, chưa tính chuyện con nhỏ luôn tránh né ba cái vụ này. Thở dài một cái. Không lẽ kêu giang hồ tới rạch mặt con nhỏ này cho bõ ghét. Nhưng vậy không có ổn chút xíu nào, thiệt tình khó xử quá đi thôi.
Nói tới giang hồ, tôi bất giác lại nhớ tới lão già dịch. Từ bữa ra trại, lão cũng lu bu suốt, lại thêm cái tật nghiện ngập bỏ không nổi nên 2 anh em cũng ít khi gặp mặt. Đợt này tôi ở nhà hoài, dễ chừng vài tháng cũng chưa có gặp. Lững thững đi ra ngoài hành lang, tôi móc điện thoại. Số của lão tôi lưu lại với cái tên “GD” – mấy lần lão tò mò ngó rồi kêu sao lại lưu số tao như vầy, tôi đều tặc lưỡi kêu:
– GD là gia đình đó anh. Em coi anh như người trong gia đình nên lưu lại như vầy cho dễ nhớ, thắc mắc hoài.
Lão mà biết sự thật đó chính là chữ viết tắt của Già Dịch, chắc lão táng tôi sưng mỏ lắm. Giờ, cái giọng lè nhè bù bựa của lão đang vang lên trong máy:
– Có chuyện gì đấy thằng nhóc ác?
Dễ giận thiệt, làm như tôi là thứ người gì đâu chỉ chăm chăm nhờ vả lão hay sao mà câu đầu tiên nghe đã muốn cúp máy luôn. Tôi kìm cơn giận, nhỏ nhẹ nói vô máy:
– Tối anh rảnh không, đi ăn với em chút đi. Lâu quá rồi không có gặp anh, tự dưng bữa nay thấy nhớ quá.
Thiệt tình tôi muốn nói là lâu lắm không gặp anh, không rõ sống chết ra sao nên gọi điện hỏi thăm vầy thôi. Nhưng lão già dịch ưa nịnh tin liền. Nghe tiếng lão cười hích hích trong máy, tôi mường tượng ngay ra khuôn mặt hí hửng của lão. Nghe em út thổ lộ vậy không khoái muốn xỉu mới là sự lạ.
– Được rồi, tối tao tới. Ăn quán nào mày?
– Quán cũ đi anh. Chỗ bữa trước anh em mình ăn đó.
Già dịch thích ăn đồ hải sản, mạn quận 3 có một tiệm làm cua rang me ăn rất ổn. Quán có sân vườn rộng, nằm ở đường hẹp ít xe cộ đi lại, ngồi nhậu rất đã. Lão già dịch ậm ừ một tiếng, la:
– Mày mời thì mày trả tiền đó nha thằng nhóc ác!
Quỷ mặt mụn được tôi kêu đi nhậu, mừng muốn xỉu luôn. Thiệt tình sao thằng này nó giống con nít thấy ghê luôn, tối ngày cứ nghe tới ăn chơi là mắt sáng ngời ngời. Hẹn 7h, mới có hơn 6h xíu đã thấy cái mặt nó lù lù trong phòng, cái miệng tía lia:
– Bữa nay thắng độ hả đại ca?
Khi nào nó vui, nó kêu tôi là đại ca. Ba lúc nó buồn, nó chuyển tông mày tao cái rụp. Tôi nằm ườn trên ghế, kêu:
– Thì lâu quá không đi nhậu, kêu mày đi cùng cho vui chớ có chuyện gì đâu.
Quỷ mặt mụn gật gù, coi bộ khoái chí ra mặt. Nó được đi đâu ké cùng tôi nó cũng khoái hết trơn, như thể kiếp trước nó nợ tôi món gì lớn dữ lắm vậy. Gật gù chán chê, nó làm tôi một câu té ngửa:
– Vậy nhậu xong có đi tiếp tăng 2 tăng 3 không đại ca?
Đi cái đầu mày đó! Ngó vẻ mặt hung ác của tôi, mặt mụn cười trừ, kêu:
– Tại mỗi lần nhậu xong cứ thấy bức bối cái vụ kia, không giải quyết nó không yên.
Tôi cũng mặc kệ, không lý gì tới cái bản mặt mụn biến thái của nó. Thằng quỷ được đà lại lảm nhảm:
– Mà bữa đi cùng với đại ca đỏ ghê luôn, kiếm được em Mimi ngon dữ dội. Chắc lát nữa lại kêu ẻm qua phục vụ chơi.
Tôi ngó thằng quỷ, kêu:
– Mimi là con mèo hay con chó vậy mày?
Thằng quỷ tặc lưỡi, kêu:
– Đại ca lạc hậu quá đi. Mimi là nghệ danh của mấy ẻm thôi, làm cái nghề này mấy đứa dùng tên thật. Chưa kể mấy em tên Mít, tên Na, tên Chuối, nghe cái tên quê mùa khách nó chạy luôn rồi, sức mấy mà gọi.
Tôi cũng phì cười với cái từ “nghệ danh” của thằng quỷ. Nâng tầm cái nghề này lên tới mức nghệ thuật chắc thế gian cũng chỉ có mình nó. Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Tôi thủng thẳng gật đầu:
– Được, lát tao với mày ra chỗ cũ đi. Nhậu xong rồi tính.
…
Lão già dịch luôn đúng hẹn, chưa khi nào lão tới trễ. Vừa bước vô quán, đã thấy cái thân hình loắt choắt của lão ngồi thù lù trên ghế, ngó nghiêng cái menu. Lão già có style ăn mặc khỏi đụng hàng luôn nha, sơ mi quần âu bỏ thùng đàng hoàng, có điều dây lưng lúc nào cũng kéo lên tới qua rốn, nhìn bảnh không khác gì chủ tịch xã. Ngó thấy tôi, lão vẫy vẫy tay một cái rồi lại cắm cúi xuống chọn tiếp. Tôi đi xuống cạnh lão, kéo ghế ngồi xuống. Lão già nhìn hom hem hẳn so với thời gian trong trại. Ra ngoài không ai quản, lão hút chích từa lưa bảo sao không ốm nhom ốm nhách. Tôi ngó lão vừa thương, vừa bực, tính nhẹ nhàng khuyên lão vài câu nhưng cũng đành bất lực. Lão mà nghe lời tôi, chắc trời cũng sập mất. Lão già ngước lên thấy cặp mắt của tôi, khịt mũi một tiếng đầy bất mãn:
– Mày làm gì dòm tao lom lom vậy? Mắt còn xài không?