Phần 9: Thêm người lên đảo
Sau đám cưới, cuộc sống lại tiếp tục trôi qua và Vân sau đó cũng đã mang thai như ý muốn của cả nhà. Khỏi phải nói là Vân và Hải vui tới cỡ nào khi cô có thai như vậy và càng vui hơn nữa khi ở tuổi 37, Vân đã hạ sinh cho Hải một bé trai vô cùng khỏe mạnh và kháu khỉnh. Trong thời gian mang bầu, tuy không có váy bầu chuyên dụng nhưng những bộ váy còn sót lại trên tàu cũng đủ cho cô dùng trong suốt thời gian mang bầu nên Vân tránh phải trần truồng hoặc ăn mặc thiếu vải trong suốt thai kỳ.
Bé trai sinh ra nhờ sự trợ giúp đỡ đẻ của bà Nụ và nó hoàn toàn bình thường, không chút dị tật nào cả. Rồi thời gian lại tiếp tục trôi qua thêm 4 năm nữa và Vân đã sinh cho Hải đứa con thứ hai là một bé gái thật kháu khỉnh. Lúc này, Vân cũng đã 41 tuổi và cô cũng rất vui mừng khi sinh được cho Hải không chỉ một đứa con. Ở tuổi 41, trông Vân cũng có vẻ già hơn trước, thân hình cũng có khác đi nhưng thật may là nhờ lao động mà nó đã không bị phát phì.
Các bé con do Vân sinh ra cũng khỏe mạnh và lúc này, cả nhà đã ở trên đảo tới năm thứ chín. Cuộc sống vợ chồng đôi lúc khó tránh khỏi mâu thuẫn. Tuy nhiên, ngoài tình cảm vợ chồng ra thì Vân và Hải còn tồn tại tình cảm mẹ con nữa nên họ đã làm hòa rất nhanh sau mỗi lần cãi vã. Thời gian nhanh chóng trôi qua và Hải lúc này đã là một chàng trai 22 tuổi còn Trang lúc này đã trở thành một cô bé 12 tuổi và đã trưởng thành hơn trước khá nhiều. Còn ông Xuân đã 84 tuổi, bà Nụ đã 82 tuổi và thật may mắn khi họ đã sống qua tuổi 80 trên hòn đảo này. Tiếp tục những năm tháng trôi qua mà chả có con tàu nào đi qua đây cả. Họ lại tiếp tục chờ đợi và chờ đợi.
Một ngày nọ, lúc này theo sổ lịch của ông Xuân thì đang là mùa thu của Nam Bán Cầu. Trời bỗng nổi mây đen ầm ầm và theo như kinh nghiệm thì ai cũng biết rằng đây là dấu hiệu của trời sắp nổi bão khá to. Mây đen đã kéo tới khá nhiều và việc đầu tiên chính là phải đảm bảo an toàn cho cả nhà. Lúc này, hai bé con đang do bà Nụ trông ở trong phòng còn cả Vân, ông Xuân và Hải đang làm việc ở bên ngoài. Thấy trời như vậy, Hải liền bảo Vân:
– Em nhanh về phòng trông con cùng bà Nụ đi. Trời đang chuẩn bị nổi bão đấy, không về nhà là không được đâu.
Vân đáp lại:
– Thế anh định ở đâu?
Hải đáp:
– Anh và cụ Xuân đang tính ở lại ngoài này để xem tình hình thế nào.
Vân nghe vậy liền tỏ ra không vui rồi nói:
– Anh đừng như vậy. Ở ngoài giờ làm thì cũng chả có tác dụng gì. Bão tới rồi tan cũng nhanh thôi. Anh với cụ Xuân cũng nhanh về nhà đi. Anh phải nghe lời em đi. Em không thể mất anh được đâu, mất anh coi như là em vừa mất cả chồng lẫn con của mình đó, thực sự em sẽ rất đau khổ.
Nghe vợ nói vậy, Hải cũng xuôi xuôi nên cùng cụ Xuân nhanh chóng quay về. Bất chợt, cụ Xuân hô lên:
– Có tàu, có tàu!
Nghe vậy, cả Vân và Hải cùng quay lại, thấy cụ Xuân đang cầm ống nhòm hướng ra biển. Cụ Xuân chỉ tay ra biển rồi nói:
– Có một con tàu ở ngoài khơi kìa, có lẽ là nó cách chúng ta vẫn còn xa.
Vân nghe vậy liền bảo:
– Có tàu là tốt nhưng an toàn là trên hết ông ơi! Thôi ông nghe cháu, về phòng trú ẩn đi.
Cụ Xuân lại đáp:
– Ta không có ý chờ tàu ở đây, nhưng ta muốn phát đi tín hiệu cấp cứu đã.
Nói rồi, cụ Xuân lấy khẩu súng bắn pháo sáng và bắn liền 3 phát lên thẳng trời. Có lẽ, cụ hy vọng là tàu đó sẽ nhìn thấy tín hiệu và cả đoàn có thể được cứu. Bắn xong ba phát pháo sáng đó, cụ cùng Hải nhanh chóng về phòng. Hôm nay, bà Nụ cùng Vân ở một phòng để trông nom hai đứa nhỏ còn Hải và cụ Xuân ở một phòng đợi bão tan. Cơn bão sau đó kéo đến khá dữ dội và may mắn nhờ có những căn nhà bằng đất nung vững chãi này mà họ được trú ẩn an toàn. Chỉ có điều, do không làm cửa sổ kính nên họ không thể nhìn ra ngoài được mà chỉ nghe thấy tiếng gió rít vù vù mà thôi. Cơn bão cũng yếu dần và tan đi trong đêm hôm đó và nó có lẽ đã trút một trận mưa cực lớn lên biển cũng như hòn đảo này.
Sáng hôm nay, khi gió đã tan, tất cả mọi người cùng ra ngoài và phát hiện từ đằng xa một con tàu. Không, đó là một chiếc ca – nô thì đúng hơn. Chiếc ca – nô từ từ tiến vào bờ và mắc cạn ở trên bờ. Từ trên ca – nô, một phụ nữ trẻ và xinh đẹp đang bước xuống, đi cùng người phụ nữ này là hai đứa nhỏ, đều là con trai và ước chừng độ khoảng ba tuổi gì đó. Nhìn dáng vẻ thì thấy người này có lẽ cũng là người châu Á, giống người Việt Nam, Hàn Quốc hay Nhật Bản gì đó. Khi thấy trên đảo có người, người phụ nữ đó ban đầu hơi sợ hãi nhưng sau đó cũng nói:
– Xin hãy cứu mẹ con chúng tôi! Chúng tôi bị đắm tàu!
Thật là tình cờ khi đây cũng là người Việt Nam, cả đoàn vui mừng chạy ra đón mẹ con họ vào bờ. Hải nói:
– Chị là người Việt Nam à! Sao lại lạc lên đảo này thế?
Người phụ nữ kia đáp:
– Vâng, tôi là người Việt Nam phục vụ trên tàu hàng của Brazil. Hôm nay tàu gặp bão và chìm mất rồi. Còn ba mẹ con tôi khi đó đang ở trên boong tàu, may mắn thoát lên được trên xuồng cứu hộ này và lênh đênh trên biển cả đêm hôm qua. May là sáng nay biển lặng, lại nhìn thấy đảo này và tôi lái tàu và đảo này luôn.
Nghe người phụ nữ nói vậy, cả đoàn đều có sự đồng cảm bởi họ cùng quê, lại lạc lên đảo hoang này cùng hoàn cảnh. Hải cũng kể lại câu chuyện ngày trước của đoàn mình rồi hỏi tên người phụ nữ. Hóa ra đó là một cô gái trẻ, tên là Mai – năm nay 23 tuổi tức là hơn Hải chỉ 1 tuổi thôi. Hai đứa nhỏ kia là con của Mai. Hai đứa đều sinh đôi và đều đã 3 tuổi, có nghĩa là kém đứa đầu của Hải 1 tuổi và hơn đứa thứ 2 của Hải 1 tuổi. Mai là phục vụ ở bếp ăn ở trên tàu hàng của Brazil.
Cả hai vợ chồng cô đều định cư ở Brazil và chuyến đi lần này tàu dự kiến ghé Việt Nam và dừng ở đó khá lâu nên cô đem theo hai đứa nhỏ đi để muốn nó được về gặp ông bà và họ hàng ở Việt Nam. Chỉ ai ngờ là tàu lại gặp bão và đắm như thế. Bây giờ khi ở hoàn cảnh này, Mai cũng không còn cách nào khác là ở lại đây cùng hai con để sinh sống.
Cô cũng rất bất ngờ khi biết Hải và Vân là mẹ con nhưng giờ là vợ chồng và cũng đã sinh con với nhau. Tuy vậy, khi nghĩ lại trong hoàn cảnh của họ thì cô cũng thấy thật sự là hết sức bình thường. Cô nhanh chóng cùng cả nhà xây dựng một căn nhà mới cho ba mẹ con cô và họ cùng lao động để cấy cày trồng trọt ở trên đảo. Thật may mắn cho cả nhà khi Mai rất thông thạo việc làm bếp và chế biến món ăn.
Cô đã nhờ Hải và ông Xuân đóng cho mấy cái hũ bằng gỗ và cả nhà bắt đầu làm muối rồi cả nước mắm và mắm tôm nữa. Đây là những gia vị cực kỳ quan trọng đối với món ăn Việt Nam và cả nhà khỏi phải nói đã vui tới cỡ nào khi mà sau gần 10 năm lưu lạc trên đảo thì giờ đây đã được nếm thứ gia vị độc đáo này của quê hương.
Cuộc sống trên đảo lại trôi qua thêm một năm nữa kể từ ngày đảo đón thêm thành viên mới. Vân lúc này đã 42 tuổi và từ ngày có Mai ở trên đảo, cô cũng cảm thấy mình thật thua thiệt khi so sánh với Mai – một người bằng tuổi Hải và tất nhiên đang trẻ trung hơn mình nhiều nữa. Bất chợt, cô tự nhận thấy rằng, có lẽ nếu tiếp tục ở bên mình thì Hải sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều. Bởi thế, một đêm nọ, khi hai vợ chồng đang ngủ cạnh nhau, Vân nói với Hải:
– Anh này, em đang có một suy nghĩ thế này. Em định nói ra nhưng lại e ngại vô cùng.
Hải đáp:
– Chúng ta đã là vợ chồng, có gì mà không kể cho nhau nghe được chứ. Em cứ nói đi, đừng ngại.
Vân đáp lại:
– Thực sự là ngày xưa, mặc dù em vừa nhiều tuổi hơn anh nhiều, lại là mẹ anh nữa nhưng em vẫn chấp nhận lấy anh vì khi đó chúng ta không có sự lựa chọn nào khác được. Nhưng mà giờ có Mai mới lạc lên đảo. Mai hơn anh có 1 tuổi, trẻ trung hơn em rất nhiều. Nếu như để anh sống đời kiếp với em thì có lẽ là thiệt cho anh nhiều lắm. Em tính, hay là anh cưới Mai đi.
Hải đáp lại:
– Em nói gì ngớ ngẩn vậy. Em quên những lời hẹn thề của chúng ta rồi à! Nếu giả sử bây giờ chúng ta chưa cưới nhau thì không sao. Nhưng giờ chúng ta đã cưới nhau, có sự chứng giám của cả nhà. Em lại đã sinh cho anh 2 đứa con khỏe mạnh xinh đẹp thế, anh nào có mong muốn nào khác đâu.
Vân ôm Hải rồi nói:
– Nhưng thực sự là em thương anh và sợ anh thiệt nhiều lắm. Cái này em nói thật lòng đó, nếu anh yêu Mai và lấy Mai em cũng sẽ không ghen hay ý kiến gì đâu.
Hải lại đáp:
– Cái đó anh biết. Có điều việc này ngoài việc là anh không muốn bỏ vợ mình thì còn có lý do khác nữa đấy. Em mới nghĩ được bề nổi thôi.
Vân đáp lại:
– Gì thế anh?
Hải đáp:
– Đó là việc giờ chúng ta đã có thêm thành viên mới, lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và quan trọng là có thêm 2 đứa con trai nữa. Chúng ta ngoài việc đáp ứng tình cảm của nhau ra thì còn phải có nghĩa vụ sinh sôi nảy nở những thế hệ sau nữa. Muốn vậy thì anh không thể cưới Mai được. Anh đang muốn một người con trai của Mai sau này sẽ cưới bé Trang còn một đứa sẽ cưới con gái thứ hai của chúng ta. Mai sẽ lấy con trai của chúng ta. Em tính thế nào?
Vân đáp lại:
– Thật sự thì em cũng chưa nghĩ tới chuyện này thật. Nhưng đúng là làm thế thì mới có lợi cho cư dân trên đảo sau này được.
Hải đáp:
– Đấy, quan trọng là thế nữa đó. Tuy nhiên trước hết anh không lấy Mai vì đã có vợ anh rồi. Tất nhiên một người thì không thể xinh đẹp trẻ trung mãi được. Tuy nhiên em đã là vợ anh, lại cho anh 2 đứa con vô cùng khỏe mạnh thế thì còn mong gì hơn nữa. Lời thề chung thủy đã thốt ra rồi thì không thể nào coi thường được đâu. Sau này em nhớ bỏ ý định đó đi nhé.
Vân nghe vậy liền ôm Hải rồi nói:
– Vâng, em tin anh mà. Đúng là con trai yêu của mẹ lớn thật rồi đấy.
Hải cằn nhằn:
– Đấy, lại mẹ với con rồi đó.
Vân đáp:
– Thì em chảo bảo đôi lúc cho em làm mẹ anh rồi còn gì. Chả phải chính em sinh ra anh đó sao.
Nói rồi, hai vợ chồng cười đùa một lúc rồi đi ngủ. Thời gian sau đó, Hải và Vân cùng nói với Mai ý định đã bàn trước. Mai nghe xong cũng hơi sững sờ rồi nói:
– Anh chị nói việc này với em cũng làm em hơi bất ngờ quá. Em thấy chỉ có việc một đứa nhà em lấy con gái của anh chị thì nghe còn xuôi vì hai đứa nó chênh nhau có 1 tuổi. Còn con trai em lấy em Trang là em gái anh chị thì em sợ là hơi lệch quá thì con em kém bé Trang tận 9 tuổi. Còn em với con trai anh chị thì càng lệch vì em hơn nó tận 20 tuổi.
Vân nghe xong rồi vỗ vai Mai rồi nói:
– Chúng ta phải chấp nhận thôi mà. Trên đảo này đâu có sự lựa chọn khác. Như chị là mẹ anh Hải, đã sinh ra anh Hải nhưng vẫn chấp nhận cưới anh Hải và còn sinh con cho anh ấy nữa. Có điều là lúc đó anh chị không có sự lựa chọn nào khác vì trên đảo này chả còn ai cả. Còn giờ có gia đình em tức là một gia đình khác rồi. Chúng ta đã có đủ nhân lực để có thể hình thanh một lớp cư dân mới nên chị nghĩ rằng chúng ta không có việc gì phải ngại ngùng cả đâu.
Sau đó, khi được thuyết phục thêm, Mai cũng bắt đầu xuôi xuôi và cô chấp nhận theo ý kiến đó của cả nhà. Thời gian trôi qua và Mai cũng dần yêu cuộc sống trên đảo hơn và muốn gắn bó với nó. Nhờ có Mai mà cuộc sống trên đảo đã trở nên phong phú hơn. Bữa ăn đã trở nên đa dạng, đậm đà hơn. Cuộc sống nhờ đó cũng đầy thú vị hơn trước nhiều.