… Minh đã kết thúc câu chuyện từ lâu, cả 2 mẹ con đều im lặng không nói gì, bà Mai chợt lên tiếng phá tan sự im lặng:
– Vậy là từ khi con biết chị Hà có thai tới giờ, con với chị Hà có làm “chuyện đó” lần nào nữa không ?
– Không ạh ! Chị Hà có “cho” nữa đâu mà “làm”.
– Vậy là con không biết cái thai đó là của con, chị Hà không có nói ? – Bà Mai hỏi tiếp.
– Không ạh ! Con làm sao mà biết được, con cứ tưởng là của anh Vũ, vì chỉ vợ chồng mới có thể có con.
– Anh ngốc thật hay anh giả vờ ngốc vậy ? Anh làm “chuyện đó” với người ta cả 4 tháng trời mà không “dính” mới là chuyện lạ, vậy chứ cái chuyện anh làm không phải là “chuyện vợ chồng” àh ? Mà cái con Hà này cũng thật đúng là… đã “làm bậy” rồi mà không biết phòng…
– Mẹ … giờ tính sao hả mẹ ?
– Sao chăng cái gì nữa … người ta đã im lặng rồi anh còn muốn bới lên ? Chắc là trong thời gian đó nó với thằng Vũ cũng có “quan hệ” nên thằng Vũ mới không nghi ngờ… Thôi, anh cứ coi như là không biết gì, đừng có hỏi han gì chị Hà cả.
– Vậy chứ… còn con của con ?- Nó hỏi.
– Con của anh ? Anh dám nhận ? Tôi xin anh, anh đừng có điên, loạn luân như vậy còn chưa đủ sao ? Chúng mày là 2 chị em đó, trời ơi là trời… Thôi, nó đã im lặng rồi, anh cũng im lặng luôn cho tôi nhờ, “sống để bụng, chết mang theo”, bố và bác anh mà biết chuyện chắc 2 ông giết anh quá.
– Đâu phải lỗi tại con…
– Chứ tại ai ? Anh “sướng” quá rồi mà… Cứ hừng hực như anh … – Bà Mai chợt dừng lại, đỏ bừng mặt khi biết mình lỡ lời.
– Hừng hực sao hả mẹ ? – Minh vừa cười vừa hỏi lại mẹ.
Bà Mai im lặng không nói gì nữa, bà ngồi trầm ngâm, bây giờ bà đã hiểu được phần nào châu chuyện, cái con Hà hơ hớ thế kia, gặp thằng con bà thì đang thời trai trẻ sung sức, đến bà còn phải ngất ngư ngắc ngoải với nó nữa là, huống chi là con Hà, nó mà vớ được con bà thì ví như bắt được vàng . Thảo nào mà thằng con bà lại “sành sõi” như vậy, được “thực tập” với con Hà 4 tháng trời mà không “sành sõi” mới là chuyện lạ đó…
…Vừa lúc đó chị Mận về, 2 mẹ con cũng kết thúc câu chuyện, mẹ và nó cùng lên lầu, chị Mận thì đi nấu cơm tối. Tối hôm đó nó ăn cơm xong không đi đâu cả, lên phòng đánh 1 giấc…
Nó chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ kêu chị Mận lên lầu nói gì đó, nó mở cửa ngó ra xem chuyện gì, thì ra là bố nó điện thoại về bảo mẹ là tối nay bố đi công tác đột xuất 2 ngày, mẹ dặn chị Mận:
– Cháu khóa cửa lại rồi đi ngủ đi, không cần phải đợi bác trai.
– Dạ, bà chủ. – Chị Mận thưa.
– Đi công tác gì hả trời, trưa nay mới gặp ổng mà, đừng có nói là ổng ghé nhà chị Thủy nữa nha. – Nó nghĩ thầm.
Bà Mai cũng đã nhìn thấy con ngó ra, khi đã dặn dò con Mận xong bà quay người vô phòng, bà định bấm chốt khóa cửa, nhưng không hiểu sao bà lại chần chừ một lát rồi lại thôi (???), bà mỉm cười và cứ thế lên giường nằm…
Minh trở về phòng mình lấy điện thoại thử nhắn tin cho chị Thủy :
– Bố em đang ở nhà chị phải không ?
– OK ! – Chị Thủy nhắn lại.
Biết ngay mà, công tác gì ổng, xui cho mẹ, nhưng hên cho nó, nhờ có chị Thủy mà ông già nó mới “bỏ trống khung thành nhà” thì nó mới có cơ hội thay thế ổng làm tiền đạo sút tung “lưới” mẹ. Nó định ngủ tiếp, nhưng thật khó ngủ lại khi đã tỉnh giấc. Nó trằn trọc một lúc vươn vai duỗi thẳng chân tay, thấy thật khỏe khoắn sau một giấc ngủ khá dài. Nó thò tay vào trong quần, chim đang cứng tớn theo phản xạ tự nhiên thường thấy khi ngủ dậy. Nhớ đến mẹ khi nãy xuất hiện trong chiếc váy ngủ thùng thình, tuy chỉ dám nhìn thoáng qua thôi nhưng nó cũng nhận thấy mẹ không mặc áo ngực vì hai đầu vú bên trong nhô ra nhọn hoắt. Tự dưng lại thấy ham muốn mẹ trỗi lên hừng hực, đã lâu rồi mình không được “gần” mẹ, đêm nay bố lại không về, chị My thì không có nhà, chỉ có mỗi chị Mận ở nhà dưới, cơ hội này thật là thuận lợi.
Nhưng nhớ đến cái tát của mẹ, nhớ tới sự hục hặc của hai mẹ con suốt buổi chiều vì chuyện chị Hà thì nó lại nản lòng. Sao mẹ lại giận mình đến thế nhỉ, chị Hà có thai đâu phải lỗi tại nó, lúc đó nó vẫn còn “non” kinh nghiệm mà, tại chị là “người lớn” mà không biết “phòng” thôi chứ, hay mẹ xấu hổ khi có thằng con như mình chăng, hay mẹ không thích mình “quan hệ” với chị Hà, dù sao chị Hà cũng là chị họ nó, nhưng không phải nó cũng đã quan hệ với mẹ nhiều lần rồi sao ? Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì trừ lần đầu tiên mẹ hiểu lầm nó là bố nên mẹ “tự nguyện”, còn những lần sau nó đều “ép buộc” mẹ hết, tuy vậy mẹ cũng đâu có giận nó đâu, mẹ chỉ buồn và khóc thôi mà. Thôi thì sao cũng được, cả đêm nay còn dài mà chỉ có mình với mẹ ở trên lầu thế này thì không nên bỏ phí, mình cứ sang nói chuyện với mẹ xem sao rồi tùy tình hình mình tính tiếp, được thì tốt, không được thì chạy xuống lầu với chị Mận, hihi, đâu có mất mát gì.
Nghĩ là làm, nó ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài hành lang tối om không ánh đèn, ngó sang bên phòng mẹ thấy cửa phòng đang đóng nhưng dưới khe cửa có ánh sáng hắt ra. Nó cầm nắm đấm khóa xoay nhẹ, giá trời mẹ đừng có bấm chốt, vì nếu có bấm chốt thế nào mẹ cũng nhớ khóa chốt cửa. Ngạc nhiên chưa ! Cửa không hề khóa, ôi mừng quá. Nó hé mở cánh cửa lách người vào. Chiếc đèn ngủ đầu giường đang tỏa ánh sáng vàng dịu nhạt, mẹ đang nằm nghiêng quay lưng ra cửa…
Bà Mai đã nghe tiếng “cạch”, biết ngay mà, chẳng cần quay lại bà Mai cũng biết là nó – thằng con trai bà, vừa nãy bà có thấy nó ra và chắc là nó đã nghe hết những gì bà nói với con Mận, khi biết bố không về thì thế nào mà nó chẳng tìm cách mò sang, bà cất tiếng hỏi:
– Sao không ngủ đi, “anh” sang đây làm gì ?
– Con muốn sang nói chuyện với mẹ. – Nó đi lại bên giường mẹ và ngồi ghé xuống mép giường.
– Cần gì phải nói nữa, anh lớn rồi, muốn làm gì thì làm. – Mẹ vẫn trách móc nó.
– Nhưng đó đâu phải lỗi tại con, lúc đó con đâu có biết gì.
– Thôi được rồi… không phải lỗi tại anh, bây giờ anh quay về phòng ngủ đi. – Mẹ nói và lại quay vào trong.
Nhưng nó đâu có dễ bỏ cuộc như thế, nó trèo lên giường, nằm sát lại cạnh mẹ, nó thấy mẹ thở dài nhưng vẫn nằm im, thế là nó mạnh dạn đặt tay lên vai mẹ. Bà Mai vẫn im lặng, bà hất vai tỏ ý không muốn, nó cười thầm:
– Mình năn nỉ mẹ một lát chắc là ổn thôi, đây đâu phải là lần đầu đâu.
Nó vẫn kiên trì để tay lại lên bờ vai tròn lẳn của mẹ và xoa nhẹ.
– Thôi mẹ àh, chuyện con với chị Hà cũng đã xảy ra rồi mà, lúc đó con đâu có biết gì, đừng giận con nữa mà, con hứa sẽ “im lặng” … mà hơn tuần nay không được “gần” mẹ, con “nhớ” mẹ quá. – Nó thì thầm bên tai mẹ.
– Anh nhớ nhung gì tôi, tôi biết thừa anh chỉ nhớ mỗi “cái ấy” thôi… Không được nữa đâu nhé, tôi cấm. – Bà Mai vẫn nằm im, mắt nhắm như đang ngủ.
– Con có dám “đòi hỏi” gì mẹ đâu… Mẹ không “cho” thì thôi, con đành phải “nhịn”…
– Anh mà “nhịn” ? Lại chẳng tót xuống nhà dưới với con Mận ấy chứ, tôi biết thừa cái bụng anh, tôi đẻ ra anh mà.
– Mẹ… Mẹ có mệt không, hay là để con đấm lưng cho mẹ nhé, lâu rồi con không đấm lưng cho mẹ. – Nó đánh trống lảng sang vấn đề khác, thay đổi chiến thuật.
– Cái thằng, đúng là con nít, tôi biết thừa mưu mô của anh rồi.
Bà Mai cười thầm nhưng cũng chẳng muốn phản đối vì quả thực bà cũng mỏi mệt thật, được nó đấm lưng xoa bóp cho một lúc cũng tốt, rồi sau đó muốn thế nào thì tùy tình hình mà tính tiếp. Bà cảm thấy dạo này nó “ngoan hơn”, không “ép buộc” bà như những lần trước, nhớ lại những lần trước bà còn thấy sợ, dù bà có phản đối bao nhiêu nó cũng mặc kệ, nó cứ chăm chăm đè bà ra mà “làm việc”, bà cũng không hiểu tại sao lại có sự thay đổi đó ở nó ( giá mà bà biết tuần trước nó “làm việc” tăng năng suất rất cao thì sẽ hiểu), và bây giờ bà cảm thấy mình đang làm chủ tình hình chứ không phải nơm nớp lo sợ nó như lúc trước.
Minh kéo chăn ra, quỳ xuống bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng vần mẹ nằm sấp xuống, để hai tay mẹ buông xuôi sát bên người và bắt đầu với hai bả vai. Nó bóp, day nhẹ nhàng và thấy mẹ có vẻ hài lòng, nó làm chậm rãi thỉnh thoảng lại vuốt ve dọc cổ và gáy mẹ. Rồi nó xoa dần xuống lưng mẹ.
– Ồ, mẹ chẳng hề mặc áo lót, tấm lưng của mẹ dưới lần vải mỏng manh hoàn toàn không có gì cả .
Nó nghĩ vậy, nó vừa xoa vừa day miết rất thành thạo, lâu lâu lại vờ như quá tay trượt xuống qua nách sờ vào hai bên vú mẹ đang bị đè bẹt ra hai bên…Bà Mai biết tỏng sự cố tình đụng chạm đấy nhưng cũng mặc kệ nó, thậm chí bà còn thấy thích sự rụt rè kiểu đó của nó, khác hẳn với những lần vồ vập trước, nó cứ thế mà “đè” bà ra mà “mần thịt”, cứ như muốn “ăn tươi nuốt sống” bà vậy. Nó tập trung dần xuống vùng mông, chỗ này thì cứ việc xoa bóp thoải mái mẹ cũng không có ý kiến gì đâu. Nó vừa nắn bóp đôi mông với chiếc quần lót của mẹ qua lớp váy mỏng.
– Ôi, mình thèm được nhìn đôi mông trần trắng phau với chiếc quần lót sau cái váy này quá đi thôi.
Nghĩ tới là nó đã thấy xốn xang rồi. Nó bóp dần xuống hai bắp đùi mẹ rồi bóp ngược lên và khi ngược lên thì nó khéo léo kéo vạt váy lên dần làm hé lộ một phần mông và đáy quần lót của mẹ. Thấy mẹ vẫn chưa có phản ứng gì nó làm liều thò tay vào giữa hai đùi mẹ lần sờ lên trên chạm tới cái phần mềm mềm âm ấm giữa hai mông mẹ. Bà Mai cựa mình lắc lắc cái mông nói nhỏ:
– Đấy đấy… anh lại thế rồi, “chỗ đấy” đâu cần anh nắn bóp gì.
Nó im lặng rút tay ra, nhưng mạnh dạn lật hẳn váy mẹ lên để lộ toàn bộ mông và một phần lưng của mẹ. Đoạn lại tiếp tục xoa nắn mông và eo lưng. Nó chăm chú vào cặp mông to tròn chắc nịch với cái quần lót rất đẹp ấy thật lâu. Làm riết một hồi trên đôi mông trần mà không thấy mẹ nhắc nhở gì, nó kéo tụt luôn cái quần lót trễ xuống dưới. Giờ có thể nhìn thấy hai múi lồn của mẹ lấp ló dưới khe mông. Thích quá nhưng nó chưa sờ vào, cứ từ từ… nó tiếp tục bóp nắn xung quanh.
Bà Mai xoay người nằm ngửa ra, nó trở nên lóng ngóng khi cơ thể mẹ gần như khỏa thân vì tấm váy mỏng dính sát người, hai bầu vú vồng lên lồ lộ với đôi núm vú chĩa lên nhọn hoắt. Nó cúi nhìn xuống phần dưới, cặp chân thon dài duỗi song song, giữa hai đùi nổi lên một cái mu khum khum múp míp trong màu đỏ của cái quần lót ôm sát vùng háng. Nó ngồi xuống bên cạnh mẹ, hơi thở trở nên nặng nề khó nhọc:
– Mẹ hết mỏi chưa…
Nói xong nó đặt tay luôn lên cái mu giữa háng mẹ xoa xoa. Mẹ nắm giữ lấy tay nó, gặng hỏi:
– Ngoài con Mận, chị Hà ra, con còn làm “chuyện này “ với ai nữa không ?
– Làm gì có ai nữa hả mẹ, hết rồi. – Nó đáp lại ngay.
– Con nói thật đi… nói thật thì mẹ “cho” con. – Mẹ xuống nước, đưa mồi nhử.
Nó suy nghĩ rất nhanh và thầm nghĩ :
– Ngu gì mình thú nhận, chẳng lẽ mình thú nhận với mẹ là đã làm “chuyện này” với cô giáo mình (???), với cô Linh bạn mẹ, với chị My, rồi trưa nay với bác Hạnh, chị Thủy … chắc mẹ giết mình luôn quá, lấy gì mà mẹ “cho” nữa, không được…
Nó nhìn mẹ nói:
– Con đã nói rồi mà, ngoài chị Mận và chị Hà ra, không còn ai khác nữa, mẹ không tin con sao ? Àh, mà suýt tí nữa con quên, còn có 1 người nữa .
– Ai… ai vậy con ? – Bà Mai hỏi dồn.
– Là mẹ đó, không phải con với mẹ cũng đã làm “chuyện này” nhiều lần rồi sao ? – Nó cười.
– Anh … anh “ép” tôi thì có … – Bà Mai xấu hổ.
– Mẹ yên tâm đi, hổng còn ai nữa đâu (???)
Bà Mai cười to, bụng bà rung lên theo tiếng cười:
– Khó tin quá…Thôi… Đấy là mẹ lo cho con, đừng léng phéng “bậy bạ”… Khổ người ta, khổ cả mình.
– Vậy con chỉ làm “chuyện này” với mẹ thôi nhé ? – Nó nằm xuống cạnh mẹ tiếp tục sờ nắn vùng háng mẹ.
– Bậy nào… Còn phải tính chuyện vợ con nữa chứ. – Bà Mai quay sang nhìn nó.
– Thôi, con thích cứ mãi mãi thế này với mẹ. Mẹ có đồng ý không? – Nó hỏi.
– Không được đâu con… Rồi cũng phải chấm dứt chuyện này thôi con ạ. Mẹ thấy có lỗi với bố lắm, có lỗi cả với con nữa. – Giọng nói của bà Mai nghe nghẹn ngào.
– Mình cứ giữ kín bí mật này là được thôi mà mẹ. – Nó nói.
– Không được đâu con. Mẹ thấy day dứt lắm. – Bà Mai nói và quay mặt đi.
– Con biết mẹ cũng thích mà, tại sao cứ phải kìm nén chứ. – Nó gạn hỏi, tay vẫn tiếp tục xoa mu lồn mẹ.
– Cũng tại mẹ “lầm lỡ” 1 lần, để rồi con … – Bà Mai bỏ ngang câu nói.
– Mẹ “lầm lỡ” ? – Nó tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chẳng phải thế ư… Lần đó con “lợi dụng” lúc mẹ nửa mê nửa tỉnh chui vào giường mà làm “chuyện ấy” với mẹ, lúc đó mẹ cứ nghĩ là bố con. Con đã “được” một lần rồi thì lại “ép” mẹ mãi. Không vì cái đêm “lầm lỡ” đó thì đời nào mẹ chấp nhận việc này. – Bà Mai nói một cách buồn bã.
– Nhưng đó cũng đâu phải lỗi tại con ? Làm sao mà con biết được người nằm trên giường chị Mận lại là mẹ chứ ?
– Mẹ biết, lỗi tại mẹ tất, chính vì vậy mẹ mới “tha thứ” cho con.
– Thôi mẹ… Đừng nhắc lại chuyện ấy nữa. Đêm nay chỉ có hai mẹ con mình thôi. Mẹ chiều con nhé. – Nó đi vào nước kết.
– Thì tôi làm sao được nữa đây, tôi mà không “cho” anh thì anh cũng lại “ép” tôi thôi, chẳng nhẽ tôi chạy ra đường để trốn hay sao. – Bà Mai thở dài.
– Mẹ… con yêu mẹ lắm. – Nó nói và nhỏm lên vùi mặt vào ngực mẹ
Bà Mai cũng chẳng biết làm gì hơn trong hoàn cảnh này, bà đành ôm đầu nó kéo ghì vào ngực mình. Trong lòng tự nhiên thấy thanh thản.
– Thôi thì đến đâu hay đến đó, dù gì thì đây cũng đâu phải là lần đâu tiên mình với nó, cả tuần này mình có được bố nó “cho” gì đâu, cũng vừa lúc mình đang “khao khát” mà bố nó thì cứ “bỏ bê” mình, cứ để “vườn không nhà trống” hoài mình chịu sao thấu…