Phần 27
Thời gian sau đó của tôi cũng không có gì đặc sắc. Nhưng đã ai yêu lâu mà có cảm giác nhạt chưa. Cũng có thể vì Tâm đã quá chiều tôi nên cảm giác sở hữu em đã là 100% nên đôi khi những điều em nói tôi cũng còn quan tâm như trước.
Ngày hôm đó đã sang đông rồi, tôi vẫn ở trên giảng đường nói chung là vẫn như mọi khi thôi. Tiếng điện thoại reo làm tôi tỉnh luôn ngủ.
– Alo… ai đó ạ…
– Mi còn nhớ tao không???
Là Thu Phương. Chính xác là em không thể sai được. Tôi cầm điện thoại chạy ngay ra khỏi lớp nhưng tôi vẫn để ý rằng Tâm có nhìn với ánh mắt tò mò.
– À à… xin lỗi tao đang đi học. Có chuyện gì vậy???
Đầu dây bên kia tôi thấy cũng không nói gì chỉ ậm ừ…
– Mi gặp tao 1 tí được không…
Tôi khá bất ngờ vì rõ ràng cả 2 cùng đã có cuộc sống mới và TP cũng biết tôi đang học mà…
– Giờ á… nhưng mà…
Không kịp dứt được lời tôi nghe có tiếng thút thít. Không lẽ em đang khóc… 1 phút yếu lòng đã bắt tôi không nghe theo lý trí nữa.
– Mi đang ở đâu… tao qua…
Tôi bước nhanh vào lớp để dọn đồ. Dù gì cũng chót hứa sẽ qua. Tôi vơ nhanh mấy quyển vở bỏ vào cặp tính chạy ra khỏi lớp thì Tâm chặn đường tôi…
– Đi đâu đó…
Giờ nói sao được đây… tôi không muốn nói dối em nhưng cũng không muốn để em biết. Cuối cùng, tôi nghĩ… tốt nhất là không nên để em biết. Tôi nghĩ đây chả phải chuyện hay ho gì rồi để em biết thì thực sự em sẽ buồn lắm vì dù dì em cũng đã quá tin tưởng tôi.
– Tao nhận được cuộc gọi của trường lên có việc đó mà.
– Việc gì… em lườm tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Mồ hôi tôi chảy từng giọt.
– Đi cẩn thận đó…
Tôi nhìn em. Em cười mỉm nhìn tôi thật trìu mến… tôi cũng cười lại vs em nhưng thực sự đó là 1 nụ cười gượng của 1 đứa vừa nói dối.
Chạy ra nhà xe thì tin nhắn em đến: “Đi nhanh về em nấu cơm cho nha”. Thực sự tôi đã nói dối em… tôi cảm thấy tồi tệ thật sự nhưng lúc này không phải lúc để tự dằn vặt bản thân.
Tôi lấy con xe đạp huyền thoại của tôi đạp nhanh tới 1 quán cafe. Em chọn cho mình 1 bộ đồ đơn giản áo khoác cùng quần bò giày thể thao. Rất đúng kiểu 1 nàng năng động nhưng thay vào đó, em trầm ngâm suy tư bên ly cafe. Tôi lặng lẽ bước đến kéo cái ghế ra ngồi… thực sự biết mở lời thế nào được đây. Không khí nặng trĩu khiến tôi cũng chả thể nào mở được lời.
– Uống gì không… em hỏi tôi nhẹ nhàng.
– À không… mi… có chuyện gì muốn nói chuyện à.
Em vẫn vậy. Không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi cạnh mà không nói gì… có lẽ… đây là lần thứ 2 mà tôi thấy em trầm tư như thế, lần đầu là cái ngày đó…
– À mi ăn gì chưa???
– À chưa… sao vậy…
– Mi… muốn đi ăn cùng tao chứ…
Ôi… giờ sao đây… tôi thực sự bối rối và đứng ở ngã 3 sự lựa chọn. 1 là về với Tâm. 2 là tiếp tục nói dối Tâm. Tôi không biết phải như thế nào vì thực sự nhìn TP lúc này tôi không nỡ để TP 1 mình… rồi có lẽ tôi đã chọn cách tiếp tục trở thành 1 người khốn nạn. Tôi chọn tiếp tục lừa dối Tâm…
Em cùng tôi lựa chọn 1 hàng lẩu không quá xa… em gọi cho 2 đứa 1 nồi lẩu không quá lớn và 2 chai rượu con con.
– Trời này ăn lẩu thì tuyệt mi nhỉ…
– À ờm… nhưng sao còn gọi rượu…
Chả thèm quan tâm tới câu hỏi em rót rượu và cùng tôi thưởng thức nồi lẩu nóng.
Em cùng tôi ăn uống và cùng nói chuyện và cũng thoải mái hơn vì có cồn vào trong người nhưng có vẻ em hơi gắt. Em rót liên tục mà đưa tay liên tục. Tôi nhớ lúc đó cũng đã giờ đi học về thì Tâm gọi đt cho tôi. Tôi thấy cuộc điện thoại của Tâm nhưng không biết thế nào đành để đó cho nó rung.
Em uống liên tục 2 chai rồi tiếp 2 chai rồi thêm 1 chai. Tôi đưa tay giữ cái chai lại…
– Phương… mi sao vậy… uống ít thôi…
Em nhìn tôi với đôi mắt ngân ngấn nước mắt…
– Mi vẫn không thay đổi nhỉ… vẫn vậy…
Tôi không hiểu hàm ý của em là gì chỉ biết ngăn em uống nhưng em cố vùng vằng. 2 hàng nc mắt dưng dưng trên khuôn mặt của em…
– Mi cho tao say nốt lần này thôi… tao mệt mỏi lắm rồi…
Cả quán nhìn tôi như kiểu tôi làm TP khóc vậy… tôi đưa tay lên má em lau 2 hàng nc mắt.
– Thôi đừng khóc người ta nhìn kìa…
Em không nói chỉ đưa tay úp lên bàn tay tôi…
– Cảm ơn…
Nói rồi chờ lúc tôi sơ hở mà giật lấy chai rượu mà uống. Lúc này tôi cũng mặc thôi để em say đi sẽ tốt hơn.
Gục lên gục xuống… tôi xách em dậy đưa em đi về…
– Đi tao đưa về nào…
– Về làm gì. Giọng em lèm bèm vì say.
– Mi say lắm rồi đó…
– Say là say sao…
Tôi không cãi lý với em nữa. Trả tiền rồi xin để nhờ cái xe đạp. Tôi đưa em ra cái xe máy của em lai em về.
Thực sự con gái say đáng sợ thật. Miệng nói liên tục nhưng toàn thân thì bất động không còn sức lực. Tôi cũng sợ em rơi xuống đường nên 1 tay lái 1 tay để sau giữ em. Em cũng khá ngoan ôm khá chặt tôi dù miệng đòi uống tiếp.
Đến nhà em tôi bấm chuông mong ai đó ra nhưng không. Tôi tiếp tục vậy đến khi không có ai ra thật thì đành lục túi xách của em kiếm chìa khóa. Lục lọi 1 hồi thì cũng tìm được rồi đưa em nằm dài ra cái ghế sopha ở phòng khách. Tôi thở hổn hển đưa tay lấy cốc nước làm 1 hơi dài. Bỗng em trở người cái mạnh. Nói trong giấc ngủ…
– V… mi đừng đi…
Cái gì… em gọi tôi đừng đi ấy hả…